Khanh Nhi quay đầu lại cười với Tống Vĩnh Kỳ, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói một câu: “Muội sợ là người lúc đó thật sự muốn động vào Ôn Yến chính là huynh đó.”
Nói dứt lời, Khanh Nhi nở một nụ cười quỷ dị với Tống Vĩnh Kỳ, nụ cười đó cùng với lời nói của nàng ta giống như là mũi kim đâm vào trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ.
Chàng muốn đáp lại lời của Khanh Nhi theo bản năng, nhưng mà không đợi chàng mở miệng thì Khanh Nhi đã đi rồi, bóng lưng vừa phách lối lại vừa cô đơn.
Tống Vĩnh Kỳ nghiền ngẫm lời nói của Khanh Nhi, trong lòng đột nhiên sinh ra một lỗ trống rất to, gần như có thể nhốt mình vào trong đó, chàng đã từng thề với mình là chàng sẽ không động vào Ôn Yến, chàng là người hiểu sự lương thiện của Ôn Yến nhất, cô sẽ không làm ra chuyện tội ác tày trời, cho nên dù chàng không còn mạng nữa thì cũng sẽ không động vào một sợi tóc của Ôn Yến.
Chỉ là trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ đều là sợ hãi, chàng không biết là nỗi sợ này đến từ đâu, giống như là buổi chiều của nhiều ngày trước đó, chàng đột nhiên lại bừng tĩnh trong giấc mộng...
Chàng cứ luôn cảm thấy Ôn Yến sắp biến mất trong thế giới của mình...
Nhưng mà không thể nào được, Ôn Yến yêu mình, mình cũng yêu Ôn Yến, hiện tại ở trên triều đình tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt, Ôn Yến sẽ không rời đi, Ôn Yến chắc chắn sẽ luôn ở bên cạnh của mình, nắm tay đi đến đầu bạc răng long.
Nhưng mà mặc kệ Tống Vĩnh Kỳ có nói ở trong lòng bao nhiêu lần, chàng đều không có cách nào thuyết phục được mình, cơn khủng hoảng to lớn ở trong lòng giống như là lỗ đen chiếm cứ toàn bộ ý thức của chàng.
Chàng đè ép sự khủng hoảng trong lòng để xử lý xong sổ sách ở trong tay, gần như là không thể chờ đợi mà đi về phía Thải Vi cung, chàng cảm thấy là chỉ có thể nhìn thấy Ôn Yến thì trong lòng của mình mới có thể buông lỏng được.
Mà giờ phút này ở trong Thải Vi cung, Ôn Yến đang vội vàng chuẩn bị thuốc giải, cô đã xác định rằng bệnh dịch hạch lây lan trong bách tính chính là một loại thuốc độc, cô không tìm ra được nguồn gốc của chất độc, cho nên cũng chỉ có thể căn cứ vào triệu chứng của bọn họ mà điều chế thuốc giải, sau đó cứ cân nhắc đắn đo.
An Nhiên đứng ở bên cạnh của Ôn Yến nghiêm túc điều chế thuốc với Ôn Yến, thấy Tống Vĩnh Kỳ đến thì cậu bé muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại bị Tống Vĩnh Kỳ đưa tay ngăn cản lại, cũng bởi vì An Nhiên không có di chuyển cho nên Ôn Yến không biết là Tống Vĩnh Kỳ đến.
Chuyện bây giờ mà cô có thể làm chính là, một là không ngừng điều chế thuốc sau đó lại đổ, làm từng bước một, thẳng cho đến khi tìm ra dược liệu giải độc. Hai là phân tích máu, xem xem có thể tìm ra được nguồn gốc của chất độc hay không.
Tống Vĩnh Kỳ yên tĩnh ngồi xuống sau lưng của Ôn Yến, yên tĩnh nhìn cô bận rộn, nhìn cô vui vẻ bởi vì đã tìm ra được thuốc giải, nhìn cô thất vọng vì đã thử thuốc thất bại.
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy là đã nhiều năm rồi không nhìn thấy được bộ dạng tràn đầy sức sống như này của Ôn Yến.
Chờ sau khi Ôn Yến làm xong rồi quay người lại nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ ở trước mắt, không khỏi giật mình. An Nhiên nhìn thấy Ôn Yến đứng dậy thì cũng quay người lại hành lễ với Tống Vĩnh Kỳ, lúc này mới làm giảm bớt sự ngạc nhiên của Ôn Yến.
“Chàng đến đây khi nào vậy? Không có tiếng động gì hết, là muốn hù dọa người ta chết hả?”
“Chỉ là nhìn bộ dạng nghiêm túc và chăm chú của nàng, cảm thấy vô cùng đẹp.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì mỉm cười nhìn về phía Ôn Yến, Ôn Yến sờ lên mặt của mình, cô sâu sắc cảm thấy mình được Tống Vĩnh Kỳ lấy lòng, dáng dấp của cô quá mức bình thường, cô vẫn cho rằng mình không hề đẹp chút nào.
“Thật đó, bộ dạng này của nàng làm cho ta nhớ tới năm đó nàng chữa trị cho Trấn Quốc Vương phi, chữa trị cho An Nhiên, còn có dáng vẻ khi xoa bóp chân cho ta, khi đó...” Tống Vĩnh Kỳ nói, chỉ cảm thấy trong lòng của mình bị đau đớn bao phủ. Không biết vì cái gì đoạn ký ức mà chàng đã từng không dám cũng không muốn nhớ tới, vào lúc này cuối cùng cũng sẽ xông vào trong đầu của mình...
Ôn Yến cười nắm chặt tay của Tống Vĩnh Kỳ, cô chân thành nhắc nhở: “Vậy chắc là chàng cũng đang nói dáng vẻ lúc mà ta làm việc là đẹp nhất.”
“Có manh mối gì chưa? Nhìn dáng vẻ của nàng rất vui.” Đương nhiên là Tống Vĩnh Kỳ có thể nhìn thấy được nụ cười nở trên mặt của Ôn Yến, lúc mà làm đến bước cuối cùng, nụ cười kia giống như là ánh nắng mặt trời, có thể tùy tiện xua tan đi lo lắng ở trong lòng của chàng.
“Chắc là cũng sắp xong rồi đó, nhưng mà ta cứ luôn cảm thấy thuốc giải này cần phải có thuốc dẫn.” Ôn Yến nhẹ giọng nói.
“Thuốc dẫn là cái gì vậy?” Nếu như có được thuốc giải rồi, vậy sau khi bọn họ tìm được thuốc dẫn, thế thì chuyện dịch bệnh đã có thể được giải quyết dễ dàng.
“Còn chưa biết nữa, ta phải nghĩ lại cẩn thận, ta cũng không phải là thần tiên, chàng phải cho ta thêm thời gian.” Ôn Yến chân thành nói với Tống Vĩnh Kỳ.
“Được, ta chờ nàng, nàng cứ suy nghĩ đi. Nhưng mà trước khi nghĩ ra thì nàng vẫn phải nghỉ ngơi trước đã, bây giờ sắc mặt của nàng nhìn không tốt lắm đâu.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì ôm lấy Ôn Yến, sau đó chuẩn bị đưa cô trở về tẩm điện.
“Sư phụ, con cảm thấy là thuốc dẫn này có thể là máu đó.” Lúc mà Tống Vĩnh Kỳ ôm Ôn Yến đi đến cửa, An Nhiên lại đột nhiên mở miệng nói ra.
Lúc đầu Ôn Yến ở trong ngực của Tống Vĩnh Kỳ đã không còn tinh thần, khi nghe thấy lời nói của An Nhiên thì mở mắt ra, hưng phấn nhìn chằm chằm vào An Nhiên, vừa cười vừa nói: “Con chắc chắn không?”
An Nhiên không nói gì, chỉ là nhìn Ôn Yến, mà lúc này Ôn Yến cũng đã tỉnh táo lại, cô bình tĩnh nghĩ đến mấy vị thuốc giải độc này được trộn lẫn cùng với máu thì sau đó có lẽ sẽ sinh ra phản ứng, niềm vui ở trên mặt càng sâu hơn.
“Kỳ, ta lại muốn làm việc một hồi nữa, ta muốn điều chế thuốc giải, chàng cứ đi làm việc của mình trước đi, ta...” Ôn Yến hưng phấn cựa quậy từ trong ngực của Tống Vĩnh Kỳ, sau đó mỉm cười nhớ đến lời của An Nhiên, hoàn toàn không còn bộ dạng tinh thần uể oải lúc nãy nữa.
“Nàng nghỉ ngơi trước một lát nữa đi, chờ sau khi nghỉ ngơi xong thì mới có sức lực được, nàng...” Tống Vĩnh Kỳ còn muốn mở miệng khuyên ngăn, nhưng mà chỉ mới nói có hai câu thì chàng liền im lặng. Chàng hiểu rất rõ tính tình của Ôn Yến, sợ là bây giờ cô rất khó chịu vào giấc ngủ.
Chàng nhận mệnh, yên tĩnh ngồi ở trên cái ghế cách đó không xa nghe Ôn Yến vui vẻ hào hứng nói điều này với An Nhiên, trên mặt của cả hai đều là nụ cười hưng phấn.
Ôn Yến và An Nhiên vui vẻ cùng nhau lấy những thuốc giải đã tìm được tạo thành viên thuốc, sau đó hai người vui vẻ chạy vào trong phòng của Tiểu Thiến.
Sau khi Ôn Yến và An Nhiên nói rõ ý đồ, Tiểu Thiến rất kinh ngạc, nàng ta không nghĩ đến là nhanh như vậy mà Ôn Yến có thể chế tạo ra thuốc giải.
“Đây chỉ là thuốc thử thôi, có lẽ là không thể giải được độc, cũng có thể là có tác dụng phụ, cho nên ngươi có muốn thử không?”
“Môn chủ, hiện tại tôi đã báo thù được rồi, mạng của tôi chính là của người, đừng nói chi là tới việc thí nghiệm thuốc là để cứu tôi, cho dù người cho tôi một bát thuốc độc thì tôi cũng sẽ không hề do dự mà uống hết nó.”
“Đừng có nói nhảm, mạng của ngươi chính là của mình, chỉ có ngươi ở trong cung cho nên ta với An Nhiên mới tìm tới ngươi. Không chắc chắn là có thể giải độc được, nhưng mà cũng có thể là sẽ giải được, cho nên ngươi có quyền lợi để nói không.” Ôn Yến nhẹ giọng nói chuyện với Tiểu Thiến.
Tiểu Thiến khác biệt với những người khác, nàng ta đã từng phải chịu đựng sự tàn phá của độc dược, cô vẫn còn nhớ rõ đoạn thời gian mà nàng ta vừa mới được cứu ra, lúc nói đến chuyện uống thuốc thì cơ thể của nàng ta sẽ phát run. Ôn Yến cũng biết kể từ khi chất độc trong cơ thể của nàng ta đã được giải, nàng ta không bao giờ uống thuốc nữa.
Cho nên ngày hôm nay để nàng ta thí nghiệm thuốc đã có hơi quá sức rồi, nhưng mà nàng ta cũng chính là lựa chọn tốt nhất, dù sao thì ở trong cung chỉ có một mình nàng ta bị trúng độc.
“Đây cũng là một cơ hội của tôi đúng không, nếu như thử thuốc mà có thể còn sống sót, vậy thì tại sao tôi lại không chịu thử một lần. Môn chủ, tôi thật sự cam tâm tình nguyện, tôi đã sớm nói rồi, chỉ cần môn chủ nói thì tôi có chết vạn lần cũng không từ chối.”
“Tiểu Thiến, ta không cần ngươi phải báo ân đâu, nếu như ngươi không đồng ý thì có thể từ chối được mà. Bởi vì hiện tại Lãnh Ninh cũng đang ở trong kinh thành, ngươi không đồng ý thì ta còn có thể đi tìm hắn.” Ôn Yến dịu dàng khuyên nhủ, cô sợ là ở trong lòng của Tiểu Thiến không đồng ý thử nghiệm thuốc, nhưng mà bởi vì báo ân mới có thể quyết định như vậy.
“Môn chủ, tôi nguyện ý thử nghiệm thuốc, bởi vì không có thuốc thì tôi có thể sẽ phải chết, những nếu như thử nghiệm thuốc có khả năng rất lớn là sẽ được sống sót, không phải sao? Tôi tin tưởng vào bản lĩnh của môn chủ, cho nên tôi đồng ý.” Tiểu Thiến cũng không ngờ là Ôn Yến lại quan tâm đến suy nghĩ của mình như vậy, trong lòng cảm động như dòng sông vỡ đê, nàng ta nói từng câu từng chữ với Ôn Yến.
“Cảm ơn ngươi, Tiểu Thiến.” Lúc nói chuyện, Ôn Yến đồng thời lấy con dao ở trong tay áo ra rạch trên cổ tay của mình một đường, sau đó bỏ ở bên miệng của Tiểu Thiến, nói: “Uống một ngụm máu của ta đi, sau đó uống thuốc xuống.”
Sao Tiểu Thiến có thể không biết được, máu mà Ôn Yến cho mình uống là thuốc dẫn, môn chủ lại dùng thuốc dẫn của bản thân làm thuốc dẫn cho mình?
Tiểu Thiến nhận lấy thuốc giải độc từ trong tay của An Nhiên, nuốt nó xuống không hề chớp mắt.