Tung Hoành Cổ Đại

Chương 565

Nhưng, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không vì ý chí của một người mà xoay chuyển.

Càng huống chi gần đây bởi vì số người trúng độc tăng lên nhiều, đã có một số oán thán rồi.

Càng huống chi trong lòng Ôn Yến biết rõ, chỉ cần Trọng Lâu dựa theo kết quả của cô muốn mà tiếp tục, mọi chuyện đều sẽ tốt lên.

Nhu Phi sẽ giúp cô chăm sóc người cô yêu, chăm sóc cho con của cô, Nhu Phi có sự sủng ái của Hoàng thượng, không có nút thắt là cô, Trần Nguyên Khánh chắc chắn sẽ chọn lựa trung thành với Hoàng thượng, đến lúc đó trên triều đường, Kỳ của cô cũng không phải là quân vương vô lực đó nữa.

Mọi chuyện đều đủ rồi.

Tiễn Trọng Lâu, Ôn Yến yên lặng trở về tẩm cung của mình, để bức thư đã viết từ lâu trên bàn, đó là di ngôn mà cô để lại cho Tống Vĩnh Kỳ.

Dần dần, từ sau khi cô đưa ra quyết định bức thư này đã bắt đầu viết, mãi đến trước lúc cơm tối mới viết xong, vẫn có chỗ bản thân không ngờ tới, nhưng cô tin, Kỳ biết tâm tư của cô, rất nhiều chuyện, cho dù bản thân không nói, y cũng biết.

Mặc dù mấy năm nay bọn họ ở bên nhau thì ít chia ly thì nhiều, nhưng đều hiểu tâm tư lúc này.

Một bức thư khác là viết cho Gia Cát Minh, bên trong tường thuật cách làm sao dùng máu của cô làm thuốc dẫn, cứu tất cả mọi người bị trúng độc.

Còn có viết thư cho Trọng Lâu và Kinh Mặc, dặn dò chuyện của mười mấy hai mươi năm sau, cô hy vọng chúng có thể hạnh phúc, hy vọng người làm mẹ như cô ở thể ở bên cạnh bầu bạn với chúng mỗi một năm.

Nhìn bức thư trước mắt, cô mới ý thức được, bởi vì có Tống Vĩnh Kỳ, bản thân và thế giới này đã có sự ràng buộc quá lớn.

Cô không nỡ từ bỏ tất cả mọi thứ, nhưng đây lại trở thành con đường duy nhất cô có thể chọn.

Ôn Yến yên lặng nằm trên giường, cắt cổ tay của mình, sau đó để cổ tay vào trong chậu nước đã chuẩn bị sẵn, dần dần cảm nhận sinh mạng xa dần.

Mấy lần trước, cái chết đến quá nhanh, cô có hối tiếc, quá không cam tâm, lần này, tuy cũng tiếc nuối, nhưng ông trời đối với cô vẫn nhân từ, để cô chuẩn bị đầy đủ.

Trong lòng Ôn Yến vô cùng thỏa mãn, trong đầu vụt qua hình bóng của Tống Vĩnh Kỳ, cô không nỡ xa Kỳ, nhưng đây là chuyện Ôn Yến cô có thể làm vì Kỳ, sau này, máu của cô dung hòa vào trong máu của con dân của y, y là quân vương nhân từ, cho dù chết rồi, cô đều có thể cảm nhận được nhân ái của y.

Khóe môi của Ôn Yến mang theo nụ cười, thần trí càng lúc càng mơ hồ, nhưng trong đầu lại vang lên tiếng chuông cảnh báo, Kinh Mặc, là Kinh Mặc, sự yên lặng tối nay quá không bình thường, cô bé thậm chí không dám nhìn vào mắt của cô...

Kinh Mặc...

Ôn Yến cố gắng muốn mở mắt ra, muốn nói cho Tống Vĩnh Kỳ, Kinh Mặc có thể gặp phải chuyện gì đó, hoặc nói, Kinh Mặc khả năng không phải Kinh Mặc của cô nữa rồi.

Nhưng cô đã không khống chế được cơ thể của mình nữa, cô cố gắng giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể lại không có sức, cô chỉ muốn nằm ở đây, muốn hét lên, nhưng ngay cả sức mở miệng cũng không có rồi...

Giọng của Tống Vĩnh Kỳ vào lúc cô tuyệt vọng nhất vang lên, Tống Vĩnh Kỳ từ Nhu Nghi Cung vội vàng chạy đến, sau khi đưa Kinh Mặc trở về, Kinh Mặc vậy mà ngay cả lời tạm biệt cũng không nói đã vội vàng chạy vào Nhu Nghi Cung, nhìn bóng lưng của cô bé, Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên cảm thấy xa lạ.

Sau khi đưa Kinh Mặc trở về Nhu Nghi Cung y đến Ngự Thư Phòng, chỉ là bất luận y xử lý chuyện gì, trong đầu của y đều lóe lên bóng lưng của Kinh Mặc, dáng vẻ cô bé đi đường không giống với Kinh Mặc.

Cho nên Tống Vĩnh Kỳ vội vàng gác lại công việc của mình mà chạy đi tìm Ôn Yến...

Nhưng y thế nào cũng không ngờ, sau khi y xông vào đã nhìn thấy cảnh Ôn Yến sắc mặt trắng bệch nằm trên giường.

Cổ tay trắng nõn của cô để trong chậu bạch ngọc, nhưng màu sắc trong chậu, chỉ là máu, đỏ tươi, chói mắt, khiến Tống Vĩnh Kỳ trong nháy mắt hồn phi phách tán.

Y biết cuối cùng sẽ có lúc này, nhưng y luôn kỳ vọng, cảm thấy mọi chuyện vẫn có khả năng.

Nhưng, khoảng khắc này, bất ngờ đã đến, phá vỡ tất cả sự lừa mình dối người của y, cũng hủy đi tất cả hy vọng của y..

Quên mình vì điều gì mới tới, y lảo đảo chạy đến trước giường của Ôn Yến, hoảng loạn đưa tay, cố gắng cầm máu cho Ôn Yến, nhưng máu chảy quá nhiều, dọc theo cổ tay mà chảy xuống.

“Ôn Yến, đừng mà, đừng bỏ lại ta, đừng bỏ lại ta, ta mặc dù vô năng, nhưng bảo vệ vợ con của mình ta vẫn có thể làm được, cùng lắm ngôi Hoàng đế này ta không làm nữa, ta chỉ cần nàng, Ôn Yến, ta chỉ cần nàng, nàng tuyệt đối, nàng không thể, nàng...”

Hai tay của Tống Vĩnh Kỳ nắm chặt cổ tay đẫm máu của Ôn Yến, khóc giống như một đứa trẻ.

“Ôn Yến, Ôn Yến...”

Một tiếng rồi lại một tiếng, đau thấu tim gan, một tiếng rồi lại một tiếng, không nỡ, bi thương, càng là sự tuyệt vọng.

Tiếng Vạn Thuần và Vạn Tường gấp gáp chạy vào, bọn họ thật ra sớm đã đoán được quyết định của môn chủ, không lâu trước đây môn chủ còn nói, kêu bọn họ sau này làm thị nữ của Kinh Mặc, đợi Trọng Lâu cưới vợ thì để Kinh Mặc đem chức môn chủ của Phi Long Môn giao cho thê tử của Trọng Lâu.

Bọn họ lúc đó còn nói, chức vị môn chủ của Phi Long Môn này vẫn để môn chủ chính tay giao cho con dâu đi...

Lời nói đùa khi đó thì ra là lời di ngôn mà môn chủ để lại cho bọn họ.

Thời gian Vạn Thuần Vạn Tường đi theo Ôn Yến không dài, nhưng tính tình của môn chủ bọn họ lại hiểu, cho nên cho dù mấy ngày này người dân oán thán, có bách tính nói Phi Long Môn không màng đến sống chết của bách tính, bọn họ đều dửng dưng, bọn họ tin môn chủ của mình, tin tưởng cô cuối cùng sẽ có cách...

Lại không ngờ, môn chủ dùng tính mạng của mình cứu người đã là cách duy nhất.

Nghe giọng nói quen thuộc bên tai, có Kỳ, có Vạn Thuần Vạn Tường, bọn họ ở bên cạnh cô, Ôn Yến cố hết sức muốn bọn họ biết Kinh Mặc có khả năng có chuyện rồi, nhưng cô lại không khống chế được cơ thể của mình.

Nhưng cử động tay của Ôn Yến Tống Vĩnh Kỳ vẫn cảm nhận được, cho dù chỉ là ngón tay khẽ động đậy, lại khiến trái tim của Tống Vĩnh Kỳ loạn lên.

“Ôn Yến còn chưa chết, các ngươi mau gọi Thái ý, mau lên...”

Vạn Thuần Vạn Tường vừa mới đã chìm vào trong tuyệt vọng nghe thấy lời của Tống Vĩnh Kỳ, sau đó, Vạn Tường đứng dậy chạy ra cửa, lảo đảo, mau chóng bay nhanh ra ngoài cửa...

Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra, y ôm chặt Ôn Yến, đáy lòng cầu xin, tay của cô có thể động đậy, cho dù hơi yếu cũng không sao cả, bởi vì y muốn chắc chắn Ôn Yến còn sống.

An Nhiên xông vào, cậu bé hôm nay xem thuật châm cứu, có vài nghi vấn muốn tìm Ôn Yến hỏi cho rõ, tuy Ôn Yến mấy ngày trước đã nói, cô đã dạy hết những gì về thuật châm cứu cho cậu rồi.

Nhưng, bất luận suy nghĩ như thế nào, cậu bé đầu tiên nghĩ đến chính là nhận được sự khẳng định của sư phụ.

Nhưng cậu bé không ngờ trên đường đến gặp được Vạn Thuần, cậu bé không ngờ sự vui mừng của mình còn chưa có chia sẻ với sư phụ, sư phụ đã...

Thấy sư phụ nằm trên giường, trong đầu An Nhiên lập tức trống rỗng, không có ai biết sự hoảng loạn của cậu bé lúc này, hình như, bầu trời đều sụp đổ rồi.

Trong lòng của An Nhiên, sư phụ chính là sự tồn tại không gì là không thể, cậu bé trước này đều chưa từng nghĩ, sư phụ sẽ chết.

Cậu bé luôn cho rằng sư phụ sẽ là bầu trời của mình, nhưng khi cậu bé hoảng loạn xông vào trong tẩm cung của sư phụ, cậu bé mới biết, thì ra sư phụ giống như người khác, cũng sẽ chết.

An Nhiên không dám bước tới, dường như chỉ cần nhìn từ xa như này, Ôn Yến sẽ không chết.

Tống Vĩnh Kỳ giữ cổ tay của Ôn Yến, y đợi Ôn Yến cho mình hy vọng, nhưng lâu như vậy trôi qua, Ôn Yến hình như thật sự đã chết.

Ôn Yến sẽ không chết, sẽ không...

Tống Vĩnh Kỳ cứ nói với chính mình, nhưng bàn tay nhỏ nhắn mềm nhũn không xương trong bàn tay dày rộng của y, độ ấm càng lúc càng thấp, y bất luận làm sao cũng không thể khiến nó ấm lên.
Bình Luận (0)
Comment