Tung Hoành Cổ Đại

Chương 570

Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Khanh Nhi, tất cả khó chịu của Tống Vân Lễ khi bị đuổi chạy trối chết đều biến mất. Hắn nhìn Khanh Nhi, nghiêm túc hỏi: "Độc hạ cho ta có thuốc giải không?"

Khanh Nhi nghe vậy thì hơi ngây người, xong mới cười nói: "Ta đã từng nói rồi, đó là lừa ngươi thôi. Không phải trong cơ thể ngươi không có gì khác thường sao? Ngươi chắc hẳn đã tìm đại phu xem rồi."

Khanh Nhi biết rất rõ, loại người luôn tính kế người khác như Tống Vân Lễ, sau khi nàng ta nói mình hạ độc cho hắn, chắc chắn hắn sẽ không tin lời mình nữa.

Chỉ là nàng ta rất có lòng tin vào loại độc kia. Cho dù là Ôn Yến cũng không phát hiện ra, huống gì là những tên lang băm đó...

"Vậy tại sao bây giờ ta lại có dáng vẻ quỷ này? không ra nam chẳng ra nữ..." Giọng Tống Vân Lễ trầm thấp, lại kèm theo vẻ hung ác sắc bén như lưỡi đao, hình như có thể lập tức giết chết Khanh Nhi.

Vẻ mặt Khanh Nhi trong có chút hoảng loạn. Nàng ta không ngờ được Tống Vân Lễ tự nhiên lại phát hiện ra điều này...

Loại thuốc độc này sẽ thay đổi lòng người, khiến người ta thích tướng mạo của mình, thích trang điểm đậm, ăn mặc hoa lệ, sẽ mê mẩn gương mặt của mình, dần dần trở nên giống phụ nữ.

Lúc phụ thân sắp chết đã từng nói qua, đây là thuốc độc vô cùng tàn nhẫn, bởi vì nó thay đổi chính là lòng người.

Cho nên rất ít người trúng độc sẽ ý thức được mình trúng độc, bởi vì cơ thể sẽ không xuất hiện bất kỳ khó chịu nào.

Tống Vân Lễ quả nhiên không đơn giản...

"Có phải Như quý phi nên cho ta một lời giải thích không? Trên thế giới này, ngoài ngươi hẳn không có ai khác có thể nghiên cứu ra loại chất độc này đi?"

Lúc Tống Vân Lễ nói, còn từng bước ép sát, Khanh Nhi lại lùi dần về phía sau, mãi đến khi không còn đường lui, sau lưng nàng ta đã ép lên bức tường lạnh băng.

Tống Vân Lễ cười nhìn Khanh Nhi, nhẹ giọng hỏi một câu: "Ngươi sợ cái gì? Ta chỉ hỏi ngươi có thuốc giải không."

Khanh Nhi nhìn Tống Vân Lễ, rất lâu mới nói một câu: "Ai nói ngươi như vậy là trúng độc chứ? Ta đã nói là lừa ngươi thôi, ta thật sự lừa ngươi. Ngươi thấy có loại thuốc độc nào có thể thay đổi được lòng người sao?"

Khanh Nhi nói xong lại cúi đầu. Nàng ta cũng không xác định được lý do như vậy có thể làm Tống Vân Lễ tin hay không. Nhưng nàng ta biết rất rõ, nếu Tống Vân Lễ không tin mình, vậy chờ đợi mình cũng chỉ là một con đường chết.

Người đàn ông Tống Vân Lễ này tính kế quá nhiều người, không chấp nhận được nhất là sự phản bội.

"Khanh Nhi, ngươi thật sự tưởng ta là kẻ ngu, hay cảm thấy ta không giết được ngươi?" Tống Vân Lễ chậm rãi nói, vẻ hung ác trong mắt vẫn không giảm.

"Ta thật sự không làm gì ngươi cả. Trước đó ta vẫn buồn bực tại sao ngươi lại thích ăn mặc như vậy. Thật đấy. Ngươi bây giờ như vậy lại cần ta nhất. Ngươi làm sao có thể giết chết ta được? Bây giờ ngươi nhất định là đang bị truy lùng khắp nơi. Chỗ của ta sẽ là chỗ an toàn nhất. Chắc hẳn ngươi hiểu rõ, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, không phải sao? Ta sẽ giúp ngươi, bởi vì ta rất cảm kích ngươi. Nếu không phải nhờ ngươi, có lẽ ta đã sớm chẳng còn xương cốt, sao có thể được ở trong thâm cung với sư ca của ta như bây giờ được. Cho nên ta sẽ báo ơn. Nhưng độc của ngươi không có liên quan gì đến ta, cho nên ta thật sự không biết..." Khanh Nhi cúi đầu nói. Nàng ta không dám nhìn vào mắt Tống Vân Lễ. Hắn là người nhạy bén như vậy. Mình có bất kỳ điểm nào khác thường, hắn đều có thể phát hiện ra.

Tống Vân Lễ nhìn Khanh Nhi, đột nhiên giơ tay lên bóp cổ Khanh Nhi, khóe miệng hắn vẫn tươi cười, chẳng qua trong mắt lại chỉ còn sự hung ác. Hắn khẽ nói: "Ngươi cũng nói thế gian không có loại độc như vậy. Vậy vừa rồi ngươi còn nói độc của ta không có quan hệ gì tới ngươi. Ngươi tự mâu thuẫn như vậy, bảo ta làm sao tin ngươi được?"

Khanh Nhi nhìn Tống Vân Lễ, trong giây lát không biết nên giải thích thế nào. Đúng vậy, trong lời nói của nàng ta vừa rồi đã thừa nhận Tống Vân Lễ trúng độc, nàng ta...

"Ta cũng không biết, ta chỉ nói linh tinh, nói linh tinh thôi. Tống Vân Lễ, ngươi không thể làm loạn. Ta..." Khanh Nhi cảm thấy mình sắp không thở được nữa rồi. Hai tay nàng ta kéo mạnh cổ tay của Tống Vân Lễ, cố gắng kéo tay hắn ra khỏi cổ mình. Nhưng tay hắn như bằng sắt đúc vậy, nàng ta tất nhiên không thể làm nó nhúc nhích chút nào.

"Có thuốc giải không?" Tống Vân Lễ đã lười tranh cãi với Khanh Nhi nữa. Hắn nhận định là Khanh Nhi hạ độc cho mình, tất nhiên cũng đã nhận định, chỉ có Khanh Nhi có thuốc giải. Chỉ là trong lòng hắn vẫn mơ hồ có chút lo lắng, cảm thấy độc này có lẽ ngay cả thuốc giải cũng không có.

"Ta..." Khanh Nhi còn muốn giãy giụa nói, nhưng nàng ta thậm chí hít thở cũng khó. Tuy biết chắc Tống Vân Lễ sẽ không giết mình vào lúc này, nhưng cảm giác sắp chết này cũng khiến cho trong lòng nàng ta sinh ra cảm giác khủng hoảng.

Nàng ta chỉ có thể theo bản năng nắm chặt tay của Tống Vân Lễ, giống như người chết chìm muốn nắm được cọng rơm cầu được sống vậy...

Tống Vân Lễ nhìn da mặt của Khanh Nhi bị nứt nẻ đã tím đỏ, ngay cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt, tức giận trong lòng hắn mới giảm bớt một chút. Hắn thả tay ra, mang theo vài phần thương hại nhìn Khanh Nhi.

"Nói cho ta biết thuốc giải, nếu không sáng mai các triều thần sẽ biết ngươi là công chúa Vân Thâm giả, công chúa Vân Thâm thật sự đã bị ngươi giết chết." Tống Vân Lễ chậm rãi nói chuyện, đáy mắt có ý cười, hắn thật sự rất chờ mong cục diện như vậy.

Khanh Nhi vẫn đang cố gắng thở hổn hển, sau khi đi một chuyến kề sát với cái chết, nàng ta mới biết được ngay cả hít thở không khí cũng thành chuyện xa xỉ. Nàng ta tham lam hít thở, trong lòng càng thêm oán hận Tống Vân Lễ hơn. Khi người đàn ông này đang lợi dụng mình, còn không quên đào hố cho nàng ta. Nếu đúng như lời Tống Vân Lễ nói, vậy sau khi Tống Vĩnh Kỳ biết chuyện này, việc đầu tiên y muốn làm chính là giết mình để có câu trả lời thỏa đáng cho hoàng thượng Nam Chiếu.

"Công chúa Vân Thâm rõ ràng còn sống. Nàng ta còn đang hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc ở Nam Chiếu. Tất cả những điều này rõ ràng là do ngươi làm, sao ngươi có thể như vậy được..." Khanh Nhi có chút nóng nảy. Bởi vì sau khi lời đồn như vậy truyền ra, chẳng ai muốn đi tìm kiếm chân tướng sự việc, điều bọn họ sẽ làm là diệt trừ mình - kẻ cầm đầu gây họa này.

"Trước đó ta làm việc cho ngươi, vì chúng ta là đồng minh. Nhưng bây giờ, chúng ta là kẻ địch, không phải sao? Nếu ngươi dùng độc với ta, ta không giết ngươi đã là nhân từ rồi." Tống Vân Lễ chậm rãi nói lời này, vẻ thương xót trong giọng nói khiến người ta sinh ra vài phần hoảng hốt, giống như hắn thật sự nhân từ vậy.

Nhưng bộ mặt thật sự của hắn là một ác ma, là một ác ma dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

"Nhưng ngươi muốn sư ca giết ta, không phải sao? Lời đồn như vậy vừa ra, sư ca kiên quyết sẽ không giữ lại tính mạng của ta." Chẳng qua Khanh Nhi nhìn chằm chằm vào Tống Vân Lễ, trong mắt đã có vài phần điên loạn.

Bất kể sư ca có hiểu rõ tình yêu của mình đối với y hay không, vì đại cục, sư ca chỉ biết hi sinh mình.

Chỉ có dùng tính mạng của mình để xoa dịu cơn giận của Nam Chiếu, mới có thể tranh thủ được hòa bình mà sư ca hy vọng nhất.

Nếu là trước đây, Khanh Nhi còn cảm thấy sau khi sư ca biết tâm lòng của mình sẽ bảo vệ mình. Nhưng bây giờ, Khanh Nhi không xác định chắc lắm. Bởi sư ca vì dân chúng, thậm chí còn nỡ hy sinh cả Ôn Yến. Tuy nàng ta không muốn thừa nhận, nhưng Ôn Yến đúng là người được sư ca quan tâm nhất.

"Ngươi không thể làm như vậy được. Sư ca sẽ không giết ta, sư ca từ nhỏ lại thương ta. Sư ca sẽ không làm chuyện tổn thương ta đâu. Ngươi..." Trong lúc Khanh Nhi nói chuyện đã vô cùng hoảng loạn. Nàng ta đang nói với Tống Vân Lễ, cũng là đang nói với chính mình, hình như chỉ có nói vậy mới là sự thật.

"Khanh Nhi, người mà sư ca ngươi yêu nhất là Ôn Yến, vĩnh viễn đều không phải là ngươi." Nhìn dáng vẻ hoảng loạn, thất thố của Khanh Nhi, tâm trạng Tống Vân Lễ lại cực tốt. Người phụ nữ này hại mình cũng không thể được như ý nguyện, đây thật sự là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

"Chỉ cần ngươi không làm loạn, sư ca nhất định sẽ biết được cái tốt của ta, nhất định sẽ biết ta thương huynh ấy, ta vì huynh ấy cái gì cũng làm được, ta mới là người thương huynh ấy nhất trên thế giới này. Kẻ địch của huynh ấy cũng là kẻ địch của ta, huynh ấy..." Khanh Nhi cao giọng kêu lên, có vài phần cuồng loạn. Nàng ta chỉ có thể dùng cách này để che giấu sự thấp thỏm, lo âu trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment