Tung Hoành Cổ Đại

Chương 587

Mặc dù Lý Trường An nói sẽ nghĩ biện pháp đem Kinh Mặc từ đại trướng Trần Nguyên Khánh về, nhưng ông ta dùng hết biện pháp vẫn đều không thể gặp được Kinh Mặc.

Vì giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, Kinh Mặc ở đại trướng của Trần Nguyên Khánh như sự tồn tại vô hình vậy, trừ mỗi ngày khéo léo quét dọn vệ sinh, cô bé sẽ còn bưng trà rót nước cho Trần Nguyên Khánh, lúc hắn ta mệt mỏi còn đấm lưng bóp vai cho hắn ta, mặc dù sức lực cô bé rất nhỏ, nhưng Trần Nguyên Khánh cũng rất là hưởng thụ.

Thời gian còn lại Kinh Mặc đều chỉ ở trong góc đọc sách, cho dù là các tướng quân tường ra vào soái trướng cũng không chú ý tới ở đây bỗng dưng lòi ra thêm một đứa nhỏ này.

Mặt mũi Kinh Mặc đã dần dần bớt sưng, vì có thể sẽ khôi phục lại dung mạo khi trước, lúc không có người Kinh Mặc sẽ len lén vặn vẹo mặt mình, mỗi lần đều đau thấu trời, nhưng lần nào cô bé cũng đều kiên trì được.

Vì dò xét chỗ cất hổ phù, Kinh Mặc lần nào cũng chờ Trần Nguyên Khánh ngủ mới có thể thực sự thiếp đi, nhưng kiên trì như vậy năm ngày, cô bé vẫn không phát hiện được tung tích của hổ phù.

Kinh Mặc có chút hoài nghi rằng hổ phù của Trần Nguyên Khánh hoàn toàn không để ở trong doanh trướng, bởi vì cô bé đã sớm mượn việc quét dọn vệ sinh để tìm mấy lượt khắp chốn trong ngòai rồi mà.

Kinh Mặc không phát hiện ra là ánh mắt Trần Nguyên Khánh nhìn mình so với mấy ngày trước đã có chút thay đổi, cho đến có một ngày, hắn ta không nhịn được đi tới cạnh Kinh Mặc, ánh mắt nhìn cô bé thật giống như đang tìm tòi nghiên cứu gì vậy.

"Đại tướng quân có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Kinh Mặc bị Trần Nguyên Khánh đến tim đập rộn lên, không nhịn được hỏi.

"Ngươi tên là gì?"

"Kim Bảo." Kinh Mặc nhỏ giọng nói, ở thành Nam Sơn cô bé quả thất là có một người bạn tốt tên là Kim Bảo, chỉ là trước khi họ rời khỏi thành Nam Sơn, Kim Bảo đã theo cha mẹ đi trước rồi, không biết tung tích đâu nữa cả.

Thân phận Kim Bảo này đã được cô bé nghĩ kỹ trước khi tới đại trướng Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh có muốn kiểm chứng cũng không thể nhất thời mà kiểm ra được.

"Ánh mắt ngươi rất giống với Kinh Mặc." Trần Nguyên Khánh trầm mặc nhìn Kinh Mặc một cái, nhẹ giọng nói.

"Ngài cũng thấy như vậy à, các cô bác chỗ chúng ta cũng đều noi như vậy đó, nói hai chúng ta chắc là chị em của nhau, Trọng Lâu mới là con nuôi của Ôn Yến cô cô." Kinh Mặc bị lời của Trần Nguyên Khánh làm cho sợ toát mồ hôi lạnh cả người, vội vàng giải thích, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt Trần Nguyên Khánh.

"Bất quá Kinh Mặc là một công chúa, cái gì cũng không biết làm, chăn của Kinh Mặc đa số đều là ta gấp cho." Kinh Mặc nhẹ giọng giải thích, những ngày qua cô bé liên tục bị thử thách những chuyện có độ khó cao, những chuyện này Trần Nguyên Khánh cũng thấy Kinh Mặc chắc cũng không biết làm.

Trần Nguyên Khánh nhìn chăm chú dáng vẻ gấp rút giải thích của Kinh Mặc, sau đoạn đầu hoảng loạn, Kinh Mặc đã trấn định lại, cô bé rất chắc chắn mặt mình bây giờ ngay cả người quen thuộc nhất cũng không thể nhấn ra cho nên không có gì cần lo lắng, cô bé không tin Trần Nguyên Khánh có thể nhận ra mình.

"Kinh Mặc..." Trần Nguyên Khánh thấy Kim Bảo trước mặt đã buông thoải mái hơn chút, đột nhiên gọi một tiếng, lời nói vừa thốt ra, hắn ta liền nhìn chằm chằm Kinh Mặc, nhưng Kinh Mặc ngay cả phản ứng cũng không hề có, chỉ chốc lát sau mới nhìn Trần Nguyên Khánh, trong mắt đều là mừng rỡ hỏi: "Đại tướng quân, mới vừa rồi ngài gọi Kinh Mặc à? Kinh Mặc đã tới đây hay là..."

Trong lòng Kinh Mặc thấy may mắn không thôi, may mà mới vừa rồi câu hỏi của Trần Nguyên Khánhđã cho cô bé có thời gian chuẩn bị tâm lý, nếu không sợ là sẽ không kìm được mà phản ứng lại...

Cả người lại toát mồ hôi lạnh, chỉ là Kinh Mặc không dám biểu lộ vui mừng như vậy, cô bé chỉ nhìn chằm chằm Trần Nguyên Khánh, mặt đầy vui sướng chờ Trần Nguyên Khánh cho mình một câu trả lời.

"Không phải, ta là cảm thấy ngươi quá giống với Kinh Mặc nên trong lúc nhất thời nhận lầm người." Kết quả dò xét là điều Trần Nguyên Khánh trông chờ, nhưng lúc biết được đứa bé này không phải Kinh Mặc, trong lòng hắn ta lại không hiểu sao nảy sinh một cảm giác thất vọng.

Nếu như đứa bé mặt thật sự là Kinh Mặc thì cũng tốt, có cô bé bầu bạn giữa cuộc sống khô khan này nhất định sẽ thú vị hơn rất nhiều.

Nhưng cô bé lại không phải là Kinh Mặc, thật là đáng tiếc.

Trần Nguyên Khánh liền nhấc vút viết thư cho Trần Vũ Nhu, bảo Trần Vũ Nhu đối xử tử tế với Kinh Mặc.

Đúng vậy, sở dĩ hắn ta hoài nghi đứa trẻ tên Kim Bảo trước mắt này là bởi vì hắn nhận được thư của thân tín của mình tại kinh thành báo Nhu Phi nương nương đối đối xử không tốt với Kinh Mặc.

Bây giờ Ôn Yến sinh tử thế nào còn chưa biết, Kinh Mặc chắc chắn lúc này rất thương tâm khổ sở, cũng là lúc cần có người bên cạnh nhất, hắn ta không có ở đấy bên cô bé, nhưng hắn ta hy vọng em gái mình có thể bầu bạn với cô bé thật tốt.

Bất kể là để bồi dưỡng tình cảm của nàng với Kinh Mặc, hay là vì trong lòng rất lo chuyện của Ôn Yến sẽ khiến Kinh Mặc đau lòng, buồn bã.

Trong thư, Trần Nguyên Khánh lần nữa nói rõ với Trần Vũ Nhu sự lợi hại của quan hệ, hắn ta hy vọng Trần Vũ Nhu đối xử tử tế với Kinh Mặc, bất kể là vì hắn ta hay là vì để lấy lòng Tống Vĩnh Kỳ.

Tâm tình Trần Nguyên Khánh không hiểu sao chùng xuống, bởi vì Kinh Mặc, càng bởi vì Trần Vũ Nhu.

Khoảng thời gian này cách xa Kinh Mặc, trong lòng hắn ta nhiều nhất vẫn là nhớ nhung và lo âu, cách xa Trần Vũ Nhu, em gái mà mình không dễ gì tìm lại được, hắn ta cảm giác được rất nhiều dị thường, luôn cảm thấy Vũ Trúc sống lại lần nữa kia đã không còn thiện ý, sự thông suốt khôn khéo như trước, thậm chí cả sự thân thiết với mình cũng không còn nữa.

Thay đổi, tát cả đều không còn là dáng vẻ mà hắn ta tưởng tượng nữa...

Dĩ nhiên, sau những phiền loạn đấy, Trần Nguyên Khánh còn sầu não nhiều hơn. Hắn ta cảm thấy mình không nên có bất kỳ yêu cầu nào với em gái cả, nàng khó khăn lắm mới sống lại lần nữa, tính tình có thay đổi cũng là chuyện có thể xảy ra, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh hắn ta, để cho hắn ta bảo vệ, chỉ cần nàng sống thật tốt thì hắn ta nguyện ý đem tất cả nổ lực tranh đấ của mình dâng đến trước mặt nàng, nhất định sẽ bù đắp tất cả những gì mà nàng mong muốn.

Đối với việc nàng đối xử với Kinh Mặc không tốt như vậy cũng là thân tín của hắn ta tự mình đưa tin tới, nhìn nét chữ kia cũng thấy được mấy phần do dự, có thể thấy thân tín của hắn ta đã do dự rất lâu mới viết lá thư đó.

Đối mặt với sự thật sắt đá như vậy, hắn ta chỉ có thể nhắc đi nhắc lại với chính mình rằng lý do khiến em gái hắn ta có thái độ không tốt với Kinh Mặc như vậy là bởi vì nàng quá thích Tống Vĩnh Kỳ, yêu mà không có được mới sinh lòng oán giận, mà Kinh Mặc mỗi ngày ở trước mặt nàng không khác nào mỗi ngày nhắc nhở lại thất bại của chính nàng.

Nghĩ đến dáng vẻ mặt đầy nhu nhược, mắt ngậm lệ nóng của Trần Vũ Nhu, nghĩ đến dáng vẻ chịu uất ức nước mắt không cách nào rơi xuống của Kinh Mặc, hắn ta đột nhiên cảm thấy nhức đầu vô cùng, đem bức thư đã viết trước mặt hủy đi, viết lại lần nữa.

Lần này bên trong cho không còn vòng vo lấy đại cuộc nhắc nhở Trần Vũ Nhu nữa, hắn ta trực tiếp bảo Trần Vũ Nhu đem Kinh Mặc đưa về bên cạnh Hoàng thượng.

Mặc dù hắn không ưa Tống Vĩnh Kỳ, nhưng hắn không khỏi không thừa nhận rằng trừ mình ra, chỉ có Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến là thật sự yêu thương Kinh Mặc.

Hắn ta biết kết quả như vậy em gái sẽ không cam lòng, nhưng đây mới là kết quả tốt nhất với Kinh Mặc.

Trần Nguyên Khánh cũng không ý thức được rằng thì ra bất tri bất giác, cán cân trong lòng hắn ta đã không còn cân bằng nữa, chỉ là phương hướng cân nghiêng đã không còn là hướng về phía em gái mà mình một mực cưng chìu nữa rồi.

Trần Nguyên Khánh gấp gáp sai người đem tin đưa về kinh thành, trong lòng đã quyết định, hắn không muốn để cho Kinh Mặc chịu thêm bất kỳ một chút ủy khuất nào nữa.

Chỉ là nghĩ đến những ngày được nhìn thấy Kinh Mặc, lòng hắn ta lại thêm mấy phần áy náy, nếu như không phải là những kiên trì lúc trước khi xuất chinh của mình thì Kinh Mặc hoàn toàn không cần đến cung Nhu Nghi ở, cuối cùng chính là mình làm hại Ôn Yến chịu uất ức.

Cũng bởi vì chuyện này, ánh mắt lúc hắn ta nhìn về phía Kim Bảo càng thêm dịu dàng hơn, nếu như hắn đem Kim Bảo về, Kinh Mặc thấy người bạn này chắc sẽ tha thứ mình chứ?
Bình Luận (0)
Comment