Tung Hoành Cổ Đại

Chương 608

Tô Diễn không biết quan hệ giữa Kinh Mặc và Trần Nguyên Khánh, chỉ biết Kinh Mặc có thể lừa Trần Nguyên Khánh thành công, vậy chắc nàng phải cực kỳ hiểu hắn ta.

Khi Kinh Mặc lên đường, Trần Nguyên Khánh cũng thu thập xong đồ đạc. Khi Tô Diễn còn đang chuẩn bị đội nhân mã, thân hình cao lớn của Trần Nguyên Khánh yên tĩnh đứng dưới ánh chiều tà, nhìn có vẻ hơi cô đơn, khiến người ta bỗng cảm thấy chua xót.

Đường đường tướng quân dẫn quân lúc này lại nhìn giống người đứng đầu tiểu đội nhân mã, ánh mắt Kinh Mặc nhìn hắn đầy phức tạp, nhưng vẫn ẩn giấu sự ấm áp.

"Trần Tướng quân thuộc về chiến trường này, không cần thiết vì ta mà chậm trễ cơ hội kiến công lập nghiệp." Biết Trần Nguyên Khánh khăng khăng muốn đưa mình trở về, Kinh Mặc càng cảm thấy đau khổ, bởi vì lời nói gai góc của mình trước đó, cũng bởi vì trong lòng đã có khúc mắc.

"Binh quyền của ta đã sớm trao cho người khác rồi, bây giờ còn nói như vậy, thật đau lòng." Trần Nguyên Khánh nhìn Kinh Mặc vừa cười vừa nói.

Giọng điệu thoải mái giống như quyền lãnh đạo quân đội cũng không phải chuyện gì ghê gớm, mà nhìn hắn cũng không có vẻ như chuẩn bị thu hồi lại.

"Nếu tướng quân muốn đoạt lại, chắc cũng không thành vấn đề? Ngài hãy cướp về đi, chỉ khi có binh quyền, ngài mới có thể chống lại phụ hoàng, mới có thể khiến mẹ ta chết cũng không thể trở thành hoàng hậu của phụ hoàng." Khi nói chuyện, hốc mắt Kinh Mặc đỏ bừng.

Nàng rất hiểu tình cảm của mẹ đối với phụ hoàng, nhưng Trần Nguyên Khánh chính là trở ngại lớn nhất trên con đường mẹ trở thành hoàng hậu.

Trong lòng Trần Nguyên Khánh, vị trí hoàng hậu phải giữ lại cho em gái hắn ta.

"Nếu ngươi muốn ta mất, vậy thì cứ mất, chỉ cần ngươi vui vẻ." Trần Nguyên Khánh tiến lên, vỗ nhẹ đầu Kinh Mặc, ánh mắt đầy dịu dàng.

Khóe miệng Kinh Mặc cong lên thành một nụ cười, cuối cùng nuốt chua xót nơi đáy lòng xuống.

Nàng không muốn nói gì thêm với Trần Nguyên Khánh nữa, từ sau khi biết tin của mẹ, nàng đã không còn là đứa bé dịu dàng động lòng người kia nữa, hiện toàn thân nàng là gai, nàng muốn để tất cả những người khiến mẹ đau khổ phải khổ sở, dường như chỉ như vậy, nàng mới cảm thấy dễ chịu.

Trần Nguyên Khánh dẫn tiểu đội nhân mã hộ tống Kinh Mặc hồi kinh, dọc đường Kinh Mặc đều mặt lạnh đối với Trần Nguyên Khánh, nhưng Trần Nguyên Khánh vẫn dáng vẻ rộng lượng, luôn dịu dàng với Kinh Mặc, đến đâu cũng vơ vét đồ ăn ngon ở đó cho Kinh Mặc, nhưng dù hắn ta có tận tụy đến mức nào cũng không đổi được sự hoà nhã của Kinh Mặc.

Đến khi đến cửa kinh thành, Kinh Mặc chợt mở cửa sổ xe, nói với Trần Nguyên Khánh: "Đoạn đường này cám ơn ngươi."

"Không cần." Nghe vậy, Trần Nguyên Khánh cảm thấy vui vẻ, nhưng nhìn sự lạnh lùng và xa cách trong đôi mắt Kinh Mặc, sự vui mừng của hắn ta lập tức trầm xuống.

"Trần Tướng quân, chúng ta đã không thể như trước kia được nữa, trước kia ta thích ngươi, vui đùa với ngươi, chọc cho ngươi vui vẻ đều là vì mẹ ta, vì ta không muốn ngươi chán ghét mẹ ta, nhưng bây giờ, mẹ ta..., nếu như bà ấy không còn nữa thì ta cũng không cần lấy lòng bất kỳ kẻ nào nữa, cho nên..." Dứt lời, nước mắt Kinh Mặc đã rơi xuống.

Dọc đường, cái nàng nghe thấy nhiều nhất là chuyện của mẹ, dân chúng đều cảm ơn ân đức của mẹ, nhưng cái nàng muốn không phải tấm lòng của nghìn dân chúng, cũng không phải sự ăn nói khép nép lấy lòng của Trần Nguyên Khánh, nàng chỉ cần mẹ mà thôi.

Mẹ là khôi giáp của nàng, cũng là điểm yếu của nàng, không có mẹ, rất nhiều chuyện nàng làm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

"Ngươi có thể trách ta bụng dạ khó lường, nhưng mẹ ta không hề biết suy nghĩ của ta, ta đã từng thật thích ngươi, cảm thấy ngươi là đại anh hùng rộng lượng, nhưng bây giờ, ngươi là anh hùng hay là cẩu hùng cũng không liên quan gì đến ta, cũng không liên quan đến mẹ." Sau khi dứt lời, nước mắt Kinh Mặc lã chã rơi xuống.

Nói ra lời tuyệt tình nhất với người thích mình, dung túng mình, nàng rất đau lòng.

Nhưng nàng thật không thể tiếp tục có bất kỳ quan hệ nào với Trần Nguyên Khánh nữa, nàng biết, sở dĩ mẹ lâm vào tình trạng như bây giờ, không tránh khỏi có liên quan đến Trần Nguyên Khánh.

Hắn ta thậm chí chính là kẻ gây ra sự tổn thương với mẹ.

"Kinh Mặc, ta..." Nhìn Kinh Mặc khóc sướt mướt, Trần Nguyên Khánh cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn không ngờ nhìn Kinh Mặc khóc, mình lại đau lòng như vậy.

"Ngươi đừng khóc, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, dù ngươi làm gì, đều do ta gieo gió gặt bão, ngươi đừng khóc." Trần Nguyên Khánh muốn tranh luận cho bản thân, hắn ta muốn nói với Kinh Mặc, em gái của hắn là vì Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ mà chết, hắn ta muốn nói mình hận cũng là có nguyên nhân, nhưng đối mặt với nước mắt của Kinh Mặc, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa, hắn ta chỉ muốn Kinh Mặc đừng rơi lệ nữa, vì nước mắt của nàng lúc nào cũng có thể biến thành đao, chém lòng hắn ta thành trăm mảnh.

Nếu nghe vậy mà Trần Nguyên Khánh tức giận thì Kinh Mặc có thể sẽ càng thản nhiên, nhưng Trần Nguyên Khánh lại căng thẳng như vậy, khiến Kinh Mặc càng cảm thấy đau lòng, vừa đau lòng mẹ mình, vừa đau lòng người đàn ông vốn nên đội trời đạp đất này, nàng chỉ có thể chọn người mẹ đã sinh dưỡng mình, nhưng Trần Nguyên Khánh đối với nàng đúng là rất tốt, ngoại trừ tốt, nàng không biết dùng từ nào khác để hình dung.

"Trần Nguyên Khánh, ta đi trước, sau này..." Cuối cùng Kinh Mặc vẫn không thể nhẫn tâm nói ra sau này, mà Trần Nguyên Khánh nhìn dáng vẻ thút thít của nàng, cũng không ngăn cản, mặc cho nàng hạ lệnh để người ta mang mình vào thành, hắn ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng xe ngựa cách mình càng ngày càng xa.

Dù lời nói của Kinh Mặc mập mờ, nhưng ý tứ rất rõ ràng, hắn ta đã mất nàng rồi.

Nỗi đau lần này không hề kém nỗi đau năm đó hắn ta nghe được tin em gái chết.

Bé gái đôi mắt mở to lấp lánh nhìn mình, bé gái có thể đùa mình, mang cho mình sự ấm áp, bé gái vô cùng tín nhiệm mình, cuối cùng đã đi xa.

Chỉ là lần này, hắn ta không thể tiếp tục đổ lỗi cho Ôn Yến nữa.

Trần Nguyên Khánh dường như thấy được dáng vẻ trước kia nàng xuất hiện trước mặt mình, nói mình là đại anh hùng...

Nhưng mà, cuối cùng anh hùng trong lòng nàng lại tổn thương người nàng quan tâm nhất, cuối cũng lại khiến nàng thất vọng.

Trần Nguyên Khánh cảm thấy đầu óc mình mê man, bên trong có hình bóng Kinh Mặc, cũng có Vũ Trúc, hai người hắn ta dốc hết sức che chở đều đang khóc.

Hắn ta không bảo vệ được Trần Vũ Trúc, sau khi nàng chết, hắn ta còn làm hỏng sự dịu dàng hiền thục của nàng nơi đáy lòng người khác.

Hắn ta không bảo vệ được Kinh Mặc, hắn ta để Kinh Mặc rơi vào tay người nước Tử Húc, sống đầu đường xó chợ, bây giờ còn đau lòng hơn, nàng thà chết cũng không muốn liên quan mình.

Những quyền thế ngút trời mà hắn ta quý trọng lại không thể đền bù tội lỗi của bản thân, càng không thể thay đổi hoàn cảnh lúng túng của bản thân.

Hắn ta tưởng có đại quyền trong tay, thì có thể khiêu chiến Tống Vĩnh Kỳ, thì có thể phát tiết nỗi phẫn uất trong lòng, nhưng bây giờ, sự thật đang ở trước mắt, dù trên triều đình hắn ta được thỏa nguyện thì người hắn ta quan tâm nhất lại không có liên quan gì đến hắn ta nữa.

Dọc đường từ biên quan đến kinh thành, hắn ta vẫn luôn nghĩ, hình như mấy năm nay bản thân đã làm sai điều gì đó, nhưng hắn ta cảm thấy mình không sai.

Trước nay, hắn ta đều cảm thấy Ôn Yến không phải người lương thiện, hắn ta thậm chí cảm thấy Ôn Yến hy sinh bản thân để cứu bách tính, chẳng qua là mua danh chuộc tiếng mà thôi.

Nhưng mà người thật dùng tính mạng của mình mua danh chuộc tiếng người lại quá ít quá ít...

Nhưng hắn ta chỉ có thể hết lần này đến lần khác nói với bản thân, Ôn Yến là người hết sức ích kỷ, vì hạnh phúc của mình có thể hủy đi tính mạng của người khác.

Thế nhưng hắn ta càng tự nhủ, lòng hắn ta càng hoảng hốt, hắn ta càng ngày càng không thể thuyết phục bản thân.

Về lời Kinh Mặc nói không có liên quan gì đến hắn ta nữa, hắn ta rất không muốn, nàng là đứa bé duy nhất trên thế giới này khiến hắn ta trở nên dịu dàng, hắn ta đã không thể bảo vệ Vũ Trúc, vậy thì bảo vệ nàng đi.
Bình Luận (0)
Comment