Tung Hoành Cổ Đại

Chương 616

"Phụ hoàng, người xem trên người Như quý phi bị đánh đến tím bầm, đúng là đáng thương. Nhưng các vị thúc thúc của Phi Long Môn lại còn như vậy, người mau cứu Như quý phi đi. Lần này Như quý phi nương nương đúng là bị oan ức quá rồi." Kinh Mặc nhẹ giọng nói, nhưng là lời nói của cô bé lại khiến cho những người có mặt ở đây không nhịn được cười.

Ở trong mắt đứa bé, chuyện giữa nam nữ lại là như vậy, còn chịu oan ức nữa chứ…

Tống Vĩnh Kỳ là có ý muốn cho Trọng Lâu và Kinh Mặc biết rốt cuộc đây là chuyện gì nhưng y lại lo lắng đến tuổi tác của bọn chúng, y do dự một hồi chỉ đành giơ tay lên ra hiệu cho người của Phi Long Môn thả Khanh Nhi ra.

"Sư ca, muội bị oan. Muội cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Muội cũng không biết tại sao lại trúng chiêu của người khác. Giữa bọn muội không có chuyện gì cả. Huynh là người hiểu rõ lòng muội nhất, muội chỉ yêu một mình huynh, sao có thể để cho người khác chiếm lấy thân thể của mình được chứ? Muội..." Sau khi được thả ra, việc đầu tiên là Khanh Nhi làm là không ngừng giải thích. Nàng ta muốn để cho Tống Vĩnh Kỳ biết sự trong sạch của mình.

Nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại không hề nhìn đến nàng ta, y chỉ bảo những người của Phi Long Môn mau đưa Kinh Mặc và Trọng Lâu trở về. Y hoàn toàn không muốn hai đứa bé nhìn thấy tình huống này.

Sau khi nhìn theo Kinh Mặc và Trọng Lâu rời đi, lúc này Tống Vĩnh Kỳ mới quay đầu lại nhìn Khanh Nhi. Khanh Nhi nhìn ánh mắt của Tống Vĩnh Kỳ như thể người chết đuối vớ được khúc gỗ, chỉ là khúc gỗ kia lạnh như ngưng tụ cả mùa đông sương lạnh.

"Sư ca, huynh phải tin tưởng muội, muội..." Khanh Nhi mở miệng nói, đáy mắt đều là tuyệt vọng và cầu xin.

Trước đó đã bị Kinh Mặc nói thành như vậy, bây giờ nàng ta có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa được. Nhưng nàng ta vẫn hy vọng sư ca có thể biết nàng ta là người bị hại trong chuyện này.

"Muội chỉ yêu một mình huynh, sao có thể cùng người khác…Sư ca, muội bị người khác hãm hại, huynh nhất định phải làm chủ cho muội." Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ không nói lời nào, vội vàng mở miệng giải thích lần nữa, giống như muốn phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo như đóng băng giữa bọn họ. Nàng ta muốn giữa bọn họ có thể trở về năm đó, trở về những ngày tháng sư ca đều nghe răm rắp những gì nàng ta nói.

"Sư ca, muội..." Khanh Nhi còn muốn giải thích, nhưng cuối cùng lời giải thích kia cũng không cách nào nói ra được, bởi vì không có lý do.

Trừ lý do yêu sư ca ra, nàng ta không còn lý do nào khác nữa.

Trong hậu cung, trừ một số phi tần địa vị thấp kém ra thì chỉ có nàng là lớn nhất, tuy không được sủng ái nhưng hoàng thượng vẫn e ngại thân phận công chúa Nam Chiếu của nàng ta, cho nên chưa bao giờ đối xử hà khắc với nàng ta. Nàng ta muốn gì được nấy. Sự nuông chiều như vậy cũng có khả năng khiến nàng ta gan to bằng trời.

"Sư ca, huynh..." Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn không nói lời nào, trong lòng càng thêm hoảng loạn. Nàng ta không ngừng gọi sư ca. Nàng ta hy vọng, cách gọi này có thể khơi dậy tình yêu và sự thương hại của Tống Vĩnh Kỳ đối với nàng ta, mong rằng y có thể cho mình sự trong sạch và sự tin tưởng lúc nàng ta cần nhất.

"Như quý phi, chuyện hôm nay ta sẽ bảo người đi báo cho quốc vương Nam Chiếu biết. Đến lúc đó cho ngươi một phong hưu thư hay một tấm lụa trắng là do phụ hoàng ngươi quyết định." Cuối cùng Khanh Nhi cũng nghe được Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện nhưng nàng ta không ngờ rằng y lại nói ra những lời này.

Hưu thư hoặc là lụa trắng?

"Sư ca, huynh đùa gì thế? Bây giờ muội đang là quý phi của huynh. Muội còn muốn làm hoàng hậu của huynh nữa. Lẽ nào huynh không biết người muội yêu nhất là huynh sao? Muội giúp huynh hạ độc Tống Vân Lễ huynh không biết sao? Sao huynh lại có thể đối xử với muội như vậy chứ? Muội trao tất cả tình yêu của muội cho huynh nhưng huynh lại xem như không thấy? Thậm chí huynh còn muốn mạng của muội sao? Sư ca, sao huynh lại có thể đối xử tàn nhẫn với muội như vậy chứ? Những tai ương, đau thương của muội bao nhiêu năm nay đều là vì huynh, muội…"

Khanh Nhi không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại có thể nói ra những lời vô cảm như vậy. Hóa ra y còn không quan tâm đến mạng sống của nàng ta.

"Công chúa Vân Thâm, cho dù Nam Chiếu có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể ép ta sắc phong một nữ nhân hư hỏng làm hoàng hậu của mình." Tống Vĩnh Kỳ lắng nghe những lời tuyệt vọng của Khanh Nhi sau đó nghiêm túc nhắc nhở nàng ta.

Y biết Khanh Nhi bị oan, nhưng tại sao y lại quan tâm đến chuyện này? Y không dùng cách này để đổ oan cho nàng ta đã là quân tử lắm rồi.

"Sư ca, huynh biết rõ ràng người muội yêu nhất chính là huynh mà. Tất cả những chuyện muội làm đều là vì huynh, muội..." Khanh Nhi tuyệt vọng gọi Tống Vĩnh Kỳ, nhưng những lời nói tình sâu nghĩa nặng kia càng giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Tống Vĩnh Kỳ, nếu không phải vì những lời nói tình sâu nghĩa nặng của nàng ta thì Ôn Yến của y sẽ không trải qua nhiều tai ương như thế.

"Nếu ngươi không phải là công chúa Vân Thâm thì ngươi sẽ không thể sống sót tới bây giờ." Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy muốn rời đi, lúc đi tới cửa còn không quên nói thêm một câu khiến Khanh Nhi rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.

"Sư ca, muội là Khanh Nhi, là Khanh Nhi mà huynh đã che chở từ nhỏ, tại sao huynh lại có thể nói những lời như vậy với muội chứ? Muội…" Khanh Nhi nhìn theo bóng lưng rời đi của Tống Vĩnh Kỳ, đau đớn kêu lên nhưng Tống Vĩnh Kỳ dường như không nghe thấy, hờ hừng rời đi.

Tống Vĩnh Kỳ rời đi, thị vệ của Phi Long Môn liền liền phụng mệnh niêm phong cung. Cung quý phi to lớn hôm qua còn là tồn tại mà tất cả mọi người đều đổ xô tới hôm nay lại khiến người ta tránh như rắn rết.

Sự thịnh sủng của quân vương chưa từng soi sáng đến cung điện vàng son lộng lẫy này, còn nữ nhân si tình bên trong kia thì tuyệt vọng như một một hồn ma dưới đáy mồ.

Nàng ta luôn biết rằng sư ca đã hiểu lầm mình, y không hiểu tấm lòng của nàng ta, nhưng bây giờ nàng ta phải làm thế nào để sư ca hiểu rõ rằng nàng ta rất yêu y.

Nếu niêm phong cung thì nàng ta không có cách nào đi tìm sư ca.

Niêm phong cung, đây có thể là vận mệnh cuối cùng của nàng ta. Từ đây về sau, nàng ta sẽ là người có cũng được không có cũng chẳng sao trong chốn thâm cung này.

Nàng ta cũng không thể tiếp tục làm một quý phi ngồi tít trên cao, càng không thể tiếp tục là một quý phi rực rỡ có thể nhìn thấy sư ca bất cứ lúc nào nữa rồi.

Khanh Nhi tay chân luống cuống, nàng ta am hiểu nhất chính là độc thuật nhưng nàng ta không thể dùng độc với thị vệ. Nếu không nàng ta sẽ trở thành một nữ nhân lạm sát kẻ vô tội trong lòng sư ca. Nhưng nàng ta phải làm gì mới có thể ra ngoài được đây? Nàng ta phải làm thế nào mới có thể khiến sư ca hiểu rõ tấm lòng của nàng ta, tình yêu của nàng ta đây?

Đáy lòng Khanh Nhi đang giãy dụa bất lực, cái tên cuối cùng mà nàng ta có thể nghĩ tới đó chính là Tống Vân Lễ. Đó là người đã khiến nàng ta sống lại, là người khiến cho Ôn Yến không thể trở thành hoàng hậu.

"Thâm Lam, ngươi giúp ta liên lạc với Tống Vân Lễ, ta muốn gặp hắn ta, ta muốn gặp hắn ta." Giọng nói của Khanh Nhi điên cuồng khác thường nhưng lại lại vô vọng và thê lương đến tột cùng.

Nàng ta cùng loại người với Tống Vân Lễ cho nên nàng ta hiểu rõ tìm Tống Vân Lễ chẳng khác nào tranh ăn với hổ, nhưng nàng ta đã hết cách rồi.

Bây giờ nàng ta chỉ muốn đi ra ngoài, chỉ cần có thể đi tới trước mặt Tống Vĩnh Kỳ là được. Nàng ta không muốn già đi trong chốn thâm cung này, nàng ta lại càng không muốn một tấm lụa trắng kết thúc cuộc đời của mình.

Tống Vĩnh Kỳ không ngờ vào lúc này Khanh Nhi lại xảy ra chuyện sơ sót như vậy, đối với y mà nói chẳng khác gì như được trời giúp.

Mặc kệ chuyện của Khanh Nhi là thật hay giả, có nhiều người chứng kiến như vậy, thì nàng ta vẫn bị gán cho tội danh không trinh tiết. Nữ nhân như vậy ai dám để nàng ta làm hoàng hậu của mình, đó chính là lòng dạ đáng chém.

Y vẫn muốn tìm lý do trừng trị Khanh Nhi, nhưng không ngờ hôm nay chém bậy chém bạ lại có thể nhất cử lưỡng tiện.

Tâm trạng của Tống Vĩnh Kỳ vô cùng vui vẻ, nhưng không ngờ lúc y trở lại cung Thải Vi thì hai đứa bé lại đòi y ban thưởng.

"Tại sao phải cho hai con?" Tống Vĩnh Kỳ nghi ngờ nhìn hai đứa bé đang lẽ thẳng khí hùng đòi y ban thưởng.

"Bởi vì chúng con giúp người giải quyết hiểm hoạ từ bên trong." Trọng Lâu nhẹ giọng nói.

"Hiểm hoạ từ bên trong?" Tống Vĩnh Kỳ ngay lập tức nghĩ đến Tống Vân Lễ, kế đến là Trần Nguyên Khánh, nhưng y lại không có bất kỳ tin tức sơ suất nào của bọn họ, vậy thì hiểm họa từ bên trong này từ đâu mà ra?

"Chính là lão yêu bà ngay cả bộ mặt cũng là giả kia." Trọng Lâu thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tống Vĩnh Kỳ thì trong lòng không vui. Bản thân cậu bé đã liều lĩnh như vậy mà phụ hoàng lại không để ý chút nào sao?

"Các con?" Tống Vĩnh Kỳ gần như không tin vào hai đứa con của mình. Hai đứa con của bọn họ lại dám…gài bẫy cho phi tử của y quan hệ với người khác?

Đội mũ xanh cho phụ hoàng của mình, mà bọn chúng còn dám đòi ban thưởng?
Bình Luận (0)
Comment