Thái hậu biết rất rõ, bây giờ quả thực không phải thời cơ tốt.
“Hoàng tổ mẫu, mẹ cháu đã chết rồi, là do Khanh Nhi giết đó.” Trọng Lâu thấy Thái hậu nhìn mình, ngẩng đầu khóc lóc nói.
“Hoàng tổ mẫu, người cứ sai người bắt người phụ nữ này lại đi, cháu sẽ dùng đến.” Kinh Mặc và Trọng Lâu đang canh giữ bên chiếc giường của Ôn Yến, cô bé nắm chặt bàn tay đang lạnh dần của Ôn Yến, thấp giọng nói.
“Bắt nữ nhân ác độc này xuống, nhớ là phải lục soát thân thể, nói không chừng trên người nàng ta còn có thứ gì để hại người nữa.” Thái Hậu nhìn chằm chằm Ôn Yến, nhưng vẫn không quên dặn dò.
Thị vệ của Phi Long Môn đã muốn giết chết Khanh Nhi từ lâu, bây giờ có được lệnh của Thái hậu, đương nhiên sẽ không chậm chạp.
Mà bây giờ tâm trạng của Thái hậu cũng giống như hai đứa trẻ, bay đến bên cạnh Ôn Yến, bà vội bước đến, lúc đến gần Ôn Yến lại không dám động đậy nữa, bà sợ mình nhìn thấy Ôn Yến đã thật sự chết rồi.
Mọi người ở đây đều hiểu rõ, cho dù không bị Khanh Nhi giết, Ôn Yến cũng không còn nhiều hi vọng sống sót.
Nhưng một nhát dao kia của Ôn Yến, lại cắt đứt hoàn toàn hi vọng mỏng manh của mọi người.
“Đứa trẻ ngoan, con mở mắt ra nhìn mẫu hậu đi, Kỳ Nhi trở về còn muốn nói chuyện với con nữa.” Cuối cùng Thái hậu cũng đủ dũng khí tiến lên phía trước, nhưng lại loạng choạng ngã xuống đất, bà đưa tay ra khẽ vuốt ve gương mặt Ôn Yến, lạnh lẽo, là cái lạnh mà đời này bà chưa từng cảm nhận được.
“Đứa trẻ ngoan, con nhìn mẫu hậu đi, con còn nói muốn dùng y thuật của con để cho mẫu hậu sống lâu trăm tuổi mà, giờ con đi rồi, con bảo mẫu hậu phải làm sao đây? Con bảo Kỳ Nhi phải làm sao đây? Con bảo ba đứa trẻ phải làm sao đây?” Thái hậu không ngừng nói, nước mắt như nước mưa không ngừng rơi xuống.
“Ôn Yến à, bây giờ Kỳ Nhi lại gặp phiền phức lớn rồi, con phải tỉnh dậy giúp nó đi chứ, Ôn Yến, con mau dậy đi, mẫu hậu biết con không nỡ để nó quá vất vả nên mới chia sẻ trọng trách với nó, bây giờ con cũng dậy để giúp nó đi, chỉ cần nó nhìn thấy con, chắc chắn sẽ có cách để giải quyết, con nói với nó vài câu là được rồi.” Thái hậu cũng không lau nước mắt trên mặt mình, chỉ nhìn Ôn Yến, khẽ van nài, chỉ là lời nói của bà khiến mọi người ở đây đều rơi nước mắt.
“Hoàng tổ mẫu, người bớt đau thương đi, sư phụ…” An Nhiên bước ra từ phía sau Gia Cát Minh, nhẹ nhàng an ủi Thái hậu, nhưng cậu bé vừa dứt lời, nước mắt lại tuôn trào ra, hoặc là nói, nước mắt của cậu bé chưa từng ngừng lại từ khi cậu bé dùng kim châm vào người Ôn Yến mà cô không có chút phản ứng nào.
Hoàng thái hậu, Kinh Mặc, Trọng Lâu, An Nhiên, Gia Cát Minh, Dĩnh Nhi, Chung Phục Viễn đều đã vào tẩm thất, yên lặng nhìn nữ tử nằm trên giường.
Sắc mặt trắng bệch không chút cơ hội sống sót, giống như nhiều ngày trước đó.
Chỉ là trước đó, bọn họ còn dám hi vọng Ôn Yến sẽ tỉnh lại, nhưng bây giờ…
Cuối cùng An Nhiên vẫn đi chuẩn bị dụng cụ để khâu, chậm rãi bước đến bên giường, nhẹ nhàng xử lí vết thương cho Ôn Yến, cậu bé không nói chuyện, chỉ là vẫn rơi nước mắt.
Mọi người đều đang đau lòng, Thái hậu mất đi một người con dâu tốt, Trọng Lâu và Kinh Mặc mất đi mẹ, Chung Phục Viễn và Gia Cát Minh mất đi người bạn tốt, cậu bé mất đi sư phụ. Sư phụ của cậu bé, là một người thầy tốt cũng là một người bạn tốt, cũng là người đã cứu cậu bé khỏi nhiều lần nguy hiểm, là cha mẹ tái sinh của cậu bé.
Bây giờ An Nhiên đang trách móc bản thân học được quá ít, cho dù người khác đều khen cậu bé là kỳ tài trong giới y học, nhưng thứ cậu bé học được quá ít, việc duy nhất cậu bé có thể làm lúc này là khâu lại vết thương cho sư phụ, dùng cách mà sư phụ từng dạy cậu bé.
“Sư phụ, con khâu vết thương như vậy không biết có đúng không? Người nhìn xem, nói với An Nhiên có được không?”
Lời của An Nhiên khiến Dĩnh Nhi đau lòng bật khóc, mẹ là người hiểu rõ con cái nhất, Dĩnh Nhi biết rất rõ, trong lòng An Nhiên, vị trí của Ôn Yến còn xếp trước cả một người mẹ như nàng.
Mọi người ở đây đều muốn tìm mọi lí do để gọi Ôn Yến mở mắt ra nhìn, nhưng mà, từ đầu đến cuối Ôn Yến đều yên lặng nằm ở đó, Kinh Mặc và Trọng Lâu cũng đã cảm nhận được cơ thể cô đã trở nên lạnh lẽo.
“Thiên Sơn cô cô, cô sắp xếp vài người đưa Khanh Nhi lên, cháu muốn đưa nàng ta xuất cung.” Kinh Mặc lau nước mắt ở khóe mắt, nói với Thiên Sơn.
Thiên Sơn nhìn Kinh Mặc, rồi lại nhìn Trọng Lâu, so sánh với sự đau thương của những người khác, sự đau thương khi mất mẹ của hai đứa trẻ này kém rất nhiều.
Trừ vẻ đau lòng trên gương mặt của chúng, nàng còn nhìn được sự bình tĩnh.
“Thiên Sơn cô cô, cháu và Trọng Lâu đã sớm biết sẽ có ngày này, chúng cháu không muốn vậy, nhưng mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa.” Kinh Mặc hiểu rõ sự nghi ngờ của Thiên Sơn, cô bé khẽ giải thích.
Thiên Sơn càng cảm thấy đau lòng hơn, nàng đưa tay ra ôm tiểu hoàng tử với hơi thở yếu ớt vào lòng.
Nàng biết rõ Trọng Lâu có dị năng, nếu như nói hai đứa trẻ này đã sớm biết có ngày hôm nay, vậy thì chúng đã phải trải qua sự giày vò và đau đớn bao lâu chứ, nàng vô cùng đau lòng cho hai đứa trẻ đáng thương này.”
“Thiên Sơn cô cô, nếu mẹ còn ở đây, chắc chắn sẽ giúp phụ hoàng, ban nãy Hoàng tổ mẫu cũng đã nói rồi, giờ cháu phải đi giúp phụ hoàng, nếu như quân Nam Chiêu nói chúng ta câu kết hãm hại công chúa của bọn họ, vậy cháu sẽ đưa hung thủ giết người này đến trước mặt bọn họ, để bọn họ cho cháu một lời giải thích.” Kinh Mặc thấp giọng nói, ánh mắt mang theo sự căm hận.
Thật ra mọi người ở đây đều biết, cho dù không có nhát dao kia của Khanh Nhi, Ôn Yến cũng sẽ chết, nhưng bây giờ, hai đứa trẻ này đẩy mọi tội lỗi lên đầu Khanh Nhi, vậy bọn họ sẽ có lí do quang minh chính đại để đối phó với quân Nam Chiêu.
“Thiên Sơn cô cô, cho người tung tin đồn, nói mẫu thân sinh xong đã tỉnh dậy, nhưng Khanh Nhi đột nhiên gây chuyện, đâm chết mẹ cháu, chuyện này, chúng cháu cần một lời giải thích từ Nam Chiêu.” Ôn Yến nhỏ giọng nói, nhìn ra phía ngoài cung, không ai biết được lòng căm hận trong lòng cô bé lúc này.
Cô bé hận Khanh Nhi, nếu như không phải Khanh Nhi, mẹ đã không trúng độc, cô bé hận quân Nam Chiêu, nếu như bọn họ không vây thành, những giây phút cuối cùng của mẹ đã có phụ hoàng kề bên.
Nếu như Nam Chiêu đã dám khiến phụ mẫu của cô bé có tiếc nuối, vậy cô bé sẽ khiến bọn họ có tiếc nuối, nếu như Khanh Nhi muốn hại chết mẹ cô bé, nàng ta phải thành thật nhận tội danh của mình, khiến nàng ta vì vậy mà vạn kiếp bất phục.
Một nữ nhân hại chết môn chủ của Phi Long Môn, Đại Lương quốc, cho dù có là công chúa của Nam Chiêu, Đại Lương cũng sẽ phanh thây nàng ta, Nam Chiêu cũng không dám nói lời nào, những quốc gia khác cũng sẽ tán thành quyết định của Đại Lương, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà gây khó dễ.
“Thiên Sơn cô cô, cô còn đợi gì nữa, đây là lời dặn dò của mẹ trước khi chết, đến là việc cha nuôi tung tin sức khỏe mẹ cháu đã dần tốt lên cũng là do mẹ cháu sắp xếp từ trước, việc này cũng chỉ để quy tội hết cho Như quý phi.” Trọng Lâu thấy Thiên Sơn vẫn còn đang lau nước mắt, khẽ nói.
Khi Trọng Lâu nói xong lời này, mọi người đều hiểu ra.
Hóa ra, Ôn Yến đã sớm biết có ngày hôm nay, hóa ra, cô đã cho Khanh Nhi vào trong kế hoạch của mình.
“Chỉ cần Khanh Nhi chết rồi, Tống Vân Lễ cũng không thể sống lâu được nữa, Khanh Nhi hạ độc Tống Vân Lễ rồi.” Trọng Lâu nói tiếp, những chuyện này mẹ không bảo cậu bé nói với người khác, nhưng chuyện mà mẹ làm cậu bé không muốn giấu diếm.
Trọng Lâu vừa dứt lời, mọi người đều trở nên im lặng…
Ôn Yến, đã dùng mạng của mình để mở đường cho Tống Vĩnh Kỳ, không còn Tống Vân Lễ, không còn Khanh Nhi, y đối phó với Trần Nguyên Khánh chắc sẽ rất dễ dàng, đến lúc đó Tống Vĩnh Kỳ sẽ nắm được hoàng quyền, sau này cũng không còn là một đế vương tiến thoái lưỡng nan nữa.