Tung Hoành Cổ Đại

Chương 627

Lời Thiên Sơn nói khác hẳn với Kinh Mặc, nàng dùng vài phần công lực, lời nàng nói được truyền đi rất xa, vừa nói dứt lời, quân Nam Chiếu lúc nãy còn đang hùng hùng hổ hổ lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Nếu nữ nhân đứng trên tường thành kia nói thật, vậy lần tấn công này của bọn họ rốt cuộc là cái gì chứ?

“Ngươi ăn nói bây bạ, lúc trước có người nói Ôn Yến đã khỏe lại, sao có thể...” Quân Nam Chiếu đương nhiên không muốn tin vào lời đó, nếu sự thật đúng là thế, vậy bọn họ chính là xuất binh vô cớ, vậy thì bọn họ lén lúc chui vào lãnh thổ quốc gia của Đại Lương, chỉ e rất khó có thể quay về được...

“Cái đám luôn miệng bảo mẹ ta là hồng nhan họa thủy các ngươi, nếu ta đoán không sai, trong số các ngươi cũng từng có người mắc trận ôn dịch hơn bốn tháng trước đúng không? Cảm giác ở bờ vực sống chết như thế nào? Các người cũng từng nghe lời đồn máu của mẹ ta chính là thuốc dẫn duy nhất của các ngươi đúng không? Là mẹ ta chảy hết máu trong cơ thể mới đổi được mạng sống của các ngươi, không ngờ các ngươi lại lấy oán báo ân, bây giờ ngay cả thanh danh của mẹ cũng không muốn buông tha, mấy câu vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói chính là để chỉ những người như các ngươi, cả các ngươi nữa.”

Kinh Mặc ăn nói dõng dạc hùng hồn, khi nói xong câu nói cuối cùng, cô bé xoay người nhìn bá tánh trong thành.

“Mẹ ta không quan tâm đến việc mẹ đang mang thai, đánh cược tính mạng dùng tất cả máu trong cơ thể mẹ cứu mạng các ngươi, nhưng bây giờ các ngươi lại vì mạng của chính mình mà không thèm quan tâm mẹ của ta có làm sai hay không, chỉ biết ép Phụ hoàng ta giao mẹ ta ra đúng không?” Kinh Mặc cười nhìn bá tánh dưới thành, môi nở một nụ cười đầy khinh bỉ.

“Nếu mẹ ta biết mẹ đã cứu loại người như các ngươi, không biết có hối hận không nhỉ?” Trong lời cô bé nói mang theo chút ý tiếc hận, nhưng nụ cười trên mặt cô bé lại giống hệt thanh đao chui vào lòng mọi người.

Đạo lý mà một đứa bé sáu tuổi còn hiể được, lời cô bé nói ra, làm tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy rất xấu hổ.

“Chuyện lúc trước ta không hiểu rõ lắm, cũng sẽ không nói nhiều, từ sau khi mẹ ta quay về vẫn luôn bôn ba vì Phụ hoàng, Phi Long Môn thể hiện rõ thái độ bảo vệ Hoàng Thượng, khi quân Khắc Châu phản loạn, mẹ ta cũng không quan tâm đến bản thân đang bị thương mà đứng ra ngăn cơn sóng dữ, mấy tên gian nịnh trong triều như phe Lương Khuê, Trương Tiên Huy cũng là do mẹ ta ra sức chèn ép, sau đó Khắc Châu và kinh thành gặp ôn dịch, mẹ ta bỏ mặc Phụ hoàng, bỏ mặc hai đứa con thơ bọn ta, dùng tất cả máu trong người mẹ làm thuốc dẫn cứu mạng các ngươi, nếu không phải thuật châm cứu của mẹ vô cùng cao siêu, có lẽ mẹ và tiểu hoàng đệ chưa kịp chào đời của ta đã chết vào bốn tháng trước rồi, bây giờ cuối cùng mẹ cũng kịp tỉnh lại vào lúc sinh con, lại bị công chúa Vân Thâm của Nam Chiếu giết hại, tiền nhiệm môn chủ Phi Long Môn Ôn Yến của ta vì nước vì dân, không thẹn với lòng, bây giờ ta chỉ hy vọng những người mà mẹ đánh cược cả mạng sống để bảo vệ có thể báo thù cho mẹ.” Cơ thể nhỏ bé của Kinh Mặc lại nói ra những câu từ nặng như ngàn cân, làm người ta sôi máu, cũng làm cho những người xem Ôn Yến là yêu nữ họa quốc bắt đầu dao động...

Một bên là lời đồn đãi vô cùng xấu xa, một bên là lời lên án rưng rưng của Kinh Mặc...

Không hiểu sao, bọn họ càng muốn tin lời đứa bé này nói hơn, bởi vì đôi mắt chân thành của cô bé không biết nói dối, bởi vì nước mắt của cô bé.

“Tiểu công chúa Kinh Mặc có mồm mép lanh lẹ thật, đúng là rất giống mẹ của ngươi.” Tống Vân Lễ nhìn cô bé đang kêu khóc trên tường thành, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm.

Sau khi nói xong, hắn còn nhìn thoáng qua Tống Vĩnh Kỳ, cười nói: “Tống Vĩnh Kỳ, Hoàng Thượng như người đúng là vô dụng thật, lúc trước thì để cho nữ nhân Ôn Yến kia che chở người, bây giờ Ôn Yến đã chết, người lại để một đứa bé sáu tuổi bảo vệ người, ngươi thật là...”

Tống Vân Lễ chưa nói hết câu, nhưng mà ý nghĩa sâu xa trong đó, giống như đã nhận định rằng Tống Vĩnh Kỳ là một người vô dụng.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn Tống Vân Lễ, trong lòng cực kỳ căm hận, y biết ro, tất cả mọi chuyện hôm nay đều do Tống Vân Lễ bày ra, đối mặt với lời khiêu khích của hắn, Tống Vĩnh Kỳ chỉ lạnh nhạt hỏi: “Bọn họ là người thân của ta, bọn họ bảo vệ ta thì không đúng sao? Nhưng còn ngươi, đến tận bây giờ vẫn bị mọi người xa lánh, chỉ sợ cũng chưa có ai nói cho ngươi biết chuyện ngươi đã thành một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ rồi đúng không?”

Tống Vân Lễ căm giận nhìn Tống Vĩnh Kỳ, ở trước mặt quân đội, Tống Vĩnh Kỳ lại dám nói hắn nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Tuy rằng đây là sự thật, nhưng hắn vì mặt mũi nam nhân, sau này hắn còn muốn lên vị trí cao nhất, không cho phép lời đồn này xuất hiện.

“Tống Vĩnh Kỳ, ta chỉ bị trúng độc, độc của ta có thể giải được.” Tống Vân Lễ bực bội giải thích, giống như chỉ cần giải thích thì hắn sẽ không dính phải tiếng xấu nam không ra nam, nữ không ra nữ kia.

Kinh Mặc nghe Tống Vân Lễ nói xong, đột nhiên nở một nụ cười tươi rói, nhưng khi cô bé cười thì trong mắt vẫn rưng rưng nước.

Bởi vì tất cả sắp xếp ngay hôm nay đều là do mẹ đã dặn dò từ trước, có lẽ cô không nghĩ đến quân Nam Chiếu và quân đóng giữ ngoài kinh thành sẽ bao vây tấn công kinh thành, nhưng cô đã biết chuyện chỉ có mình Khanh Nhi có thể giải được độc của Tống Vân Lễ từ lâu.

Mà Khanh Nhi, đã không còn đường sống.

“Vậy ta chúc mừng ngươi có thể giải độc, nhưng mà trước khi ngươi giải độc, ta phải lấy lại công bằng cho mẹ của ta trước mặt quân Nam Chiếu.” Kinh Mặc cười nói với Tống Vân Lễ, thấy nụ cười tươi rói của Kinh Mặc, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên vô cùng hoảng loạn...

“Công chúa Vân Thâm, ngươi hại mẫu phi của ta, hôm nay ta muốn ngươi đền mạng.” Trong lúc Kinh Mặc nói chuyện đã lấy một thanh đao sắc bén từ trong ống tay áo ra, đâm mạnh vào lồng ngực Khanh Nhi đứng bên cạnh.

Khanh Nhi không ngờ cái chết lại đến nhanh như thế, nàng còn chưa kịp biện bạch cho bản thân, sư ca còn chưa biết nàng bị oan.

Nàng quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng phun miếng vải đang nhét trong miệng ra, nàng từ từ nói: “Sư ca, ngươi tin ta, ta không có hại Ôn Yến, ta...”

Cho dù có hận Ôn Yến, bây giờ nàng cũng không muốn gánh tội hại chết Ôn Yến, bởi vì nàng biết rất rõ Ôn Yến quan trọng như thế nào trong lòng sư ca.

Khi Khanh Nhi nhìn Tống Vĩnh Kỳ, đáy mắt toàn là tình nghĩa sâu đậm đến mức không thể nào hòa tan, suốt bao nhiêu năm si mê lưu luyến, nàng chỉ có một mình sư ca.

Nhưng mà Tống Vĩnh Kỳ không thèm liếc nhìn nàng lần nào, chỉ dịu dàng nhìn Kinh Mặc.

Ôn Yến đã chết, tim y cũng đã chết theo, tình cảm của người khác có liên quan gì đến y chứ? Bây giờ y chỉ để ý đến vui buồn của cô bé đứng tường thành này thôi.

Bởi vì cô bé là con gái của Ôn Yến, là con gái của Ôn Yến và y.

Ôn Yến đi rồi, cũng chỉ còn mấy đứa nhỏ này ở lại trong sinh mệnh của y.

“Công chúa Vân Thâm, ngươi không hại chết mẫu phi của ta, vậy ai đã căm thanh chủy thủ này vào ngực mẹ ta? Là ai? Ngươi nói cho Phụ hoàng của ta biết, nói cho binh sĩ Nam Chiếu trước mặt ngươi đi...”

“Là ta, nhưng...” Khanh Nhi ngơ ngác nhìn ánh mắt đầy hận thù ác độc của Kinh Mặc, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần từ trong cơn đau đớn, nàng sốt ruột muón giải thích, nhưng lời vừa đến cửa miệng, Tống Vân Lễ đột nhiên đá mạnh lên cơ thể đang loạng choạng của nàng.

Khanh Nhi nhìn sang Tống Vĩnh Kỳ, trong mắt y toàn là vẻ lạnh nhạt và xa cách, còn cả hận thù.

“Sư ca, Khanh Nhi yêu ngươi, ngươi muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó cho ngươi, từ trước đến giờ ta đều...”

Giọng của Khanh Nhi đã rất nhỏ, nhưng khi nhìn sang Tống Vĩnh Kỳ, ánh mắt vẫn si mê lưu luyến như cũ, giống như chỉ cần nhìn Tống Vĩnh Kỳ như thế, Tống Vĩnh Kỳ sẽ dịu dàng đáp lại.

Nhưng mà sự dịu dàng mà nàng luôn khao khát từ khi trọng sinh đến giờ, Tống Vĩnh Kỳ lại keo kiệt không muốn cho.

“Khanh Nhi, ta chỉ muốn ngươi chết đi, cho dù là sáu năm trước hay là bây giờ.” Lời Tống Vĩnh Kỳ nói không hề có chút tình cảm nào, nói xong y lập tức nhìn về phía đại quân hung hãn đang vây thành, giống như Khanh Nhi là một người không liên quan gì đến y hết.

“Sư ca, Ôn Yến có thể chết vì ngươi, ta cũng có thể, ta thật sự có thể làm được, ngươi muốn ta chết, vậy ta lập tức chết, nhưng mà sư ca, ngươi phải biết là, ta chết cũng không phải vì ta đáng chết, mà là vì ta yêu ngươi, ta muốn giống Ôn Yến, chiều theo ý ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment