Không còn quan hệ gì nữa…
Tống Vĩnh Kỳ không ngờ Ôn Yến lại không muốn có bất cứ quan hệ gì với y nữa.
Nhận ra được điều này khiến y thất vọng và bất lực.
Y có thể uy hiếp bất cứ ai, chỉ không thể uy hiếp nổi Ôn Yến.
Thế nên bây giờ, y…
“Ta chỉ nghe nói là công chúa của các ngươi bệnh rồi, cảm thấy là do hôm qua đã chịu kích thích, đây là nguyên nhân của ta, vậy nên ta mới tới thăm bệnh, mong ngươi có thể nói với công chúa điện hạ một tiếng, chúng ta tuyệt đối không có tâm tư gì khác, chỉ mong nhìn xem công chúa có ổn hay không thôi.” Trước sự kiên trì của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ đành phải lùi một bước.
Trước mặt Ôn Yến, từ trước đến nay y đều không có nguyên tắc.
“Công chúa đã nói rồi, không có bất cứ quan hệ gì với người cả, hai ngàn lượng này xem như là quà cảm ơn của công chúa chúng ta.” Tên lính gác cổng kia không muốn báo cáo tiếp nữa, chỉ cầm hai ngàn lượng ngân phiếu trong tay, đưa đến trước mặt Tống Vĩnh Kỳ.
“Cứu nàng là chuyện nên làm, không cần quà cảm ơn, ngươi cầm ngân phiếu về đi, còn có cả một ít thảo mộc bổ dưỡng này, để công chúa của các ngươi bồi bổ thân thể.” Tống Vĩnh Kỳ lại thỏa hiệp một lần nữa, tuy y rất gấp gáp muốn gặp Ôn Yến, nhưng nếu Ôn Yến không muốn thấy y, vậy y đợi cô là được.
“Việc này…” Lính gác cổng khó xử nhìn hộp quà to to nhỏ nhỏ trên tay Lộ công công, đây là thứ Lộ công công chọn cho Ôn Yến, ông ta đã chọn ra trong vô số lễ phẩm để mang tới, ông ta vẫn cảm thấy rất không hài lòng, nhưng lại khiến đám lính gác cổng vô cùng kinh ngạc.
Nhìn món quà có giá trị quý báu trước mắt, bọn họ không dám tin những lời thản nhiên của Tống Vĩnh Kỳ ban nãy.
Ơn cứu mạng, lễ phẩm, đây vẫn chưa tính là gì, người đàn ông trước mặt này có lẽ thật sự có ý đồ bất chính.
Vì vậy đám lính gác cổng không dám nhận, sai người mau chóng trở về bẩm báo với công chúa Ôn Tư, chuyện lớn như vậy, lính gác cổng bọn họ không dám đưa ra quyết định.
Thấy chủ tử của mình bình tĩnh đứng đó đợi lời truyền tin của gác cổng, Lộ công công không không thể nào bình tĩnh nổi, đều nói là làm quan thì không thể tặng quà, bọn họ là người có ơn cứu mạng với công chúa Ôn Tư, còn mang bao lớn bao nhỏ tới, vậy mà đến cửa người ta cũng không cho vào, thật là…
May mà rất nhanh lính gác cổng đã quay trở lại, sắc mặt hắn khó xử cầm hai ngàn lượng ngân phiếu trong tay, đưa đến trước mặt Tống Vĩnh Kỳ: “Công chúa của chúng ta đã nói rồi, người không muốn có bất cứ quan hệ gì với mấy người nữa, nếu người cảm thấy hai ngàn lượng ngân phiếu này còn ít, công chúa ta có thể cho thêm hai ngàn nữa.”
Nói xong, lính gác cổng nhét ngân phiếu trong tay vào tay Tống Vĩnh Kỳ như một củ khoai nóng.
“Ta không có ý chê ít, ta chỉ lo lắng cho sức khỏe của công chúa các ngươi thôi, bệnh của công chúa các ngươi có nặng hay không? Có triệu chứng gì không? Chỗ ta có rất nhiều đại phu giỏi, có thể giúp công chúa các ngươi xem bệnh.” Tống Vĩnh Kỳ vội nói, đây là giới hạn cuối cùng của y rồi, y có thể không đi gặp Ôn Yến, Ôn Yến có thể không cần lễ phẩm, thảo dược của y, nhưng y buộc phải biết được bệnh tình của Ôn Yến.
“Ai nói công chúa của chúng ta bệnh rồi? Công chúa của chúng ta chính là đại phu, còn là thần y, sao có thể bệnh được. Bây giờ người còn đang chơi đùa với tiểu Thái tôn nữa đó…” Lính gác cổng nghe thấy lời Tống Vĩnh Kỳ nói, sắc mặt liền phủ một lớp sương mù, bọn họ còn không nhìn ra sức khỏe công chúa có điều không ổn, người trước mặt này lại vô duyên vô cớ nói vậy…
Tống Vĩnh Kỳ nhất thời không biết trả lời như thế nào, đương nhiên là y không thể lấy quốc thư của Tử Húc Quốc gửi tới cho lính gác cổng xem được, đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn đó chính là y không thể để lộ thân phận, nếu để công chúa Ôn Tư biết được y chính là Tống Vĩnh Kỳ, vậy e sợ là đến cổng lớn phủ Thái tử cũng không thể vào nổi nữa.
“Công chúa của chúng ta thật sự không sao, hôm qua cũng cảm ơn người ta cứu công chúa của chúng ta, không có việc gì thì người mau về đi, công chúa chúng ta bận lắm.” Lính gác cổng thấy Tống Vĩnh Kỳ ngơ ra, gương mặt xuất hiện vẻ không kiên nhẫn, thậm chí còn lờ mờ cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ không có ý tốt.
“Công chúa các ngươi thật sự…” Nghe thấy lính gác cổng nói Ôn Yến không sao, con tim căng thẳng của Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng được thả lỏng, ánh mắt y hiện lên sự vui vẻ nhìn tên lính gác cổng kia, tên kia nhìn Tống Vĩnh Kỳ, ghét bỏ mà nói một câu: “Người mau rời đi đi, công chúa chúng ta không thích nhất là loại người bám chết không buông.”
“Ngươi nói chuyện kiểu gì thế hả, ngươi có biết…” Từ trước đến nay Lộ công công vẫn luôn là người trung thành nhất, ban nãy thấy tên lính gác cổng này là nô tài của môn chủ y nên mới cho hắn một ít mặt mũi, không ngờ đến Hoàng thượng hắn cũng không giữ mặt mũi cho, nên ông ta đã không nhịn được mà lên tiếng.
“Ta không cần biết gì cả, ta chỉ biết công chúa của chúng ta là tiểu công chúa mà Thánh thượng và Hoàng hậu yêu thương nhất, không phải là người mà một con cóc vô danh cũng có thể mơ mộng tới đâu.” Tên lính gác cổng cười nói với Lộ công công, Lộ công công còn muốn phản bác lại, nhưng lại không thể nói gì, nếu ông ta thật sự nói ra lời như vậy, vậy chắc chắn ông ta chỉ có con đường chết.
“Ta sẽ cưới công chúa của các ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ rất bình tĩnh nói với lính gác cổng, lời của y rất ôn hòa, như là đang nói chuyện phiếm hàng ngày vậy, nhưng lời nói ra lại vô cùng trịnh trọng.
“Nhiều người nói như vậy lắm, e là người cũng chỉ đang nói những điều phi thực tế mà thôi.” Tên lính gác cổng khinh thường nhìn Tống Vĩnh Kỳ, rồi hắn cao ngạo đứng gác cổng phủ Thái tử, trong lòng lại rất chắc chắn, sau này hắn tuyệt đối sẽ không cho người trước mặt này bước vào cổng.
Không có bản lĩnh lại dám mơ tưởng đến công chúa của bọn họ, thật là…
“Ngươi đợi đó, lúc đó sẽ chính là lúc ngươi phải hối hận.” Lộ công công chưa từng thấy Tống Vĩnh Kỳ bị người ta chế giễu như vậy, ông ta không quan tâm đến điều khác nữa, cao giọng nói với tên lính gác cổng, bây giờ việc ông ta có thể làm cũng chỉ là uy hiếp mà thôi.
“Ừ, vậy ta đợi, nhưng phiền mấy người đừng đứng trước cổng phủ Thái tử của chúng ta nữa, ô nhiễm cả nơi này.” Tên lính gác cổng kia kiêu ngạo nói với Lộ công công, khí thế đó hoàn toàn chứng minh được câu tục ngữ cổng phủ Thái tử tam phẩm quan.
Bị từ chối không cho vào cổng là điều mà Tống Vĩnh Kỳ không ngờ tới, nhưng đây là ý của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ cũng đành phải lúng túng rời đi.
Lúc y quay người rời đi vẫn còn nghĩ phải tìm một cái cớ như thế nào để gặp mặt Ôn Yến một lần nữa, nhưng không ngờ vừa quay người, Niệm Y lại lớn tiếng bật khóc.
“Con muốn mẹ, con muốn mẹ, mẹ, Niệm Y muốn mẹ.” Lúc Niệm Y khóc lóc đã giãy khỏi tay Thiên Sơn, đôi chân nhỏ bé của cậu bé chạy về hướng phủ Thái tử.
Tuy Niệm Y còn nhỏ, nhưng đôi chân ngắn lại chạy rất nhanh, lính gác cổng phủ Thái tử chưa kịp tiến đến ngăn cản cậu bé, cậu bé đã vượt qua ngưỡng cửa, chạy vào phía trong phủ Thái tử.
“Tiểu tổ tông, đừng chạy loạn nữa, người…” Lộ công công thương Niệm Y nhất, thấy Niệm Y chạy vào lại càng lo lắng không ngớt, không để ý tới cuộc cãi vã với lính gác cổng phủ Thái tử ban nãy nữa, ông ta cũng lập tức chạy về phía phủ Thái tử.
Mấy tên lính gác cổng vẫn luôn cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ không có ý tốt, nên khi đứa bé xông vào, bọn họ cũng cho rằng y có ý đồ bất chính, nên đương nhiên sẽ không để cho đám người Lộ công công đi vào.
“Tiểu chủ tử của bọn ta ở trong đó, ta đi vào bế tiểu chủ tử của ta ra, mau tránh ra.” Lộ công công sốt ruột giải thích, nhưng lời của ông ta không thể đả động được đám thị vệ đã chắc như đinh đóng cột là bọn họ có ý đồ xấu.
Thiên Sơn lại rất dứt khoát, không thèm dây dưa với bọn họ, nhảy lên, giẫm lên người Lộ công công, mượn sức bay lên tường phủ Thái tử.
Niệm Y là đứa bé mà môn chủ liều cả tính mạng để sinh ra, nàng ta không thể để đứa bé xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu lính gác cổng phủ Thái tử không cho bọn họ đi vào, nàng ta sẽ bay vào.
“Thiên Sơn, không được vô lễ.” Thấy Thiên Sơn bay lên tường phủ Thái tử, Tống Vĩnh Kỳ nôn nóng hét lên với Thiên Sơn đang đứng trên tường.
Bây giờ quan hệ giữa y và Ôn Yến đã không được tốt, nếu lần này bọn họ lại miễn cưỡng xông vào đó, vậy con đường tẩy trắng sẽ càng ngày càng khó.