Tung Hoành Cổ Đại

Chương 659

Thiên Sơn thấy ánh mắt sắc bén của Ôn Tư công chúa, thì đáy lòng hốt hoảng, rồi quỳ bịch xuống sàn, từ khi nàng bắt đầu đi theo Ôn Yến, chủ nhân chưa từng nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ thế này, nhưng hôm nay...

“Công chúa có tin chuyện người chết rồi sống lại không?” Thiên Sơn ngẩng đầu bình tĩnh hỏi.

Ôn Tư công chúa nhìn Thiên Sơn, rồi nghiêm túc trả lời: “Ta không tin.”

Ngoài việc cô là Công chúa một nước, cô còn là một đại phu, từng chứng kiến nhiều kiểu sống chết, nhưng chưa bao giờ thấy người sống lại.

“Chủ nhân của ta đã chết rồi, nhưng nàng ấy đã sống lại.” Thiên Sơn nhìn Ôn Tư công chúa rồi nói rất nghiêm túc.

“Ngươi...” Ôn Tư công chúa đã ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, trong mấy ngày tiếp xúc cô biết rất rõ con người Thiên Sơn, nàng ta không phải kiểu người bừa bãi, nên chắc chắn sẽ không nói lung tung.

Vậy có lẽ chuyện trọng sinh mà nàng ta nói là có thật, hoặc đó chỉ là mong muốn đơn phương của nàng ta, theo Ôn Tư thấy, Thiên Sơn đã rơi vào trạng thái điên rồ rồi...

Không hiểu sao cô lại bắt đầu đau lòng cho cô gái đã mất đi chủ nhân này, cô không nỡ nói ra chân tướng tàn nhẫn cho Thiên Sơn biết, nếu nàng ta nghĩ rằng chủ nhân của mình sẽ sống lại, vậy cứ để nàng ta mơ đi, chí ít thế giới của nàng ta sẽ không bị sự đau buồn bao phủ.

“Ngươi cảm thấy chủ nhân của ngươi đã trọng sinh vào ta, hay do ta và nàng ấy có khuôn mặt giống nhau?” Ôn Tư công chúa khẽ hỏi, thật ra không cần nói cô cũng có câu trả lời của riêng mình, nhưng đáp án này quá sởn gai ốc, nếu cô thật sự trọng sinh, vậy thì cuộc đời mười mấy năm học y trước đây của cô tính sao đây...

“Công chúa cứ yên tâm, ta sẽ không bao giờ phản bội Công chúa, ta sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ người.” Thiên Sơn không trả lời câu hỏi của Ôn Tư công chúa, vì nàng biết cô ấy sẽ không tin chuyện trọng sinh, nên nàng sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô ấy, giống như việc cô ấy mặc kệ tính mạng của mình để bảo vệ nàng, dùng máu của mình để cứu Lãnh Ninh.

“Tính mạng và tình cảm của ta đều do chủ nhân ban cho, nên ta sẽ không bao giờ phản bội người.” Thiên Sơn nói chắc như đinh đóng cột, làm đáy lòng Ôn Tư công chúa đau nhói.

Không hiểu sao cô lại rất ngưỡng mộ người đã chết này, có lẽ cô ấy và mình có rất nhiều điểm chung đúng không? Bằng không tại sao Thiên Sơn lại nghĩ mình là cô ấy chứ?

“Có lẽ đó là người phụ nữ có một câu chuyện, đợi khi nào rảnh, ngươi hãy kể cho ta nghe câu chuyện của người đó đi.” Ôn Tư công chúa nói xong thì đứng dậy rời đi, Thiên Sơn nhìn theo bóng lưng cô, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Hình như môn chủ của nàng đã quên hết những gì bọn họ đã từng trải qua rồi...

Lúc Thiên Sơn đang thất thần nhìn theo bóng lưng Ôn Tư công chúa, thì cô bỗng quay đầu lại, cười nói với Thiên Sơn: “Ngươi có ra ngoài cùng ta không?

“Người muốn...” Thiên Sơn nghe vậy thì trong lòng hớn hở, Ôn Tư công chúa không còn quan tâm mình là người của ai nữa, mà vẫn xem mình là hầu nữ bên cạnh cô ấy, Thiên Sơn vui vẻ đứng dậy đi theo cô ấy.

“Chúng ta đi dạo, rồi mua đồ chơi cho Thành Nhi và Tiểu Niệm Y.” Giọng điệu Ôn Tư công chúa rất bình tĩnh, cô cố gắng không để mình nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Thiên Sơn, nhưng lúc xoay người lại, đáy mắt cô vẫn nhìn lướt qua dáng vẻ phấn khích của Thiên Sơn.

Không biết tại sao, khi nhìn thấy Thiên Sơn vui vẻ, tâm trạng cô cũng vui theo.

Nhưng bọn họ chưa vui vẻ được bao lâu, thì có người chặn xe ngựa của họ trước cửa hàng đồ chơi mà bọn họ tới lần trước.

“Xe ngựa trong phủ Thái Tử mà các ngươi cũng dám tự tiện chặn lại à?” Huyên Nhi nghe thấy cuộc đối thoại giữa người đánh xe và người kia thì quát, hắn ta đòi nói chuyện với Ôn Tư công chúa, dù người đánh xe đã không cho phép, nhưng hắn ta vẫn không chịu từ bỏ, thật khiến người khác phải chán ghét.

“Ta muốn tìm Ôn Tư công chúa, nàng ấy là thê tử tương lai của ta.” Trước xe ngựa, một người đàn ông mặc y phục màu trắng, phong cách tao nhã vui vẻ nói với Huyên Nhi đang thò đầu ra khỏi xe ngựa.

“Nếu ngươi còn ăn nói vớ vẩn ta sẽ xé rách miệng ngươi.” Huyên Nhi không ngờ người này vừa mở miệng đã muốn hủy hoại danh tiếng của Công chúa, rõ ràng dáng vẻ rất trang nghiêm, nhưng không ngờ lại là hạng người bại hoại đội lốt nho nhã.

Người kia còn chưa kịp lên tiếng phản bác, thì trong xe ngựa đã lóe lên một bóng người, rồi mấy người đứng xem xung quanh chỉ nghe thấy một tiếng tát, đến khi mọi người phản ứng lại, Thiên Sơn đã thu tay đi về phía xe ngựa, mà khuôn mặt của người đàn ông nho nhã kia đã sưng vù lên rồi.

“Người phụ nữ này thật thô lỗ, ngươi là ai? Ngươi dựa vào điều gì mà đánh ta?” Người đàn ông đó bị mất mặt trước mặt mọi người, thì lớn tiếng quát về phía Thiên Sơn đã xoay người rời đi.

Thiên Sơn quay đầu nhìn hắn ta cười khẩy, rồi đi tới trước mặt hắn ta nói: “Dựa vào việc người ăn nói vớ vẩn, sau này nếu ngươi còn dám nói nhăng nói cuội nữa, thì ta gặp lần nào sẽ đánh lần ấy, bảo đảm sẽ khiến ngươi ngày nào cũng mang một khuôn mặt như đầu heo.”

Thiên Sơn nói xong thì rời đi, người kia thẹn quá hóa giận, hét về phía xe ngựa: “Ôn Tư, ngươi để hầu nữ của ngươi đối xử với phu quân tương lai của ngươi như thế à? Ngươi được lắm, ta phải tìm Thái tử phi để đòi lại lý lẽ, cho dù ngươi là Công chúa thì sao chứ, nhà họ Từ chúng ta không ai sợ ngươi đâu.”

“Ngươi là tên Từ Trường Khanh kia?” Huyên Nhi nghe người đàn ông kia hùng hổ nhắc đến nhà họ Từ, thì chợt nhớ ra mấy người đàn ông mà bọn họ thảo luận trước đó, nàng vốn nghĩ rằng Từ Trường Khanh cũng là một tài tử công tử bột, nhưng không ngờ lại là người không biết lý lẽ, còn ở trên đường lớn...

“Ta chính là Từ Trường Khanh, được Thái tử phi làm chủ gả ngươi cho ta, sớm muộn gì ngươi cũng là người phụ nữ của ta, nên ngươi mau xuống đây gặp ta, nếu dáng dấp ngươi không tệ, ta sẽ không ngại cưới ngươi, còn nếu ngươi thật sự xấu xí như lời đồn đại, cho dù ngươi có là Công chúa ta cũng sẽ không cưới ngươi.” Nghe Huyên Nhi nói ra tên mình, Từ Trường Khanh rất đắc ý, giọng điệu cũng ngông cuồng hơn.

“Thiên Sơn, đầu óc người này có vấn đề à?” Nghe thấy giọng điệu tự cho mình là đúng của Từ Trường Khanh, Ôn Tư công chúa đã cạn lời, rốt cuộc đầu óc người đàn ông này bị gì thế, mình chỉ nghe thấy tên hắn ta có một lần, hắn ta đã tự xưng là phu quân mình, thật là...

“Vâng, lúc nãy ta chưa đánh vào đầu hắn ta.” Thiên Sơn nghe Ôn Tư công chúa hỏi thế, thì thành thật trả lời, đầu óc người này có vấn đề không liên quan đến mình, nhưng nàng không ngại dạy dỗ người này nhiều hơn, nên nói xong, Thiên Sơn lại bước lên phía trước, phớt lờ sự sợ hãi trong đáy mắt Từ Trường Khanh, rồi nắm đầu hắn ta đập vào thành xe.

“Giết người rồi, á...” Từ Trường Khanh vừa kêu la thảm thiết xong, thì cả người đã mềm nhũn nằm xuống đất, lúc nhìn xe ngựa ánh mắt càng trở nên thù hận.

“Ôn Tư công chúa, ngươi đối xử với phu quân tương lai của mình như thế à, ngươi...” Từ Trường Khanh căm hận nói, hắn biết rõ, nếu người trong xe ngựa không cho phép, thì tỳ nữ của cô sẽ không làm loạn như thế.

Thiên Sơn cúi người nhìn Từ Trường Khanh, rồi chậm rãi vươn tay ra, tát vào mặt hắn lần nữa, làm đầu óc hắn choáng váng.

“Ôn Tư, sao ngươi có thể để người thô lỗ như vậy ở bên cạnh, thật hết nói nổi, ngươi dung túng tỳ nữ ngươi đánh ta bị thương, ngươi ngươi ngươi...” Mặc dù đầu óc Từ Trường Khanh có vấn đề, nhưng cũng không hoàn toàn ngu ngốc, bị đánh mấy lần như thế hắn đã biết rõ lý do mình bị đánh là vì xem Ôn Tư công chúa là người đàn bà của mình.

Mặc dù Từ Trường Khanh vẫn đang giảng đạo, nhưng khí thế đã yếu đi rất nhiều, giờ hắn chỉ có một mong chờ vào Ôn Tư công chúa đang ở trong xe, Thái tử phi từng nói Ôn Tư công chúa là người dịu dàng săn sóc nhất, nên hắn không tin tỳ nữ cô đã đánh hắn như thế, mà cô lại không trừng phạt tỳ nữ vô pháp vô thiên này.
Bình Luận (0)
Comment