Tung Hoành Cổ Đại

Chương 663

"Ta vẫn học y với sư phó, sư phó ngay cả sư nương còn không có thì sao có thể dạy ta nam nữ sống chung như thế nào." Ôn Tư công chúa rất tự giác đẩy trách nhiệm này lên người sư phó, nếu như lão già kia có thể nói vài câu về nam nữ khác biệt bên tai mình, thì mình cũng sẽ không trì độn trong cái chuyện nam nữ này.

Ôn Tư công chúa không trả lời trực tiếp, nhưng ý tứ trong lời nói của nàng cũng rất ngay thẳng, nàng thật sự không thích hơn người.

Trong lòng Thiên Sơn không khỏi mặc niệm cho Tống Vĩnh Kỳ, nếu như Ôn Tư công chúa thật sự không có cảm giác với chuyện nam nữ, vậy con đường theo đuổi vợ của y sẽ dài đằng đẵng rồi.

Nghĩ đến việc y còn lợi dụng thế lực của Đại Lương ở Cảnh Thành vì Ôn Tư công chúa làm hết thảy, Thiên Sơn nhịn lại ham muốn nói tất cả ra cho Ôn Tư công chúa.

Có điều, Thiên Sơ cũng không thể không thừa nhận, Ôn Tư công chúa không chỉ trì độn trong chuyện tình cảm nam nữ, mà cả những sự vụ vặt vãnh trong phủ Thái tử, mặc dù nàng có thể cố gắng chèo chống, nhưng sau cũng trở nên thành thạo.

Trong khoảng thời gian này, vì có Hoàng thượng chúng ta, nên chuyện phiền toái cũng ít đi nhiều, không thì sao công chúa lại có thời gian nghĩ đến mấy thứ như cái gọi là chuyện nam nữ chứ.

"Công chúa, Thái tử phi tuyển phò mã cho người chính là một cơ hội trời cho, người có thể thử ở bên bọn họ. Nếu như có người nào mà công chúa thấy không tệ, có thể thử tâm sự, không chừng sẽ có tình cảm thật." Huyên Nhi cười lên tiếng đề nghị, lại bị Thiên Sơn trừng mắt lườm.

"Thiên sơn tỷ thấy ta nói không đúng sau? Sớm muộn gì công chúa cũng phải có phò mã, cũng không thể để đến lúc đó công chúa ngay cả ở chung với phò mã cũng không biết chứ? Những người đàn ông này vừa hay có thể làm đá luyện kim." Huyên Nhi vừa nói vừa không ngừng gật gù, tự thấy đắc ý về khi mình có thể nghĩ ra được ý kiến hay như vậy.

"Hai ngày trước ngươi còn nói những tên kia đều là kẻ cặn bã." Thiên Sơn có lòng tốt nhắc nhở Huyên Nhi, mấy ngày trước còn căm phẫn sục sôi nói Từ Trường Khanh ngoại trừ tài hoa thì không còn gì khác, nói Tôn Kiên thành quản gia mẹ kế, nói cái người họ Tôn kia ngoại trừ gia thế thì chẳng có gì cả, ngươi nói nhất định phải để cho công chúa luyện tập trên người bọn họ?

Huyên Nhi nghĩ đến những người kia, sắc mặt đều thay đổi, đúng vậy, để công chúa ở chung với những kẻ kia thì đúng là hạ giá công chúa quá, công chúa cũng đâu có kinh nghiệp, lỡ như thật sự có tình cảm gì, vậy bọn họ sẽ hối hận muốn chết.

Huyên Nhi ngẫm lại mà cảm thấy sợ, nàng ta có chút áy náy nói với Ôn Tư công chúa: "Công chúa, chủ ý vừa rồi của nô tỳ không tốt, người đừng nên nghe, nhưng ma nếu như người thực sự phải chung đụng với nam tử, nếu không sau này người làm sao mà ở chung với phò mã được? Người vẫn phải lập gia đình."

Huyên Nhi vì Ôn Tư công chúa mà buồn rầu bối rối không thôi, lại càng cảm thấy tìm đàn ông thử ở chung với công chúa của bọn là cần thiết, nhưng mà những năm này nàng ta vẫn luôn ở trong thâm cung, cũng không quen nhiều đàn ông.

"Thiên Sơn tỷ tỷ, tỷ có ý kiến gì không?" Huyên Nhi dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Thiên Sơn, không biết vì sao, nàng ta cảm thấy Thiên Sơn có thể tìm cho công chúa một người đàn ông đáng tin cậy, để cho hai người thử ở bên nhau.

Thiên Sơn đương nhiên hiểu chút tâm tư kia của Huyên Nhi, mặc dù nàng không có giới thiệu Tống Vĩnh Kỳ cho công chúa ngay, để bọn họ ở khắp nơi thử bồi đắp tình cảm, nhưng cũng hiểu, đề nghị như vậy lại càng không đáng tin. Công chúa của một nước lại tìm đàn ông thử ở chung, chuyện này mà truyền đi, sợ là sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ,

"Công chúa, lần trước người nói cho thời gian sẽ để nô tỳ kể chút chuyện xưa của chủ tủ mình, hôm nay nô tỳ kể cho người nghe nhé, có lẽ, người sẽ biết thế nào là tình yêu." Thiên Sơn chậm rãi nói, lời nói lại có vẻ nặng nề.

Ôn Tư công chúa nhìn Thiên Sơn, nhẹ nhàng nói được.

"Công chúa, người nói người không tin vào trùng sinh, nhưng nô tỳ lại tin."

Thiên Sơn trịnh trọng nói xong thì bắt đầu kể về câu chuyện mà mỗi lần nghĩ tới, nàng ta đề sẽ thút thít rơi lệ kia: Có một Vương phi không nhận được sự yêu thương của Vương gia, Vương gia kia nghi ngờ nàng đẩy sư muội mà y yêu thương xuống nước, cho nên kết hôn ba năm đều không đụng tới nàng. Ba năm sau, Vương gia muốn cưới muội muội của nàng, nàng vì quyến rũ Vương gia, mà hạ dược Vương gia, sau một trận hoan lạc, nàng bị Vương gia đạp xuống giường, chết rồi. Chủ tử của chúng tôi vào chính lúc đó đa trùng sinh vào trong cơ thể của vị Vương phi kia...

Thiên Sơn không ngờ mình sẽ nhắc lại chuyện cũ vào lúc này, từ khi Ôn Yến trùng sinh vào người Dương Bạch Lan, trải quan sinh sinh tử tử, cho đến cuối cùng nàng dùng tính mạng mình tính kế Khanh Nhi, từ đó biến mất trong thế giới này.

Ôn Tư công chúa và Huyên Nhi vẫn luôn yên lặng nghe, vừa nói Thiên Sơn vừa không ngừng nhìn về phía Ôn Tư công chúa, nét mặt của nàng rất bình tĩnh, giống như chuyện này không có liên hệ gì với mình vậy, nhưng khi chuyện nói đến cuối cùng, nước mắt của nàng rốt cuộc không khống chế nổi mà rơi xuống.

Không ai biết, câu chuyện mà Thiên Sơn kể liên tục này, giống như vở kịch trên sân khấu lướt qua trái tim giống như một phần trong sinh mệnh mình, thậm chí, trong đáy lòng nàng còn thắp lên cái bóng của vương gia trong câu chuyện đó, một người trẻ tuổi kiêu ngạo, cố chấp, hình bóng đó cứ như mình đã gặp qua ở đâu rồi. ngôn tình sủng

Mà Huyên Nhi thì đã sớm khóc không thành tiếng.

Đều nói tình yêu làm cho người ta thề nguyền sống chết, nhưng mà đây là dạng tình yêu thế nào, để cho cô gái trong câu chuyện không quan tâm đến bản thân, lần lượt vì chàng trai kia vào sinh ra tử...

"Thiên Sơn tỷ, có thời gian chị kể câu chuyện này cho mấy người viết hí văn nghe thử, để cho bọn họ có thể bổ sung kiến thức xem thế nào mới là tình yêu thật sự." Huyên Nhi nghe xong lau hốc mắt đỏ bừng, nghiêm túc nói.

Thiên Sơn chỉ cười khổ nhìn Ôn Tư công chúa, Ôn Tư công chúa bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của nàng, nhẹ nói: "Tình yêu như vậy, cho dù đoản mệnh cũng không uổng công sống một đời."

"Nếu như quả thật như ngươi nói, chủ tử của ngươi có thể trùng sinh, nàng nhất định sẽ còn trở về, dù sao trên đời này vẫn còn người nàng yêu, còn có huyết mạch của nàng, nàng không bỏ được."

Vừa nói, Ôn Tư công chúa còn mang theo tiếng thở dài nhẹ nhàng, Thiên Sơn nhìn nàng, chân thành nói: "Chủ tử nhất định sẽ trở về, nàng sẽ không bỏ lại bất kỳ một người nào nàng yêu."

"Công chúa, nếu như là người, người có giống như nàng không?" Thiên Sơn không nhịn được mà dò hỏi.

"Chưa trải qua nên không biết, có điều ta lại cảm thấy tình yêu thật đáng sợ, có thể khiến cho người ta quên mình, cho nên về sau không dây vào là tốt." Ôn Tư công chúa rất nghiêm túc tổng kết lại từ bài học kinh nghiệm của Ôn Yến. Thiên Sơn nghe xong, thực sự hối hận khi không nhịn được lại đi dùng câu chuyện này thăm dò nàng. Nàng ta vốn muốn để công chúa hỏi xem người đàn ông trong câu chuyện này là ai, lại không ngờ làm cho công chúa mất đi tâm tư yêu đương.

"Công chúa, người sống cả một đời, luôn phải trái qua yêu hận, nếu không thì sống thật uổng phí, người nhìn chủ nhân của Thiên Sơn tỷ tỷ đi, mặc dù chết rồi, nhưng lại được người đàn ông kia nhớ cả một đời." Huyên Nhi nghĩ đến người đàn ông nặng tình kia, đều cảm thấy sự nỗ lực của chủ nhân Thiên Sơn là đáng giá.

"Chẳng qua ta chỉ cảm thấy người đàn ông kia đáng thương, chủ tử của ngươi từ đầu đến cuối đều không quan tâm xem hắn ta muốn gì, đã vì hắn là mà xông pha chiến đấu. Người đàn ông kia chỉ muốn ở gần với nàng, có thể thêm một ngày thì thêm một ngày, thế nhưng nàng lại..." So với sự cảm động của Huyên Nhi, Ôn Tư công chúa lại càng cảm thấy người đàn ông trong truyện đáng thương hơn, trực giác nói cho nàng biết, nếu người phụ nữ trong câu chuyện không làm những việc kia, người đàn ông đó hẳn là cũng có thể xử lý được. Người có thể trèo lên hoàng vị trong sự chén ép của phụ hoàng mình, tuyệt đối không đơn giản, là người phụ nữ trong chuyện xưa kia muốn che chở cho hắn, nhưng kết quả lại làm cho hai người âm dương cách biệt. Người phụ nữ chết rồi, mọi chuyện coi như xong, chỉ còn một mình người đàn ông kia cô quạnh trên đời, hắn sao mà chịu nổi...

"Chủ tử nói đúng, người đàn ông kia đúng là rất đáng thương, với cả bây giờ hắn vẫn còn đang tìm kiếm người mà mình yêu, hắn tin tưởng nàng ấy vẫn còn sống." Thiên Sơn nhẹ nhàng nói, lúc nhìn về phía Ôn Tư công chúa, vẻ mặt đều trở nên mềm mại, nếu như Ôn Tư công chúa cho rằng Hoàng thượng đáng thương, vậy cho bọn họ ở cùng nhau, có lẽ sẽ không quá khó.
Bình Luận (0)
Comment