Tung Hoành Cổ Đại

Chương 669

Ôn Tư công chúa giơ tay muốn lấy thứ Tống Vĩnh Kỳ nhét vào tai mình ra, hôm nay, Thái tử ca ca không ở đây, chuyện xảy ra liên quan đến Thái tử phi, cô nhất định phải chủ trì đại cục, dù mình vẫn là một cô gái chưa xuất giá.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn động tác của Ôn Tư công chúa cũng đã biết quyết định của cô, cuối cùng vẫn không nhịn được giữ bàn tay lộn xộn của cô lại, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, nếu là ta sắp xếp thì sẽ không để nàng bị liên lụy đâu.”

Tống Vĩnh Kỳ vừa dứt lời, một người phụ nữ năm mươi mấy tuổi ăn mặc lộng lẫy đã chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, chỉ nhìn thoáng qua Ôn Tư công chúa một cái rồi chậm rãi đi về phía trước, đẩy cửa tẩm điện của Thái tử phi ra.

Hoàng cô mẫu rất ít đi ra ngoài, tiệc ngắm hoa hôm nay, sao Thái tử phi lại mời Hoàng cô mẫu đến? Trước đó nàng ta còn chưa từng gặp mặt mà?

Sau nỗi kinh ngạc, Ôn Tư công chúa chợt hiểu ra chút ít, nghĩ đến lời Tống Vĩnh Kỳ nói khi nãy, cô chắc chắn sự xuất hiện của Hoàng cô mẫu có liên quan đến Tống Vĩnh Kỳ.

“Sao chàng có thể mời được Hoàng cô mẫu, chàng…” Nếu nói trước kia Tống Vĩnh Kỳ có thể gây sóng gió trong phủ đã khiến cô rất ngạc nhiên, thì bây giờ nhìn thấy Hoàng cô mẫu xuất hiện, đáy lòng cô chỉ còn lại nỗi khiếp sợ, ở trong Tử Húc Quốc, e rằng chỉ mỗi phụ hoàng có thể kêu Hoàng cô mẫu ra khỏi phủ Công Chúa của mình thôi.

“Nhiều năm trước ta và Trưởng công chúa từng quen biết…” Tống Vĩnh Kỳ từ tốn nói, đương nhiên y sẽ không nói với Ôn Tư công chúa rằng năm đó Phò mã của Trưởng công chúa bị bệnh nặng, cần một loại dược liệu tên Tử Thục, lúc đó đến Đại Lương nhờ vả, Trưởng công chúa từng nói chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ có gì cần giúp đỡ, dù bà ấy có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ giúp… Vì thế hôm nay y chuyển lời tới một câu là bà ấy đã đến ngay.

“Tống Vĩnh Kỳ, chàng đúng là không phải người bình thường, ngay cả Trưởng công chúa cũng…” Ôn Tư công chúa rất nghi ngờ người đàn ông trước mặt, y gần như không gì không làm được, bây giờ thân phận của cô nhạy cảm, không thể không nghi ngờ động cơ tiếp cận mình của y.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của Ôn Tư công chúa, thở dài bất đắc dĩ nói: “Ta cũng chỉ là một nam nhân vô dụng mà thôi, ngay cả người mình yêu cũng không có được.”

Nói xong Tống Vĩnh Kỳ thâm tình nhìn Ôn Yến, ánh sáng trong đôi mắt kia khiến Ôn Tư công chúa hơi hoảng hốt, ở nơi sâu trong đáy lòng, thậm chí cô còn chờ mong người phụ nữ muốn mà không được trong miệng Tống Vĩnh Kỳ chính là mình.

“Sao lại như vậy, không ngờ Thái tử phi lại…”

“Thái tử phi đúng là vô liêm sỉ, lại đi làm việc đó trong phủ Thái Tử…”

“Thái tử phi, sao người có thể như thế chứ…”

“Trưởng công chúa, chuyện này…”

“…”

Vì Ôn Tư công chúa và Tống Vĩnh Kỳ đều biết rõ mọi chuyện xảy ra trong phòng, vì thế dù Trưởng công chúa đẩy cửa ra không thể thu hút sự chú ý của bọn họ, đương nhiên cũng là Tống Vĩnh Kỳ cố ý thu hút sự chú ý của Ôn Tư công chúa, cảnh tượng như thế, y không muốn Ôn Tư công chúa nhìn thấy.

Nhưng rõ ràng lòng hiếu kỳ của người khác nhiều hơn bọn họ, nhìn hai người điên loan đảo phượng trên giường, dù có Đại trưởng công chúa ở đó, dù sắc mặt bà ấy đã vô cùng u ám, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được la lên, đặc biệt là hai cô gái dẫn mọi người đến, lúc này đang cố hết sự bôi nhọ Thái tử phi, chỉ lo người khác không nhìn thấy cảnh hỗn loạn trên giường.

Đương nhiên khiến người ta khiếp sợ nhất là có tới ba người trên giường.

Ngoài Thái tử phi, Từ Trường Khanh còn có một người đàn ông rất đẹp, người đàn ông kia đang nằm trên người Thái tử phi ra sức cày cấy, còn Thái tử phi thì đang hôn Từ Trường Khanh.

Thậm chí bọn họ còn không cảm giác được sự thay đổi tình hình ở bên ngoài, trong miệng Thái tử phi thỉnh thoảng rên rỉ ra tiếng: Ta muốn.

“Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, người đâu, mau đến bắt cái đám không biết xấu hổ này lại ngay.” Trưởng công chúa la lớn, tiếng sợ hãi nói nhỏ sau lưng bà ấy cũng biến mất, trong phòng chỉ còn lại âm thanh của Thái tử phi và hai người đàn ông.

Mấy thị vệ nghe lệnh tiến lên, sau khi kéo người đàn ông xinh đẹp từ trên người Thái tử phi xuống rồi đè Từ Trường Khanh lại, Thái tử phi mới vô thức nhận ra sự thay đổi xung quanh.

Nàng ta đảo mắt nhìn đám người cách đó không xa, đột nhiên thẹn quá hóa giận, lớn tiếng la lên: “Ai cho các người vào tẩm cung của Thái tử phi ta hả, các người đúng là gan to bằng trời.”

Nàng ta không để tâm đến sự lúng túng lúc này, ôm chăn che khuất người mình, la lên với đám người trước mặt, tựa như khiến bọn họ sợ hãi thì mình mới có khả năng thoát thân, chỉ khi bọn họ biết thủ đoạn của mình, bọn họ mới không ăn nói linh tinh vậy.

“Cố thị, rốt cuộc là ai gan to bằng trời hả, Thái tử bệnh nặng, ngươi không lo chăm sóc mà còn cùng người khác…” Đại trưởng công chúa không ngờ chuyện đến nước này mà Thái tử phi vẫn còn cãi chày cãi cối, dưới sự chú ý của mọi người mà lại…

Thái tử phi nhìn Đại trưởng công chúa, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, Đại trưởng công chúa này là em gái Hoàng thượng yêu thương nhất, trước giờ nói chuyện có một không hai, bây giờ bà ấy ở đây…

“Hoàng cô mẫu, Hoàng cô mẫu, con bị oan…” Thái tử phi nhỏ giọng giải thích, đôi mắt ướt đẫm.

Sau khi bị kéo ra nàng ta đã biết mình bị người khác hãm hại rồi, nàng ta hiểu rất rõ quan trọng nhất bây giờ là phải thoát thân. Nhưng bây giờ có Đại trưởng công chúa ở đây, nàng ta uy hiếp e rằng không có tác dụng, Đại trưởng công chúa sẽ không mặc cho Hoàng tộc bị nàng ta làm mất hết thể diện.

Thái tử phi không để ý đến hình tượng của bản thân quỳ gối trên giường, gào khóc nói: “Hoàng cô mẫu, xin người làm chủ cho Hiểu Nhi, con với Thái Tử tình sâu nghĩa nặng, sao có thể cùng với người khác được, là có người hại con, sao bọn họ có thể hơn được Thái Tử chứ, bọn họ…”

Thái tử phi nói chuyện, nước mắt liên tục chảy xuống, giống như mình thật sự bị hại vậy.

Đây là phủ Thái Tử, hôm nay là tiệc ngắm hoa ở phủ Thái Tử, Thái tử phi có hồ đồ hơn nữa, có tình sâu nghĩa nặng với người khác hơn nữa cũng sẽ không làm chuyện xằng bậy vào hôm nay.

Lời của Thái tử phi khiến rất nhiều người thầm hiểu rõ, chỉ nghĩ thôi bọn họ đã biết chỉ có Thái tử và Ôn Tư công chúa có thể hãm hại Thái tử phi ngay trong phủ Thái Tử, bây giờ Thái tử bệnh nặng, chỉ còn Ôn Tư công chúa…

Là Ôn Tư công chúa hãm hại trưởng tẩu ư?

Có ánh mắt như có như không nhìn về phía Ôn Tư công chứa, Ôn Tư công chúa tức giận nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, đang định cãi lại thì người đàn ông nằm trên người Thái tử phi khi nãy lên tiếng, hắn nói: “Thái tử phi, người định bảo vệ mình mà vứt bỏ ta sao? Khi nãy người còn nói nhớ ta đến đêm không ngủ được mà…”

“Ngươi nói bậy, ta có quan hệ gì với ngươi chứ, nếu không phải có người hãm hại ta, ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết, ngươi đừng có nói bậy nói bạ, nếu không ta không tha cho ngươi đâu.” Thái tử phi không ngờ người đàn ông lại lên tiếng, nàng ta sốt ruột la lên, nhưng lại không khỏi chột dạ.

“Thái tử phi, ta có nói hưu nói vượn không trong lòng người hiểu rõ nhất, ta ở trong phủ Thái Tử hơn nửa năm, đêm đó không phải ta ở bên người để người bớt cô đơn sao, rõ ràng người đã nói dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ bảo vệ ta, sao đến lúc này, người lại muốn vứt bỏ ta chứ?” Người đàn ông kia tỏ vẻ vô cùng tuyệt vọng, dáng vẻ đau thương kia rất giống một người phụ nữ bị kẻ bạc tình vứt bỏ.

“Trưởng công chúa, ta và Thái tử phi cũng coi như tình sâu nghĩa nặng, Thái tử phi đã từng đồng ý với ta, đợi Thái tử hoăng thệ rồi, nàng ta sẽ nâng đỡ ta lên vị trí Hoàng thái tôn, còn hứa sẽ cho ta một chức quan, lúc đó Thái tử phi có viết giấy cho ta, ta có thể cho người xem.” Lúc này bị người ta bắt, người đàn ông cũng không hy vọng xa vời có thể quan to lộc hậu gì nữa, bây giờ nếu Thái tử phi đã vứt bỏ mình thì hắn phải tự bảo vệ mình thôi.

Đại trưởng công chúa không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho thị vệ đang khống chế người đàn ông kia buông tay, hắn lảo đảo đi tới trước giường, lấy một bức thư từ trong y phục ra, cung kính đưa đến trước mặt Đại trưởng công chúa.
Bình Luận (0)
Comment