Tung Hoành Cổ Đại

Chương 681

Cho dù đã chuẩn bị cả đời sẽ ở bên cạnh bảo vệ cô, nhưng lúc nghĩ đến chuyện cô có thể sẽ vạch rõ giới hạn với mình, y vẫn hoảng hốt.

Y thật sự không biết cuộc sống sẽ đau khổ thế nào nếu không có Ôn Yến...

Y cố nén bi thương đang dâng trào trong lòng, nằm im trên giường, ngực âm ỉ đau, chỉ là nỗi đau này còn nhẹ hơn đau đớn trong lòng rất nhiều.

Ngoài cửa, An Nhiên vẫn đang hỏi đông hỏi tây. Cậu bé nóng lòng muốn biết mọi chuyện liên quan tới Ôn Yến. Lộ công công không biết nhiều về Ôn Tư công chúa, chỉ có thể kể lại mấy lần bọn họ gặp mặt.

Lời Lộ công công nói xuyên qua ánh chiều u ám, chậm rãi vọng vào trong tai Tống Vĩnh Kỳ. Bản thân y cũng không biết, hóa ra quá khứ của bọn họ lại có thêm một nét mực đậm nữa. Nhưng những chuyện này có thể khiến trái tim y sôi sục, vì sao không thể tạo ra chút sóng gió gì trong lòng Ôn Tư công chúa?

Tống Vĩnh Kỳ nghe Lộ công công nói, trong đầu chỉ toàn là bóng dáng của Ôn Yến. Những năm tháng đã từng ghi lòng tạc dạ, những năm tháng bình thản ở bên nhau làm trái tim y dần bình tĩnh lại, chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ say.

Cơ thể của y vốn đã yếu, có thể tỉnh lại cũng là do An Nhiên cứng rắn dùng thuật châm cứu, tất nhiên thời gian tỉnh táo không kéo dài được bao lâu. ngôn tình hoàn

Chờ tới lúc y tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, Thiên Sơn đang bế Niệm Y ngồi ở đầu giường của y. Thấy Thiên Sơn, y không để ý tới cảm giác khô khốc và đau đớn trong cổ họng, vội hỏi: "Nàng nói với ngươi thế nào?"

Thiên Sơn khiếp sợ nhìn Tống Vĩnh Kỳ. Nàng ta vẫn luôn xoắn xuýt không biết phải nói lại những lời của Ôn Tư công chúa với Hoàng thượng thế nào. Dù sao những lời tuyệt tình như vậy có thể sẽ gây đả kích rất lớn cho Hoàng thượng đang bệnh nặng. Cho nên lúc ngồi trông Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta vẫn luôn suy nghĩ xem phải sắp xếp từ ngữ thế nào, mới có thể làm Hoàng thượng dễ tiếp nhận hơn.

Nhưng không ngờ Tống Vĩnh Kỳ vừa mở miệng đã hỏi như vậy. Điều này càng làm Thiên Sơn khiếp sợ hơn, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn nhiều.

"Công chúa nói nàng không phải là Ôn Yến." Chỉ mấy từ đơn giản như vậy cũng chính là nguyên văn lời nói của Ôn Tư công chúa trước đó.

Tống Vĩnh Kỳ nghe Thiên Sơn nói vậy, không khỏi bật cười. Đúng là chỉ có Ôn Yến của y mới có thể nói ra những lời này, bình tĩnh, nhạy bén, kìm chế lại thâm tình.

"Hoàng thượng, ngài..." Thiên Sơn cảm thấy khó tin nổi khi thấy Tống Vĩnh Kỳ cười. Nàng ta đã chuẩn bị tình thần là Hoàng thượng sẽ buồn bã, nhưng không ngờ y dường như không hề để ý.

"Nàng không chỉ cảm động vì tình yêu của chúng ta mà còn có lòng trung thành của ngươi nữa. Nàng chỉ có thể dùng cách ngoan độc, tuyệt tình như vậy mới có thể kìm chế được cảm xúc trong lòng mình." Tống Vĩnh Kỳ khẽ giải thích. Cho dù giọng y rất yếu ớt, nhưng lời nói thản nhiên này lại giống như gió xuân làm ấm lòng mấy người trong phòng.

"Hoàng thúc, ta muốn gặp nàng ấy, thúc để cho ta gặp nàng đi. Nếu nàng ấy thật sự chỉ mất trí nhớ, ta sẽ có cách." An Nhiên khẽ nói, ánh mắt sốt ruột. Từ khi biết được tin tức sư phụ có thể còn sống, cậu bé đã mong đợi được gặp mặt sư phụ. Tuy trong lòng cậu bé thấp thỏm về sư phụ, nhưng nếu sư phụ thật sự mất trí nhớ, mình sẽ thử một vài phương pháp trị liệu mới mà mình đã nghiên cứu trong mấy năm qua.

"Ngươi không gặp được đâu. Bây giờ nàng không muốn gặp bất kỳ ai trong chúng ta. Nàng đang cố gắng vạch rõ giới hạn với chúng ta." Thiên Sơn rất nghiêm túc nói với An Nhiên. Nàng ta là người hy vọng Ôn Yến có thể nhớ tới những mưa gió mà trước đây bọn họ đã trải qua nhất. Nhưng trước lúc nàng ta rời đi, Ôn Yến thật sự nhẫn tâm, muốn không còn quan hệ gì với bọn họ nữa. Cho nên đừng nói là bảo cô khám chữa bệnh, chỉ gặp mặt một lần thôi cũng khó.

"Hoàng thượng, chúng ta vẫn nên thử xem. Nếu môn chủ Ôn Yến chỉ quên chúng ta, vậy không chừng thế tử An Nhiên thật sự có thể làm cho môn chủ nhớ lại thì sao?" Lộ công công sốt ruột nói. Bây giờ ông ta không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào có thể tiếp xúc với Ôn Tư công chúa. Bởi vì ông ta hiểu quá rõ, chỉ có ở trước mặt môn chủ Ôn Yến, chủ tử của ông ta mới là một người bình thường.

Ông ta hi vọng chủ tử của mình sống tốt, cho nên không muốn từ bỏ bất kỳ một khả năng nào có thể khiến cho chủ tử tốt hơn.

"Ngươi có thể thử, nhưng chắc hẳn kết quả sẽ không tốt đâu." Tống Vĩnh Kỳ nhìn Lộ công công, rốt cuộc vẫn không nói ra được những lời tàn nhẫn.

"Hoàng thúc, ta sẽ cố gắng hết sức. Thúc đừng quên ta biết y thuật, ta và Ôn Tư công chúa là cùng nghề, sẽ có rất nhiều tiếng nói chung." An Nhiên thật ra tin chắc mình có thể gặp được Ôn Yến. Mấy năm nay, mẫu phi vẫn luôn nói mình và sư phụ có duyên phận. Cậu bé tin tưởng duyên phận do ông trời đã định này cũng sẽ làm sư phụ không đề phòng mình.

"Ngươi thử xem cũng tốt." Nghĩ đến y thuật của An Nhiên, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ vẫn hơi mong chờ. Chỉ cần bất kỳ ai trong đám người bọn họ có thể mở ra một góc núi băng, thì chiếm lấy trái tim của cô, ôm mỹ nhân về.

"Vậy thế tử An Nhiên tốt nhất không nên nhắc tới thân phận của mình, ta sẽ nghĩ cách thu xếp cho thế tử đi khám bệnh cho Thái tử, đến lúc đó..." Lý Tuân tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Tống Vĩnh Kỳ, cho nên sau khi hiểu rõ ý của y mới khẽ nói với An Nhiên.

An Nhiên gật đầu, sau đó lại hỏi thăm Lý Tuân về bệnh tình của Thái tử. Sức khỏe của Thái tử Tử Húc Quốc vẫn không tốt lắm, mấy năm nay mời người chữa bệnh, xin thuốc rất nhiều nơi, nên muốn biết bệnh tình của hắn rất dễ dàng. Nhưng bởi vì có quá nhiều danh y từng tới khám, cho nên khả năng có thể chữa trị được cho Thái tử lại rất khó.

Trong lúc An Nhiên nghĩ mọi cách muốn đi vào phủ Thái Tử, Ôn Tư công chúa lại đang thất thần.

Sau khi Thiên Sơn rời đi, cô luôn bất giác thất thần, nhớ tới những lời Thiên Sơn khẽ nói với mình khi ở đây. Nhớ tới Niệm Y ngoan ngoãn đứng bên chân mình gọi mẹ, nhớ tới vẻ thâm tình trong ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ nhìn mình.

"Công chúa, Thành Nhi vừa qua, nói muốn đi gặp Niệm Y. Cậu bé nhớ Niệm Y rồi." Huyên Nhi do dự rất lâu, mới khẽ nói. Ôn Tư công chúa sửng sốt nhìn Huyên Nhi một lát, mới kiên quyết nói một câu: "Không được."

Cô không ngờ được đám người Tống Vĩnh Kỳ, Thiên Sơn không chỉ làm cho trái tim mình đắm chìm trong đó, Niệm Y nhỏ bé kia cũng có tình cảm với Thành Nhi. Vì nhận ra điều này, cô càng không dám để mình tiếp xúc với Tống Vĩnh Kỳ nhiều hơn. Cô sợ cuối cùng mình sẽ không kìm chế được ngọn lửa đang cháy hừng hực trong tim, rơi vào trong mối tình đủ để cho mình muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại.

"Huyên Nhi, nếu ta mềm lòng, vậy có lẽ sau này sẽ rất thảm. Cho nên ta không thể, ta thật sự không thể làm vậy." Thấy sự mong chờ trong mắt Huyên Nhi, Ôn Tư công chúa cuối cùng bất đắc dĩ nói. Chỉ là trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng đầy bất lực.

"Công chúa, trước đây công chúa sống thoải mái, luôn nói chuyện và làm việc theo ý mình. Sao bây giờ lại..." Huyên Nhi không rõ sự xoắn xuýt của công chúa. Nàng ta cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ kia có thể liều cả tính mạng che chở cho công chúa của mình, vậy khẳng định chính là phu quân của công chúa. Trước kia y có người yêu nhất lại thế nào? Người kia đã chết, công chúa của bọn họ còn giống như người kia như vậy, đây là cơ hội tốt trời ban. Nhưng công chúa của nàng ta lại ngây ngô không biết lợi dụng nó.

Chỉ có nụ cười gượng của Ôn Tư công chúa đáp lại Huyên Nhi. Nếu có thể, cô không muốn được Tống Vĩnh Kỳ bỏ cả mạng để bảo vệ, tình thâm không thể dài lâu. Ôn Yến là ví dụ tốt nhất, so với yêu oanh oanh liệt liệt, cô càng hy vọng mình có thể sống một cuộc sống bình yên hơn. Mà sống với Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn sẽ không được bình yên. Ôn Yến đã dùng cả tính mạng để giải thích cho mình điều này. Cô không quả quyết như Ôn Yến, cho nên không dám yêu bằng cả tính mạng như vậy.

"Vết thương của chàng thế nào? Ngày hôm nay có đỡ hơn không?" Mặc dù không có đủ can đảm qua yêu, qua đặt cược, qua so với Ôn Yến, nhưng cô vẫn không nhịn được mà lo lắng. Sau khi Thiên Sơn đi rồi, cô đã phái người đi hỏi thăm, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy có người tới báo.

Ôn Tư công chúa cảm thấy mình lo lắng là do không biết gì về tình trạng vết thương của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng chưa từng nghĩ tới mình không sao bình tĩnh được là vì trái tim cô đang rối bời.
Bình Luận (0)
Comment