Nhưng đối với lời đồn này, Lộ công công và Thiên Sơn chỉ cười nhạt, bọn họ là người biết rõ nhất, bây giờ ngay cả tên nàng ta mà Hoàng Thượng cũng chưa hỏi, sỡ dĩ ngài xem nàng ta khiêu vũ chẳng qua là từ nàng ta để nhìn Ôn Yến, nghe giọng nói của Ôn Yến mà thôi.
Nhưng lời đồn này vẫn truyền ra xa, bay vào phủ Tam Hoàng tử, bay vào phủ Thái tử.
Lúc Huyên Nhi nói lời này cho Ôn Tư công chúa, lời nói tràn ngập căm giận, nàng ta còn mong chủ tử của mình có thể thân thuộc với Tống Vĩnh Kỳ hơn, khoảng thời gian này đã nói tốt về Tống Vĩnh Kỳ không ít trước mặt công chúa, hoàn toàn không ngờ rằng y lại quấn quýt si mê cô nương khác.
"Công chúa, Tống Vĩnh Kỳ này thật đáng giận, rõ ràng công chúa..., bây giờ lại đối xử với người khác như vậy, có phải chỉ cần có khuôn mặt giống Ôn Yến là có thể được y sủng ái, nàng kia chắc chắc là giả, Tam Hoàng tử thích nhất là tạo ra khuôn mặt giả dạng người khác." Huyên Nhi thấy Ôn Tư công chúa không nói lời nào, trong lòng càng căm tức hơn, thời gian này công chúa trầm mặc rất nhiều, tất cả là do Tống Vĩnh Kỳ kia.
Tuy rằng công chúa và Tống Vĩnh Kỳ đã phân rõ giới hạn, lại vẫn chú ý y như cũ, mỗi ngày đều cho người thám thính tin tức của Tống Vĩnh Kỳ, chỉ là nàng đợi hơn một tháng, đợi được tin tức duy nhất chính là Tống Vĩnh Kỳ có tri kỷ khác.
Ôn Tư công chúa cười nói với Huyên Nhi: "Được rồi, nếu chàng đã thích người khác, ta cũng có thể hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ này."
Ôn Tư công chúa nhẹ giọng nói xong, dưới mắt là dày đặc trào phúng, nàng trào phúng chính mình động tâm rối rắm với người đàn ông không xứng đáng.
"Công chúa, biết đâu đây là giả, Tống Vĩnh Kỳ kia không giống người bị tình yêu che mờ đầu óc..." Huyên Nhi nghe công chúa nói phải không suy nghĩ nữa thì lập tức nóng nảy, suốt bao năm công chúa cũng chỉ động tâm với mình Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta còn muốn chờ Thái tử khỏe lại, nói cho Thái tử công chúa đã thành toàn, sao công chúa có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
"Công chúa, nhìn khắp thiên hạ, có thể sánh đôi với người cũng chỉ có Tống Vĩnh Kỳ, ngườikhông thể..." Huyên Nhi thấy công chúa không có phản ứng, trong lòng lại sốt ruột, cũng không muốn lời nói vừa rồi của mình lại nhận được câu trả lời của Ôn Tư công: "Cho tới bây giờ, ta cũng chưa từng cảm thấy ta xứng đôi với chàng."
Cầm quyền, anh tuấn lại si tình, đây là những yếu tố khiến một người con gái có thể rung động trước một người đàn ông, chỉ là trái tim chàng đã sớm dành cho Ôn Yến, ai cũng không chiếm được, chính mình muốn quá nhiều nên mới buông tay.
Cô tin tưởng nếu mình thừa nhận mình chính là Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ sẽ cho mình sủng ái tuyệt đối, bây giờ cô gái trong tiểu viện của Tống Vĩnh Kỳ được sủng ái như vậy cũng là do đó, chỉ là cô có sự kiêu ngạo của chính mình, khinh thường trở thành bất cứ ai.
Cô không phải Ôn Yến, cũng không muốn biến thành Ôn Yến, cho nên cô chỉ có thể từ bỏ Tống Vĩnh Kỳ.
"Công chúa, ngài thật sự rất xứng với y, y còn vì bảo vệ ngài mà thiếu chút nữa là mất mạng, ngài..." Huyên Nhi không ngờ rằng công chúa sẽ nói lời như vậy, đường đường là công chúa của một quốc gia, sao có thể tự ti như vậy.
Ôn Tư công chúa không nói nữa, chỉ là trong ánh mắt dần dần nổi lên ưu thương, thì ra chính mình từ bỏ, người đàn ông kia sẽ có cô gái khác làm bạn cả đời…
Ôn Tư công chúa lập tức đi tới tẩm cung của Thái tử, từ khi An Nhiên dùng châm cứu để kích thích ruột và dạ dày cho Thái tử, khả năng hấp thụ thuốc và thức ăn của Thái tử tốt hơn trước rất nhiều, bây giờ tinh thần cũng tốt hơn trước, nhìn thấy Ôn Tư đi vào, hắn ra hiệu cho Ôn Tư công chúa tiến vào.
"Thái tử ca ca, muội không còn nhỏ nữa, muốn thành thân, huynh giúp ta tìm một phò mã đi. Chỉ cần tính cách tốt, đối xử tốt với ta là được." Ôn Tư thản nhiên nói với Thái tử, lại thành công khiến Thái tử sợ hãi, hắn nhìn Ôn Tư công chúa, nhẹ giọng nói: "Có phải gặp được chuyện gì không? Bây giờ cơ thể của ta đã dần tốt lên, có thể bảo vệ muộ, muội không cần hy sinh hôn nhân của mình, Ôn Tư, Thái tử ca ca hy vọng muội có thể hạnh phúc."
Thái tử Hứa Tư Niên sốt ruột nói, lúc trước để Ôn Tư công chúa gả cho Hoàng Thượng Đại Lương cũng là do hắn bệnh nặng, muốn tìm một chỗ dựa tốt cho muội muội mình dựa vào.
"Ca ca, chỉ là muội muốn lập gia đình thôi, tuổi của muội thật sự không còn nhỏ nữa." Ôn Tư công chúa nhẹ giọng nói, nàng có lòng riêng, muốn buộc mình phải quên đi Tống Vĩnh Kỳ, càng sợ Thái tử ca ca nhìn ra được.
"Hoàng huynh sẽ lưu ý, mấy thanh niên dưới tay huynh cũng không tệ lắm, huynh cẩn thận khảo sát gia thế bọn họ, bây giờ cơ thể huynh tốt hơn, có thể bảo vệ muội, đặt muội dưới tầm nhìn của huynh là tốt nhất." Thái tử nhẹ giọng nói chuyện với Ôn Tư, Ôn Tư gật đầu, bình tĩnh nhận lấy sự yêu thương của ca ca dành cho mình.
"Ca ca, gióng trống khua chiêng một chút, muội tốt xấu cũng là công chúa con vợ cả, chọn rể luôn phải..." Ôn Tư công chúa nói xong, lại cúi đầu, đúng là cảm giác thẹn thùng của con gái ở tuổi này khi nhắc tới vị hôn phu.
"Ừ, huynh biết rồi." Thái tử bất đắc dĩ thở dài, muội muội của hắn đó, nếu không phải đã có người thích thì sao có thể chủ động nói đến hôn sự, chỉ là không biết người mà nàng nhìn trúng có phải người mà mình nghĩ đến hay không.
Tuy nhiên tuân theo nguyên tắc nhiều chứ không bỏ sót, lễ kén rể của Thái tử tổ chức cho Ôn Tư công chúa vẫn mời tất tả thanh niên tài tuấn của triều đình tới.
Những người này đều là thanh niên tài tuấn hàng thật giá thật, rất nhiều người là trợ thủ đắc lực được Thái tử tin tưởng, tuy rằng cơ thể Thái tử suy yếu nhưng vẫn cố gắng giới thiệu cho Ôn Tư công chúa từng người một, từ gia thế đến tính cách.
"Thái tử ca ca, huynh xem rồi chọn là được, người nào muội cũng không ý kiến, chỉ cần huynh nhìn là được." Ôn Tư công chúa nhận ra Thái tử ca ca mệt mỏi, nàng nhẹ giọng nói.
Thái tử kinh sợ, hắn không ngờ trong lòng Ôn Tư lại không thích ai cả, thế mà lại để chính hắn đi chọn.
"Về sau muội tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn, lúc đó chọn một người thích hợp, huynh không vội gả muội ra ngoài." Thái tử sờ đầu Ôn Tư, cười nói, bây giờ hắn hận không thể giữ lại nàng lâu hơn, yêu thương chăm sóc nàng, làm sao nỡ để nàng đi lập gia đình, huống chi là tùy tiện gả cho một người.
Muội muội của Hứa Tư Niên hắn, phải gả cho người thì nhất định là người yêu trong lòng, hắn đã vĩnh viễn xa cách người mà mình yêu, cho nên hắn không hy vọng muội muội cũng giống như mình.
"Bây giờ muội chọn một người thích hợp luôn thì hơn, những người này đều là Thái tử ca ca cẩn thận tuyển chọn, muội tùy tiện chọn một người cũng là sự lựa chọn tốt nhất, chọn hắn đi." Ôn Tư công chúa chỉ vào một người đàn ông áo xanh cách đó không xa.
"Ừ, muội không cần gấp như vậy, từ từ chọn." Thái tử điện hạ không ngờ Ôn Tư công chúa lại gấp như vậy, hắn nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Cứ hắn đi, Thái tử ca ca, nói cho muội biết hắn là ai đi." Ôn Tư quay đầu nhìn Thái tử, Thái tử bất đắc dĩ nói: "Lý Liên Thành, Trạng Nguyên được phụ hoàng khâm điểm vào năm trước, bây giờ nhậm chức ở bộ Lại, người của huynh."
"Muội xác định là hắn ta? Hắn ta xuất thân bần hàn, ở trong triều cũng không có căn cơ gì..." So với vẻ vừa lòng trên mặt Ôn Tư, Thái tử hiển nhiên là không vừa lòng, muội muội của hắn hẳn là càng xứng đôi với người đàn không xuất sắc hơn, một cái thân phận Trạng Nguyên đương nhiên không đủ.
"Chính là hắn." Ôn Tư công chúa nói xong bèn đứng dậy rời đi, ngay cả một ánh mắt cô cũng không liếc nhìn Trạng Nguyên kia nhiều hơn một cái.
Điều này làm cho Thái tử sao có thể yên tâm gả muội muội yêu thương ra ngoài…
Thái tử chậm chí không biết xử lý tình huống tiếp theo như thế nào, muội muội nhìn trúng người hắn không thích, hắn không muốn trái lương tâm thừ nhận Trạng Nguyên kia là em rể của mình.
Vào lúc này, hai đứa trẻ sáu bảy tuổi đang vui vẻ nhai chân gà trong góc nhìn về hướng Ôn Tư đi xa công chúa với ánh mắt như thiêu đốt...