Cả Tống Trọng Lâu và Kinh Mặc đều không ngờ rằng việc ăn trộm một tiểu thái tôn sẽ dễ dàng như việc sang nhà hàng xóm ăn trộm đào.
Lý do cũng rất đơn giản, khi Tống Trọng Lâu và Kinh Mặc trộm tiểu thái tôn có cầm kẹo hồ lô, lúc nhìn thấy kẹo hồ lô, ánh mắt của Hứa Kế Thành liền đỏ lên.
“Ta muốn ăn.” Ba chữ đơn giản, ngang ngược kiêu ngạo.
“Muốn ăn thì đi theo chúng ta.” Kinh Mặc không ngờ rằng cái gọi là trộm cắp lại biến thành dụ dỗ như vậy, cô bé nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Hứa Kế Thành, rất sợ cậu bé sẽ gây ra chuyện gì đó, mặc dù chiếc bánh bao nhỏ mềm mại dễ thương trước mặt cô bé nhìn không giống như là có bất kì tâm cơ gì.
Hứa Kế Thành quả nhiên không có tâm cơ gì, ngoan ngoãn rời đi cùng Kinh Mặc và Tống Trọng Lâu, đương nhiên khi rời đi, Tống Trọng Lâu dùng tay mở tường ra, ba đứa trẻ biến mất trong tích tắc.
Đương nhiên, cũng không phải là ngoan như vậy, trên đường rời khỏi phủ thái tử, Hứa Kế Thành lấy cớ là ngoan ngoãn mà cướp kẹo hồ lô của Tống Trọng Lâu và Kinh Mặc, sau khi ra khỏi phủ càng là bộ dạng đói khát thèm ăn, nêu ra cả đống thức ăn, chỉ có cho ăn mới phối hợp, còn nếu không cho ăn thì liền quậy phá.
Vốn cho rằng đã trộm đứa trẻ thành công, lại không ngờ rằng đứa trẻ này cần cho ăn thức ăn ngon không ngừng.
Hứa Kế Thành cực kì thích ăn, chỉ cần những món nhìn thấy, nghe thấy cậu bé đều nhớ rất rõ, vừa mở miệng liền đòi ăn, nếu không cho ăn đòi trở về phủ thái tử, nếu không liền khóc cho bọn hai người xem.
"Nếu ta khóc lớn sẽ thu hút mọi người tới đây, bây giờ người trong phủ thái tử đều đang tìm ta." khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Kế Thành nghiêm lại, nghiêm túc nói.
“Vậy thì ngươi đừng khóc, nói cho ta tên của các món ngon ngươi muốn ăn, ta sẽ tìm cách mua cho ngươi.” Sờ hầu bao ngày càng trống rỗng của mình, trong lòng Kinh Mặc cực kì rối rắm, đây là tiền riêng khó khăn lắm bản thân mới dành dụm được, còn định dùng nó đến quán ăn tôm càng cay...
"Tôm càng cay, cá hấp thủy, bánh nướng..." Hứa Kế Thành nói liền tục hơn chục món, nhưng Kinh Mặc nghe xong chỉ cảm thấy đau đớn.
"Một đứa trẻ như ngươi, ăn không nổi nhiều như vậy..." Kinh Mặc không nhịn được nhẹ giọng khuyên nhủ, theo kế hoạch của cô bé Hứa Kiến Thành, phải giấu Hứa Kế Thành năm sáu ngày, hầu bao của bản thân thật sự sẽ bị ăn sạch.
“Ta có thể nếm thử, nếm thử được mùi vị ta liền cảm thấy yên tâm, nếu không ta sẽ muốn khóc, muốn hét lên.” Lời nói của Hứa Kế Thành rất nghiêm túc, còn Kinh Mặc nghe xong chỉ muốn đánh người.
Nhưng mà trước mắt cũng chỉ là một đứa trẻ hơn 2 tuổi,nếu như mình đánh nó, giống như...
Hứa Kế Thành quả nhiên như những gì cậu bé nói, chỉ nếm thử, nhìn đồ ăn Hứa Kế Thành nếm qua, Tống Trọng Lâu và Kinh Mặc thèm nhỏ dãi. Kinh Mặc nhịn không được cầm đũa định ăn, nhưng không ngờ rằng đũa bị Hứa Kế Thành cản lại, rất ngang ngược nói một câu: "Đây là của ta."
"Ngươi đã nếm thử rồi, bụng ngươi nào đủ lớn để ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy chứ, ngươi..." Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Kế Thành, Kinh Mặc tức đến mức muốn nôn ra máu, cô bé nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng đã hạ quyết tâm, nếu đứa trẻ này dám ngang ngược như vậy, cô bé sẽ để đứa trẻ này ăn hết đồ ăn trên bàn này...
"Đây là đồ ăn ta muốn, đương nhiên thuộc về ta, dù có bỏ cũng không thể cho ngươi ăn, nếu ngươi muốn cướp đồ ăn của ta thì ta sẽ khóc, nếu như ta đoán đúng, bây giờ trên đường đã có rất nhiều người đang tìm ta, nếu ta khóc lớn, ngươi nói xem bọn hai người sẽ...” Hứa Kế Thành cười đắc chí, dáng vẻ thắng lợi.
"Hứa Kế Thành, ngươi nói đi, có cho tỷ đệ chúng ta ăn không, những món này là chúng ta mua cho ngươi, làm người phải tử tế." Kinh Mặc nhỏ giọng thương lượng với Hứa Kế Thành. Cô bé chưa bao giờ biết thì ra trẻ con lại là một sinh vật khó đối phó như vậy, sớm biết như vậy, hai người đã trộm tên ma bệnh thái tử rồi.
“Các ngươi trộm ta từ phủ thái tử ra, còn nói ta phải tử tế, cái này có được tính là vừa ăn cướp vừa la làng không?” Giọng nói của Hứa Kế Thành không nhanh không chậm, nói xong còn nhìn Kinh Mặc một cách hả hê.
“Ta phải ăn cơm rồi, các ngươi đi trước đi, khi nào ta ăn no rồi sẽ nói cho các ngươi.” Sau khi Hứa Kế Thành thành công nhìn thấy vẻ mặt giận mà không dám nói gì của Kinh Mặc, liền tiếp tục vươn tay gắp thức ăn trên bàn, đúng vậy, tiểu thái tôn thông minh hơn người còn quá nhỏ, ngay cả đũa cũng chưa biết dung nhưng đã biết cách hãm hại người khác.
“Tỷ tỷ, đợi hắn ăn xong rồi chúng ta ăn đồ thừa của hắn là được rồi, hắn vẫn còn là đứa đứa trẻ, chúng ta phải nhường hắn.” Tống Trọng Lâu thấy trong mắt Kinh Mặc hoàn toàn không phục liền vội vàng tiến lên, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Không có tiền đồ, đường đường là thái tử của một nước, ăn thức ăn thừa của thái tôn Tử Húc Quốc, truyền ra ngoài thật mất mặt.” Kinh Mặc nhỏ giọng quở trách.
"Chúng ta không còn nhiều tiền nữa, lúc đệ ra ngoài cũng không nghĩ tới phải mang theo tiền..." Tống Trọng Lâu nào có ăn qua cơm thừa của người khác, nhưng tình thế cấp bách, cậu bé không còn cách nào khác.
Chỉ trong hai ngày, Hứa Kế Thành đã dùng hết lộ phí của hai người.
Hai người cũng không thể không nghe lời của cậu bé, lỡ như cậu bé không vui, bật khóc...
Nhớ đến những người đang tuần tra xung quanh bên ngoài ngôi nhà nơi bản thân đang ẩn náu, Tống Trọng Lâu quyết định phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Kinh Mặc cuối cùng cũng bị Tống Trọng Lâu thuyết phục, cũng phải, mình tính toán với một đứa trẻ làm chi, nhưng mà tại sao bản thân khi nhìn thấy bộ dạng đắc ý vô cùng thiếu đánh của cậu bé liền muốn đập cho cậu bé một trận...
Đứa trẻ giống như Hứa Kế Thành thật không đáng yêu...
Đương nhiên, điều khiến Kinh Mặc sụp đổ hơn cả là đứa trẻ không đáng yêu này vậy mà lại đổ hết thức ăn sau khi nếm thử.
Ngay khi Tống Trọng Lâu kéo tay Kinh Mặc muốn đi ăn món canh cá và tôm càng cay yêu thích của hai người, hai người nhìn thấy thức ăn bị đổ trên mặt đất.
Tống Trọng Lâu đau khổ cực kì, còn Kinh Mặc thì nhìn chằm chằm Hứa Kế Thành, Hứa Kế Thành lại là bộ dạng ta là lớn nhất, ta sợ ai chứ.
Kinh Mặc không nói lời nào, cô bé chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Kế Thành, cười hỏi: "Ăn no rồi?"
Kinh Mặc còn chưa tức giận đã khiến Hứa Kế Thành hoảng sợ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Ăn no rồi, ăn no rồi."
“Ừm, ta có một món ngon ngươi cũng phải ăn.” Kinh Mặc nói xong liền lấy trong lòng ra một viên thuốc màu đen, cũng không quan tâm Hứa Kế Thành giãy dụa thế nào, đã nhét vào miệng Hứa Kế Thành rồi ép cậu bé nuốt xuống.
"Ngươi khóc nữa đi? Chỉ cần ngươi còn có thể khóc thành tiếng." Kinh Mặc đắc chí nhìn Hứa Kiến Thành, trên mặt nở nụ cười hả hê.
Hứa Kế Thành lúc này mới phát hiện mình đã mất tiếng, cậu bé ra sức nhéo cổ họng của mình, nhưng vẫn không nói được gì như cũ, cậu bé cuống cuồng đến mức bật khóc, nhưng Kinh Mặc vẫn xem như không thấy, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Vốn dĩ ta muốn đối xử tốt với ngươi, nhưng ngươi quá ngang ngược, đây gọi là tự làm tự chịu."
Kinh Mặc nói xong liền dẫn Tống Trọng Lâu rời đi, mặc kệ vẻ mặt sợ hãi của Hứa Kế Thành, cậu bé vốn chỉ muốn trêu hai kẻ xấu một chút, nhưng tại sao người chịu tổn thất lại là mình?
Kinh Mặc và Tống Trọng Lâu đương nhiên không phung phí như Hứa Kế Thành, hai người chỉ mua một ít đồ ăn vặt ở góc phố ăn cho no bụng, dù sao bây giờ trong túi của hai người cũng không còn nhiều tiền.
Khi Kinh Mặc quay lại, Hứa Kế Thành đã ngoan ngoãn như một chú cún con, khi nhìn thấy Kinh Mặc liền cười thân thiện, còn mở miệng nói, chỉ là vẫn không phát ra tiếng như cũ.
"Ngoan rồi? Nghe lời rồi?" Kinh Mặc cười nhéo mặt nhỏ của Hứa Kế Thành, đắc thắng hỏi.
Khuôn mặt Hứa Kế Thành cứng lại, sau đó nở nụ cười, nhưng ngay cả động tác rất nhỏ này cũng không thoát khỏi ánh mắt của Kinh Mặc, cô bé nghiêm túc nói với Hứa Kế Thành: "Nếu như đã không phải là tâm phục khẩu phục, vậy thì cứ ngoan ngoãn ở đây làm người câm đi, ta cũng không để ý chuyện nguơi cả đời này đều là người câm."
Hứa Kế Thành nói một cách ú ớ, nhưng Kinh Mặc vẫn làm ngơ, đứa trẻ vừa rồi vẫn cực kì đắc chí trong một khoảng thời gian ngắn đã khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa.