Nữ nhân rất thông minh, nàng ta nhìn ra được sự do dự của Lộ công công, cũng nhìn ra Lộ công công chỉ là muốn tìm một nữ nhân cho Tống Vĩnh Kỳ.
“Ngươi xứng sao? Nếu như không phải gương mặt này của ngươi, lão nô ta cũng muốn giết chết ngươi rồi.” Lộ công công quay đầu, đáy mắt toàn là sự chán ghét, nữ nhân ngay cả khi chủ tử trúng độc rồi cũng không muốn chạm vào, có tư cách gì thấy đáng thương cho Hoàng thượng của ông ta.
“Ta chỉ là, ta chỉ là..., vẫn mong công công tha mạng, ta thật sự chỉ là muốn ở bên Hoàng thượng, ta thích Hoàng thượng.” Nữ tử khẽ nói, đáy mắt toàn là tình ý, cô hiểu, nếu như bây giờ Lộ công công thay đổi chủ ý, bản thân còn có một tia hy vọng.
“Người đâu, lôi người xuống.” Lộ công công lại không muốn nghe mấy lời lảm nhảm của nàng ta, trước đó bản thân vì dung mạo của nàng ta ít nhiều còn chiếu cố nàng ta, lại không ngờ nàng ta ngay cả Hoàng thượng cũng dám tính kế, nữ nhân như này, lòng dạ đều rắn rết, đâu có chân tình như trong miệng nàng ta nói.
“Lộ công công, ta sẽ đối tốt với Hoàng thượng, ta còn có gương mặt giống với nữ nhân mà Hoàng thượng thích, ta...” Nữ nhân đó tuyệt vọng kêu lên, Lộ công công đã xoay người đi về phía tẩm thất của Tống Vĩnh Kỳ.
Lộ công công vòng qua trực tiếp đi thẳng vào tẩm thất của Tống Vĩnh Kỳ, thấy Tống Vĩnh Kỳ đã nhấn mình vào trong nước, sắc mặt đỏ bừng, xa xa cũng có thể nhìn ra cơ thể của y đang run rẩy.
“Hoàng thượng, nữ nhân đó ta đã giải quyết rồi, hay là ta tìm hai nữ nhân sạch sẽ đến cho người, người như này...” Lộ công công có hơi do dự, mấy năm nay ông ta thường xuyên nói lời như này, nhưng lần nào Hoàng thượng cũng từ chối, lần này tình huống đặc biệt, ông ta hy vọng Hoàng thượng có thể đồng ý, nhưng Tống Vĩnh Kỳ cái gì cũng không nói.
“Hoàng thượng, người như này để Ôn Yến môn chủ biết được, sẽ đau lòng.” Khóe mắt của Lộ công công ươn ướt, không khống chế được mà quỳ trên đất, lời vừa rồi của nữ nhân đó ông ta nghe vào, trừ nữ nhân ra, không có thuốc giải, Hoàng thượng kiên trì như này sao tốt được?
Nhưng người có thể khiến Hoàng thượng thay đổi chủ ý chỉ có Ôn Yến môn chủ, ông ta chỉ có thể lôi Ôn Yến môn chủ ra.
Nhưng thu lại hiệu quả rất thấp, Tống Vĩnh Kỳ chỉ tối sầm mặt ngồi trong thùng nước, y nhắm mắt, không ai có thể nhìn ra cảm xúc của y.
“Hoàng thượng, người không nghĩ đến người, cũng phải nghĩ đến Hoàng tử và công chúa, các tiểu chủ tử nhỏ như vậy đã mất mẫu thân, ngươi ngộ nhỡ lại có chuyện gì, ai bảo vệ các tiểu chủ tử, ai...” Lộ công công nói mà nước mắt đã lưng tròng.
Năm đó Ôn Yến môn chủ không biết dùng cách gì khiến Hoàng thượng mất đi tâm tư đồng sinh cộng tử, nhưng abay giờ, Hoàng thượng nếu như kiên trì không chạm vào nữ nhân, vậy...
Bây giờ người duy nhất có thể trở thành mối lo của Hoàng thượng chỉ có Hoàng tử và công chúa, nhưng triều đường bây giờ đã không còn như ngày trước, Hoàng thượng nếu rời khỏi như vậy, cũng sẽ yên tâm.
Lộ công công càng nghĩ càng sợ hãi, trước nay cũng không dám nghĩ, Hoàng thượng vậy mà có suy nghĩ chán sống, chuyện này phải làm sao mới được...
Trong lòng Lộ công công đã hoảng rồi, ông ta không dám tiếp tục khuyên nữa, bởi vì ông ta đã rất rõ rồi, Hoàng thượng sẽ không thỏa hiệp.
Ông ta chỉ có thể đi tìm viện binh, khi chủ tử tự hành hạ cơ thể của mình mỗi lần đều bị Thiên Sơn cô nương mắng tỉnh, lần này ông ta cũng bắt buộc phải đi tìm Thiên Sơn.
Chỉ là muốn khuyên Hoàng thượng thân mật với nữ nhân khác, Thiên Sơn sợ rằng cũng không đồng ý.
Trong mắt Thiên Sơn, Hoàng thượng vì Ôn Yến môn chủ làm bất cứ chuyện gì cũng là nên làm.
Nhưng bất luận như thế nào, ông ta cũng phải thử một lần, Hoàng thượng đang thời toàn thịnh, sao có thể vì độc của một nữ nhân mà bỏ mạng được.
Khi Lộ công công ra khỏi cửa, vừa hay đụng phải Lý Tuân, Lý Tuân thấy ông ta khóc đỏ mắt thì khẽ giọng hỏi có chuyện gì.
Khoảng thời gian này Hoàng thượng đem một nữ nhân giống Ôn Yến giữ lại trong phủ thì hắn ta luôn cảm thấy không ổn, hôm nay thấy dáng vẻ này của Lộ công công, trong lòng càng thêm lo lắng không thôi.
“Lý đại nhân, Hoàng thượng...” Lộ công công thấy là Lý Tuân, vội vàng lén nói chuyện bên trong ra, bây giờ tình thế nguy cấp, ông ta đã luống cuống hết tay chân rồi.
Lý Tuân nghe thấy Lộ công công nói muốn đi tìm Thiên Sơn, vội lắc đầu, nhắc nhở ông ta đi tìm An Nhiên, Hoàng thượng đối với Ôn Yến môn chủ là có chấp niệm, cho dù Thiên Sơn bằng lòng ra mặt cũng không nhất định có thể thành công, so sánh mà nói, An Nhiên dường như càng là sự lựa chọn tốt hơn.
“Ta lập tức đi tìm Thế tử An Nhiên, có điều Thế tử An Nhiên ngộ nhỡ không giải được...” Lộ công công vẫn mang vẻ mặt khổ sở, Lý Tuân nhìn người bình thường có chủ ý hay nhất cũng hoảng rồi, bất lực nói một tiếng: “Ngươi đi tìm Thế tử An Nhiên, ta đi tìm Thiên Sơn cô nương, chúng ta chia ra làm việc.”
Lộ công công không quản nhiều nữa vội vàng đi tìm An Nhiên, Lý Tuân đi tới phòng của Thiên Sơn nói ra tình huống của Tống Vĩnh Kỳ cho Thiên Sơn.
“Ngươi bảo ta đi khuyên Hoàng thượng thân cận với nữ nhân khác sao? Dựa vào đâu chứ? Dựa vào ta là thị nữ của môn chủ Ôn Yến sao?” Thiên Sơn mỉm cười nhìn Lý Tuân, đáy mắt toàn là sự châm chọc.
Nàng ta tuy biết hai năm nay Tống Vĩnh Kỳ không dễ dàng gì, nhưng trong lòng cũng có oán trách, nếu như không phải là y ở trong chuyện triều chính quá nhún nhường, chủ tử của nàng ta cũng sẽ không liều cả tính mạng bảo vệ y, cũng sẽ không mất đi mạng sống.
Cho nên theo Thiên Sơn thấy, thủ thân như ngọc là chuyện mà Tống Vĩnh Kỳ nên làm.
Thiên Sơn từ đầu chí cuối luôn tin chủ tử của mình không có chết, nàng ta không thể để bất cứ nữ tử nào vấy bẩn Hoàng thượng, nếu không đến khi chủ tử trở lại sẽ có bao nhiêu phiền phức, nàng ta đã không lỡ để chủ tử tiếp tục chịu bất cứ sự oan ức nào nữa.
“Nhưng thân thể của Hoàng thượng...”
“Chịu không nổi cũng phải chịu, môn chủ vì Hoàng thượng chịu sổ khổ và oan ức nhiều cỡ nào chứ, không chịu được thì chết, môn chủ ở bên kia cũng không cô đơn.” Bởi vì dây dưa tới nữ nhân khác, trong lời nói của Thiên Sơn cũng mang theo sự ác độc.
“Người biết rõ người đó không phải môn chủ, lại vẫn muốn giữ nàng ta, thậm chí ngay chỗ đó của môn chủ cũng ngừng tới, chuyện này chẳng qua là ác quả mà thôi.” Thiên Sơn nói rồi, khóe mắt đã trở nên chua xót.
“Ta năm đó không có bảo vệ tốt cho môn chủ, không có tư cách trách người khác, nhưng khuyên Hoàng thượng nạp nữ nhân khác, ta không làm được, môn chủ của ta còn chưa chết đâu.” Thiên Sơn lời nói khẳng định, trong lòng đã đang nghĩ, có nên mời công chúa Ôn Tư đến hay không.
“Thiên Sơn cô nương, ta biết ngươi là vì môn chủ của mình, nhưng nếu như Hoàng thượng thật sự có chuyện bất trắc, ngươi tìm được môn chủ phải ăn nói thế nào với cô ấy, Hoàng thượng chính là người Ôn Yến môn chủ để tâm nhất.”
Thiên Sơn nhìn Lý Tuân, đáy mắt vụt qua sự kinh ngạc, lập tức trở nên lạnh lẽo, nàng ta cười nói: “Mấy năm trước, nếu như ta có thể khuyên Hoàng thượng đừng nạp phi, môn chủ trở về sẽ yên ổn làm Hoàng hậu nương nương của Hoàng thượng thì căn bản người sẽ không chết.”
Lý Tuân đột nhiên nói không ra lời rồi...
“Hoàng thượng cũng là không có cách nào.” Lý Tuân khẽ nói, nếu như không phải là khẳng định Ôn Yến đã chết rồi, Tống Vĩnh Kỳ cũng sẽ không giữ nhiều hậu họa ở trong hậu cung như thế.
Thiên Sơn không có lên tiếng nữa, Lý Tuân cũng không tiếp tục nói nhiều, con đường này Thiên Sơn đi không thông, hắn ta vẫn là có cách khác.
Sau khi Lý Tuân vội vàng rời khỏi thì đi tìm ám vệ, kêu ám vệ truyền lời với Thái tử và công chúa vẫn tiêu dao trong phủ Thái tử, nói Hoàng thượng đã trúng độc, nguy hiểm vô cùng.
Lý Tuân không biết là, chân trước hắn ta vừa đi Thiên Sơn đã vội vàng rời khỏi rồi.
Nàng ta không thể chấp nhận Hoàng thượng ở bên nữ nhân khác, là vì nàng ta đã tìm được môn chủ của mình rồi, nàng ta không tin môn chủ sẽ thấy chết không cứu.
Cái khác không nói, vì cứu cô, Hoàng thượng đã từng thân bị thương nặng, chính là vì báo ơn, cô cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là, công chúa Ôn Tư rốt cuộc muốn báo đáp ân nhân cứu mạng này như nào, lấy thân báo đáp? Dựa theo sự hiểu biết của nàng ta với Ôn Yến, khả năng sẽ không, nhưng, nàng ta lại rất mong chờ phản ứng của công chúa Ôn Tư sau khi biết chuyện này.
Không thể không nói, Thiên Sơn hiểu công chúa Ôn Tư, đợi sau khi nàng ta nói rõ tất cả chuyện này ra, công chúa Ôn Tư chỉ là khẽ nói một câu: “Ta biết rồi, ngươi trở về trước đi.”
“Công chúa?” Thiên Sơn gần như không tin vào tai của mình, nàng ta không ngờ công chúa Ôn Tư sẽ tuyệt tình như thế.