Công chúa Ôn Tư không ngờ, sau khi trong đầu mình xuất hiện ký ức của Ôn Yến, bản thân đã chủ động cấp thiết chấp nhận ý tứ của Ôn Yến, đã nhận định bản thân chính là Ôn Yến.
Cô hận không thể túc trực bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, không muốn rời xa nữa.
Bọn họ đã yêu nhau nhiều năm như vậy, ngày tháng thật sự ở bên nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, bây giờ bọn họ cuối cùng cũng trùng phùng, tự nhiên không muốn chia xa nữa.
“Ôn Yến, cho ta chút thời gian, ta sẽ trịnh trọng cưới nàng về, để nàng trở thành Hoàng hậu của Đại Lương, nàng trở về trước, ta...” Sắc trời bên ngoài đã muộn, cho dù Tống Vĩnh Kỳ muốn để Ôn Yến túc trực ở bên cạnh của mình đi nữa, cũng không dám không màng đến danh tiếng của công chúa Ôn Tư.
“Chờ thêm chút nữa, ta thấy chàng ngủ rồi sẽ đi.” Ôn Yến tự nhiên là biết sự lo ngại của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng lúc này trong lòng cô đều là tâm tư của tiểu nữ nhi, hận không thể lúc nào cũng túc trực ở bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, đâu còn để tâm đến danh tiếng bên ngoài chứ.
“Ôn Yến, nghe lời, trở về, nàng ở đây ta không ngủ được.” Tống Vĩnh Kỳ thành thật nói, thân thể của y bây giờ đang vô cùng suy nhược, nói chuyện với Ôn Yến đã dốc hết sức lực trên người, y biết lúc này đi ngủ là lựa chọn tốt nhất, nhưng Ôn Yến ở trước mặt, y sao mà nỡ ngủ.
Cách thời gian gần hai năm dài đằng đẵng, bọn họ có quá nhiều lời muốn nói, quá quá nhiều tâm sự muốn kể cho nhau, nhưng thời gian quá ngắn, bọn họ nói chuyện dường như quá quá ít.
“Một canh giờ sau sẽ rời khỏi.” Cuối cùng vẫn là Ôn Yến thỏa hiệp, tuy Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Yến không có tâm tư ngủ, nhưng không thấy Tống Vĩnh Kỳ ngủ rồi, Ôn Yến trở về cũng sẽ lo lắng.
“Sau khi nàng rời đi ta đã từng tìm kiếm khắp nơi ở Đại Lương, từng thấy nam tử thanh niên ở bên nữ tử mà mình yêu, cũng như này, bịn rịn lại thâm tình, khi đó ta còn nghĩ, hai chúng ta trước đây chưa từng có như vậy, lại không nghĩ nàng đến rồi, chúng ta đã bù đắp sự ngọt ngào mà năm đó không có.” Khi nói chuyện khóe môi của Tống Vĩnh Kỳ đều là ý cười.
Y rất rõ tính tình của Ôn Yến, cũng hiểu bản thân không thể mỗi ngày đều tẻ nhạt như vậy, cho nên ngày tháng như này, thời gian duy trì có thể chỉ có mấy ngày, y vô cùng trân trọng.
“Chúng ta đều là người đã làm cha mẹ rồi, còn như thế, con sẽ chê cười.” Bởi vì lời của Tống Vĩnh Kỳ, mặt của Ôn Yến cũng đỏ ửng, khi nhìn sang Tống Vĩnh Kỳ, dường như xấu hổ rồi.
Tống Vĩnh Kỳ vô cùng thỏa mãn, chỉ cần người trước mặt là Ôn Yến, chỉ cần cô bằng lòng cùng bản thân ở bên nhau, y không cầu mong gì khác nữa.
“Hoàng thượng, nữ nhân đó kêu gào quá, lão nô thật sự hết cách, người xem...” Lộ công công sau khi tìm An Nhiên đến thì bị Tống Vĩnh Kỳ hạ lệnh đi trông chừng nữ nhân đó, nhưng nữ nhân đó bám quá kinh, ôm lấy chân của ông ta khóc như cha chết mẹ chết, giống như xem ông ta thành cọng rơm cứu mạng.
Bởi vì gương mặt của nữ nhân đó, trong lòng Lộ công công vẫn là có hơi không nhẫn tâm, cho nên luôn bị nàng ta quấn tới bây giờ, ông ta nghe nói Hoàng thượng đã giải được độc, vội vàng trở về xin chỉ thị, dù sao nữ nhân đó quá đặc biệt, ông ta đánh không được, phạt cũng không được...
Chỉ là Lộ công công không ngờ bản thân lại nhìn thấy công chúa Ôn Tư, ông ta sửng sốt nhìn cô, nhất thời quên mất hành lễ.
“Công chúa Ôn Tư, người...” Lộ công công sững sờ nói, mắt lại nhìn chằm chằm Ôn Yến, hồi lâu mới khẽ nói một câu: “Người là Ôn Yến môn chủ, người...”
Ánh mắt của một người là thứ không thể gạt người nhất, Lộ công công ở trong mắt trước mắt nhìn thấy đều là niềm vui, chỉ có cố nhân trùng phùng mới vui mừng như thế?
Công chúa Ôn Tư hận không thể xem bọn họ thành người lạ, chỉ có Ôn Yến môn chủ, khi nhìn thấy ông ta mới sẽ vui vẻ như vậy.
Không đợi Ôn Yến mở miệng, Lộ công công đã vui đến nỗi rơi lệ, ông ta cúi người hành lễ, vừa lau nước mắt trên khóe mi, vừa nói: “Môn chủ, Hoàng thượng cuối cùng cũng tìm được người rồi, người không biết đâu, hai năm người không ở đây, Hoàng thường đã rất đau khổ...”
Không đợi Lộ công công nói tiếp, Tống Vĩnh Kỳ vứt tay ra hiệu ông ta dừng lại, y không muốn để Ôn Yến biết bản thân đã sống khổ sở như nào trong những ngày tháng đó, y biết, Ôn Yến biết rồi chắc chắn sẽ đau lòng.
“Người là Ôn Yến môn chủ, vậy công chúa Ôn Tư...” Tuy chắc chắn người trước mắt chính là Ôn Yến, nhưng quần áo cô bây giờ mặc trên người chính là quần áo của công chúa Ôn Tư, Ôn Yến và công chúa Ôn Tư là một người? Bọn họ trước đây cũng chỉ là chắc chắn công chúa Ôn Tư này rất giống với Ôn Yến...
“Sư phụ của ta đem ký ức của ta chuyển lên người của nàng ấy, bởi vì hai người chúng ta không những dung mạo, ngay cả mệnh cách cũng giống nhau.” Ôn Yến sớm đã nghe Tống Vĩnh Kỳ nói sư phụ vì cho tình cảm của hai người bọn họ có đường sinh cơ, ngay cả mạng của mình cũng từ bỏ rồi, sau khi biết sự phụ bỏ mạng vì mình, cô chắc chắn sư phụ đã dùng thuật đổi mạng, đem sinh cơ lưu lại cho cô, hơn nữa đem ký ức của cô chuyển vào trên người của mệnh cách giống cô.
Chỉ là trước đây cô và Tống Vĩnh Kỳ ít tiếp xúc, cô đối với Ôn Yến càng không hiểu nhiều, cho nên trong lòng chỉ có cảm giác giống nhau với những chuyện mà năm đó Ôn Yến từng làm, An Nhiên sau khi châm cứu, máu của Tống Vĩnh Kỳ đã kích thích đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng của cô, cô mới đột nhiên nhớ được mọi chuyện năm đó.
“Ký ức này là của Ôn Yến, gương mặt này cũng là của Ôn Yến, chỉ là thân phận này khác với Ôn Yến bị cô lập bất lực trước đây, nàng ấy bây giờ có phụ hoàng ca ca yêu thương nàng ấy, có mẫu hậu quản lý hậu cung...” Khi Ôn Yến nói chuyện trong lòng vô cùng cảm khái, thứ như thân phận, cô trước giờ chưa từng để tâm, lại thành thứ đòi mạng, đã từng là rào cản của cô và Tống Vĩnh Kỳ không thể vượt qua.
Khi Ôn Yến nói chuyện, Tống Vĩnh Kỳ luôn nắm chặt tay của Ôn Yến, khi cô nói đến sự cô lập và bất lực của năm đó, cô có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng của Tống Vĩnh Kỳ...
Ôn Yến nắm ngược tay của Tống Vĩnh Kỳ, cô biết rõ sự áy náy của y, nhưng khi cô lập bất lực nhất là y chống đỡ cho cô...
Ôn Yến ngoảnh đầu nhìn sang Tống Vĩnh Kỳ, lời nói dịu dàng quyến luyến, tình ý dạt dào đều rơi vào trong mắt Tống Vĩnh Kỳ.
“Ôn Yến, sau này, chúng ta sẽ không chia xa nữa, sẽ không chia xa nữa.” Tống Vĩnh Kỳ nắm chặt tay của Ôn Yến, nói bảo đảm hết lần này đến lần trước, dường như lời nói đảm bảo như này sau khi lặp lại có thể thành hiện thực.
Bọn họ lúc này là đứa trẻ được ông trời ban ơn, nhưng trong lòng vẫn lo lắng bất an, bởi vì ông trời đã từng khiến bọn họ chia xa quá nhiều lần.
“Môn chủ, nữ nhân đó, chúng ta xử lý như nào, người cũng trở về rồi, hay là...” Lộ công công mang vẻ mặt thỉnh cầu, ông thật sự là không chịu được nữ nhân giống hệt với Ôn Yến, bởi vì gương mặt đó, Hoàng thượng cho nàng ta đủ mọi đãi ngộ, nhưng nàng ta không hề biết đủ, vậy mà muốn...
“Nữ nhân đó không cần thiết giữ lại nhỉ?” Tống Vĩnh Kỳ cũng nhìn Ôn Yến, trong lời nói mang theo sự thăm dò.
“Chẳng qua chỉ là một nữ tử đáng thương, nếu như không phải chàng dung túng, nàng ta cũng sẽ không sinh ra tâm tư muốn bỏ thuốc chàng, tha cho nàng ta một mạng đi.” Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, cô đều không phải là người lạm sát, cho dù biết nữ nhân đó tội không thể tha, cô vẫn bằng lòng giữ lại một mạng của nàng ta.
“Nghe theo nàng, giữ lại một mạng của nàng ta, nhưng mà... gương mặt đó, hủy đi cho ta, không những là nàng ta, gương mặt của mấy nữ nhân trong phủ tam Hoàng tử đó cùng hủy hết đi.” Tống Vĩnh Kỳ rất trịnh trọng căn dặn Lộ công công.
Nếu đã là nguyện vọng của Ôn Yến, vậy y giữ lại một mạng của nàng ta, chỉ là y không cho phép bất kỳ ai dùng gương mặt của Ôn Yến để lừa lọc.