Tống Vĩnh Kỳ thật sự thực hiện hứa hẹn của mình, sau khi lấy công chúa Tử Húc làm hoàng hậu, y dùng mười năm khiến cho Đại Lương thái bình thịnh thế yên vui.
Sau mười năm đó, Tống Vĩnh Kỳ toàn tâm toàn ý nghĩ cách để giao lại giang sơn cho Tống Trọng Lâu, còn Ôn Yến thì chỉ lo làm sao để giúp cặp sinh đôi tìm được một nửa kia của mình.
Kế hoạch của Tống Vĩnh Kỳ lần nào cũng bị Ôn Yến bác bỏ, vì trong mắt Ôn Yến, Tống Trọng Lâu vẫn luôn là trẻ con, có việc thì cha của cậu phải gánh.
Mà mỗi lần Ôn Yến giới thiệu mỹ nữ ở kinh thành cho Tống Trọng Lâu thì cậu đều không quan tâm, còn mĩ nam đưa đến biên quan cũng đều bị Kinh Mặc đưa về.
Chuyện như vậy năm nào cũng diễn ra, một năm lại một năm, Tống Trọng Lâu và Kinh Mặc đều hai mươi lăm tuổi, Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn chăm lo cho giang sơn tổ tiên truyền lại, mà cặp song sinh đã muốn quá lứa lỡ thì.
Ôn Yến bắt không được Kinh Mặc ở biên cương xa xôi, chỉ có viết rất nhiều thư cho Trần Nguyên Khánh, hy vọng hắn ta có thể nghĩ cách tìm một người thanh niên tài tuấn vừa với ý của Kinh Mặc.
Bởi vì hôn sự của Ôn Yến, hai đối thủ một mất một còn vậy mà lại lấy hôn nhân ra để hòa giải.
Tất nhiên, Tống Trọng Lâu lúc nào cũng có thể bị Ôn Yến bắt lấy càng khổ, mỗi ngày vội xong công vụ nặng nề còn phải nghe mẫu thân cằn nhằn.
Tống Trọng Lâu không thể nhịn được nữa, sau nhiều lần phản kháng không có kết quả, để tránh cho bản thân lại bị đám mỹ nữ đầy đủ các loại vây công, cậu lén vào thư phòng của phụ hoàng, hai người bí mật bàn bạc thật lâu, sau khi đi ra, hai người đều rất thoải mái, ý cười trong mắt của họ khiến Ôn Yến cảm thấy có âm mưu, chỉ là cô không ngờ, hai cha con này dám tính kế cô.
Đêm khuya hôm đó Tống Vĩnh Kỳ mang theo Ôn Yến rời đi, chỉ để lại chiếu truyền ngôi.
Nét mặt Tống Trọng Lâu không vui không buồn, cậu đắc ý tiếp nhận gánh nặng Đại Lương này.
Kinh Mặc ở biên giới Đại Lương và Nam Chiếu sau khi nghe tin cấp báo, đầu tiên là may mắn cuối cùng có thể không cần bị mẫu thân làm phiền, lại mắng chửi hành vi của người họ Tống nào đó, rồi mới viết thư cho Tống Trọng Lâu, nói tỷ tỷ nhất định giúp cậu giữ gìn giang sơn Đại Lương.
Thư còn chưa tới ngự án của Tống Trọng Lâu, biên cảnh Đại Lương và Tử Húc đã xảy ra chiến tranh, chờ tới khi Kinh Mặc nhận được tin tức, binh sĩ Tử Húc dưới sự chỉ huy của một tướng lĩnh áo trắng đã đánh hạ năm thành trì liên tiếp.
"Tên khốn nào dám ăn hiếp em trai con như vậy, thấy nó ngốc liền ức hiếp, thật sự là chán sống mà." Kinh Mặc đọc tin xong thì giận dữ nói với Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh thấy nàng giận vậy, chỉ cười khẽ.
"Đây là thử thách của Tống Trọng Lâu, nó đã là vua của Đại Lương." Thấy Kinh Mặc nổi giận đùng đùng hồi lâu, Trần Nguyên Khánh lo lắng nàng giận quá hại thân, mới nhẹ giọng khuyên.
"Nếu không phải phụ hoàng vô trách nhiệm, Tống Trọng Lâu vẫn là thái tử kìa, chuyện này sao nó xử lý được, thật sự là...." Nghĩ tới dáng vẻ vò đầu bứt tai của Tống Trọng Lâu bây giờ, Kinh Mặc lo lắng không thôi.
"Không phải con vẫn muốn xử lí Tống Trọng Lâu sao? Giờ có người giúp, là chuyện tốt."
"Em trai con, chỉ có con có thể khi dễ, người khác, không có cửa đâu, Trần thúc chúng ta chuẩn bị một chút, chúng ta đi Thành Kinh Mặc." Kinh Mặc nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi, nàng phải buông Nam Chiếu bên này ra gấp rút đi tiếp viện Tử Húc Quốc.
"Con viết tấu chương cho Hoàng Thượng trước đi, chờ Hoàng Thượng chuẩn tấu mới có thể đi Thành Kinh Mặc." Trần Nguyên Khánh có ý tốt nhắc nhở, dù sao ngôi vị hoàng đế bây giờ không phải Tống Vĩnh Kỳ, thái độ củaTống Trọng Lâu đối với Kinh Mặc chắc chắn không dung túng như Tống Vĩnh Kỳ.
"Trần thúc, thúc còn nhớ cái này? Con nhớ năm đó thúc cũng đâu sợ phụ hoàng con, sao lần này lại sợ tên nhóc Tống Trọng Lâu?" Kinh Mặc hơi kinh ngạc, cô cười trêu.
“Tấu chương thúc viết thay con, nhưng con đừng hấp tấp như vậy, bên kia có người của Tô Diễn canh giữ, không quá vô dụng." Trần Nguyên Khánh không biết làm gì với sự tùy hứng của Kinh Mặc, hắn ta muốn khuyên, nhưng năm đó hắn ta cũng không phải người trung quân ái quốc, làm sao có tư cách ràng buộc Kinh Mặc.
"Con chỉ biết Trần thúc thương con nhất." Kinh Mặc nói xong nói liền giơ tay ôm chặt Trần Nguyên Khánh.
"Kinh Mặc, thúc nói rồi, về sau không được như vậy." Trần Nguyên Khánh nghiêm mặt, không biết từ lúc nào, Kinh Mặc cứ thích ôm hắn ta, chỉ là giờ cô đã lớn, cũng nên thành gia lập thất rồi, chuyện nam nữ phải chú ý chút.
"Vì sao không được, thúc là Trần thúc của con, con lập gia cũng mang theo thúc." Kinh Mặc vừa nói vừa ôm Trần Nguyên Khánh, ôm rất lâu, giống đứa nhỏ không muốn xa người lớn đeo lấy Trần Nguyên Khánh.
Mấy năm nay nàng tọa trấn ở biên cương Nam Chiếu và Đại Lương, rời xa cha mẹ, là Trần Nguyên Khánh luôn bên cạnh nàng, là hắn ta dạy nàng hành quân đánh giặc, cũng là hắn ta nói cho nàng, tiểu tâm cơ lúc trước của nàng chỉ là đầu cơ trục lợi, thậm chí lần đầu tiên nàng tới tháng cũng là hắn ta đỏ mặt tìm người tới dạy nàng nên làm sao.
Trần Nguyên Khánh trước giờ luôn đối xử chân thành với nàng, cho nên trong lòng Kinh Mặc, người đàn ông trước mặt này, vừa là thầy nghiêm khắc, vừa là phụ thân nhân từ, lại là bạn tốt có thể nói ra tất cả.
"Trần thúc già rồi." Trần Nguyên Khánh bất đắc dĩ nhẹ nhàng đẩy tay Kinh Mặc, trong mắt toàn là yêu thương, hắn ta không ngờ cô bé ngốc trước mặt vậy mà nói xuất giá cũng muốn mang mình theo.
Nhưng nếu có thể luôn ở cạnh con bé thì cũng rất tốt.
"Gìa rồi mới cần con nuôi mà, người nuôi con lớn, con nuôi người lúc già là đúng rồi." Kinh Mặc không biết ý của mình có gì sai.
"Ừ, Trần thúc chờ con nuôi thúc lúc già."
"Kinh Mặc, lần này Tử Húc Quốc đột nhiên phát binh có chút kỳ lạ, con không cần gấp gáp đi qua đó, Tống Trọng Lâu không vô dụng như con nghĩ, nếu thật sự cần con đi Thành Kinh Mặc, vậy thì đã hạ chỉ rồi."
"Dạ, nhưng bọn họ lại chọn lúc này, nếu Tống Trọng Lâu đàn áp không được, quá mất mặt, Tống Trọng Lâu sĩ diện như vậy..." Kinh Mặc nói xong, mày nhíu lại, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt Tống Trọng Lâu khó xử, cô liền đau lòng, nhiều năm như vậy cô đã quen bảo vệ Tống Trọng Lâu phía sau lưng mình.
"Con sao cũng phải xuất giá, đến lúc đó là người của gia đình bên kia, con còn che chở Tống Trọng Lâu như vậy, phu quân con sẽ giận đó…" Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng nói, ánh mắt trêu ghẹo, nhưng Kinh Mặc hùng hồn nói: "Ai nói con là người của nhà bên kia, con còn là Kinh Mặc, là chị của Tống Trọng Lâu, cũng là người Đại Lương, con vì Đại Lương làm việc, phu quân con có thể ngăn cản sao."
"Vậy nếu con giống công chúa Ôn Tư, gả đi xa thì sao?”
"Hoàng thất các nước ăn chơi trác táng, ai xứng đôi với con? Đại Chu bên kia không có mấy người tài giỏi, ma ốm Tử Húc Quốc bên kia nhỏ hơn con mấy tuổi, Nam Chiếu thật ra ra có mấy kẻ đạo mạo, nhưng họ dám lấy con sao? Không sợ con thừa dịp đại hôn cướp đi nước Nam Chiếu?" Kinh Mặc cuồng vọng nói, nhưng cũng là thật, ngay cả Trần Nguyên Khánh cũng gật đầu liên tục.
Chuyện lựa chọn hôn phu, Trần Nguyên Khánh cũng gấp như Ôn Yến, nhưng có ánh mắt chọn ba nhặt bốn như Kinh Mặc, hắn ta cũng hiểu hoàng thất các nước không ai xứng đôi tiểu công chúa kiêu ngạo trước mặt.
Trần Nguyên Khánh nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Kinh Mặc, càng lo lắng, giờ Kinh Mặc không giống Vũ Trúc chút nào, mà lại giống em gái hắn ta, tự do, kiêu ngạo tràn ngập sức sống.
"Trần thúc thúc yên tâm, phu quân tương lai của con nhất định là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, trên chiến trường có thể đánh thắng con, triều chính có thể hơn phụ hoàng, còn phải chu đáo hơn Trần thúc…" Kinh Mặc tưởng tượng dáng vẻ phu quân tương lai trong đầu, đôi mắt cô lấp lánh.