Tung Hoành Cổ Đại

Chương 711

“Con vẫn nên ở lại Đại Lương cho tốt hơn, tính cách của con quá kiêu căng, ở bên này có phụ thân mẫu thân che chở sẽ tốt hơn một chút.” Trần Nguyên Khánh không ngờ đến là Kinh Mặc thật sự muốn đi đến Tử Húc Quốc để tìm phu quân tương lai, hắn ta có chút hối hận vì đã nói với nàng những thứ này. Tìm phu quân đều dựa theo ý của hắn ta và ý của Ôn Yến, vẫn là nên gần đây, dưới mí mắt của mình thì bọn họ mới có thể yên tâm được.

“Trần thúc, thúc thật sự già rồi đó nha, con nhớ là năm đó thúc ngay cả phụ hoàng cũng dám đắc tội mà, hiện tại chỉ có Tử Húc Quốc mà đã dọa thúc sợ rồi. Thúc cũng đã nói tính cách của con kiêu căng, mặc kệ ở đâu thì cũng sẽ không chịu thiệt thòi đâu, hơn nữa dù sao cho dù ta có thật sự đến Tử Húc Quốc thì phụ hoàng và đệ đệ không phải vẫn là hậu thuẫn của con đó à? Nếu như như con gả đi rồi, người kia đối xử với con không tốt, thế thì chúng ta liền động binh, đến lúc đó Trần thúc nhất định phải lãnh binh đó, con tin tưởng là thúc sẽ vì con mà vượt qua mọi chông gai, diệt trừ muôn vàn khó khăn.”

Kinh Mặc nói chuyện cứ như là thật sự phải gả đến Tử Húc Quốc, Trần Nguyên Khánh chỉ là không nhịn được mà lắc đầu, tiểu nha đầu này thật là, thật là dám nghĩ...

“Yên tâm đi, Trần thúc tất nhiên sẽ không để cho con phải chịu oan ức đâu.” Trần Nguyên Khánh đảm bảo với Kinh Mặc rất chân thành, lúc mà tiểu cô nương muốn nói nuôi mình khi về già thì hắn ta đã đưa ra quyết định dùng cả đời này để bảo vệ cuộc sống yên bình cho nàng, nơi nào có hắn ta chắc là có thể đảm bảo cho nàng yên bình?

“Được, có câu nói này của Trần thúc, đừng nói là người của Tử Húc Quốc gì đó, cho dù có diêm vương thì ta cũng dám gả. Trần thúc của ta chính là đại anh hùng chỉ huy thiên quân vạn mã, nếu như ta gặp phải nguy hiểm thì chắc chắn người đó sẽ đạp trên đám mây ngũ sắc mà đến cứu ta..."

“Thôi được rồi, đừng có rót thuốc mê cho ta nữa, con tốt nhất nên loại bỏ tâm tư muốn gả cho người ở Tử Húc Quốc đi, ngoan ngoãn ở Đại Lương quốc mà tìm phu quân. Không cần phải nhìn bề ngoài, nam nhân nào đến già cũng đều rất xấu xí, tìm một người đối xử với con thật tốt, trong lòng chỉ có con..." Trần Nguyên Khánh lại lặp lại yêu cầu của mình đối với một nửa tương lai của Kinh Mặc.

“Trần ma ma à, thúc tha cho con đi, con đã biết là mình nhất định phải tìm một người yêu con, một người xem con như là tính mạng của người đó, một người sẽ không bắt nạt không lạnh nhạt với con, một người thích con không phải bởi vì thân phận của con, một người..." Kinh Mặc nhẹ giọng tái diễn lại tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Trần Nguyên Khánh, trong lòng của nàng thì đang oán thầm đối tượng như thế này cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không đủ, sao nàng có thể có vận khí tốt như vậy được chứ?

“Kinh Mặc, ta đang nói nghiêm túc đó.” Trần Nguyên Khánh nhìn thấy lần nào Kinh Mặc nói đến một nửa tương lai của mình thì đều có bộ dạng vui cười, rất là tùy ý, với cái bộ dạng không quan tâm của nàng, đến lúc nào thì mình mới có thể có cháu. Hắn ta vẫn còn đang trông cậy vào Kinh Mặc có thể sinh ra một tiểu nữ nhi tinh nghịch, cổ quái, thiện lương giống như là nàng nữa kìa...

“Con cũng đang nghiêm túc mà, Trần thúc, ta cảm thấy là hình tượng anh minh thần võ của thúc không thích hợp để bàn mấy cái loại chuyện lề mề chậm chạp đâu, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự đi. Thúc nhìn bên phía Tử Húc Quốc đã làm chúng ta tổn thất nặng nề, chúng ta có cần phải đòi trở về từ bên Nam Chiếu không? Con đã thèm nhỏ dãi Cừ Thành rất lâu rồi, ở bên dưới Cừ Thành có mỏ vàng, đến lúc đó chúng ta không chỉ có được quốc thổ, có còn có thể phát tài. Đưa cái này cho Trọng Lâu xem, đệ ấy là một người tham tiền như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ cho mà coi.” Nói đến việc đánh trận, Kinh Mặc hưng phấn đứng dậy nhiệt tình vẽ lên tấm bản đồ đang treo ở trên tường, đã tính kế từ lâu, nàng đã quyết tâm chiến thắng từ lâu, nhưng mà lại thiếu đi một lý do quang minh chính đại.

Mặc dù lý do hiện tại cũng không phải là đúng cho lắm, nhưng mà dù sao thì có lý do vẫn tốt hơn là không có lý do, không phải là tiểu tướng mặc đồ trắng của Tử Húc Quốc ngay cả lý do cũng không cho mà lại tiếng đánh Đại Lương rồi đó à?

Hành động của tiểu tướng đồ màu trắng đó làm cho Kinh Mặc có nhận thức mới, đó chính là trước thực lực tuyệt đối, tất cả lý do đều là lời nói suông.

Cho nên Kinh Mặc cũng muốn trải nghiệm niềm vui khi được lăn xả bằng sức mạnh.

Chỉ cần là nhắc đến chuyện dùng binh thì Kinh Mặc sẽ lên tinh thần gấp trăm lần, nhìn trong đôi mắt của nữ tử xinh đẹp đều là ánh sáng, trong mắt của Trần Nguyên Khánh đều là vẻ dịu dàng, hắn ta nhẹ giọng nói một câu: “Không phải là trong lòng của con đã có kế hoạch rồi đó à, viết kế hoạch ra cho ta xem một chút, chúng ta thương lượng với nhau.”

“Trần thúc đồng ý rồi hả? Thúc... thật là tốt.” Kinh Mặc không ngờ tới là Trần Nguyên Khánh sẽ đồng ý, mấy năm gần đây Trần Nguyên Khánh vẫn luôn khuyên mình không cần phải tính toán quá nhiều chuyện, nhưng mà lần này rõ ràng là nàng muốn kiếm chuyện, thế mà Trần Nguyên Khánh lại không ngăn cản.

Đối với Kinh Mặc đang lấy lòng, Trần Nguyên Khánh cũng chỉ cười cười, chỉ cần là yêu cầu của Kinh Mặc, mình luôn luôn không thể không khuất phục, chỉ là chuyện sớm tối mà thôi.

Lần này sở dĩ hắn ta lại đồng ý dễ dàng như thế, một là bởi vì thời cơ đối phó với Cừ Thành đã đến, còn có nguyên nhân quan trọng hơn đó chính là hắn ta đột nhiên phát hiện thời gian mình ở bên cạnh Kinh Mặc đã không còn nhiều, đợi đến lúc nàng thật sự có nửa kia của mình, còn có thể tùy ý như thế này trên chiến trường hay không thì thật sự nói không chắc.

“Trần thúc là người tốt nhất trên đời này, con yêu thúc, Trần thúc.” Kinh Mặc vui vẻ ôm lấy Trần Nguyên Khánh, ghé vào tai hắn ta nhẹ giọng nói.

“Nói hươu nói vượn gì đấy, người mà con yêu chỉ có thể là phu quân của con mà thôi.” Trần Nguyên Khánh nghiêm túc uốn nắn lại, trên mặt đều là vẻ nghiêm túc, hiển nhiên là không bị lời nói của Kinh Mặc lấy lòng.

“Con không có nói tào lao đâu, con chính là yêu Trần thúc mà, giống như yêu phụ hoàng và mẫu thân của con vậy đó.” Kinh Mặc giải thích rất chân thành, sau khi nói dứt lời, nàng chớp mắt nhìn Trần Nguyên Khánh. Nhìn cô gái kiêu ngạo kiên trì, một chút tính tình Trần Nguyên Khánh cũng không còn.

“Được được được, tùy theo ý của con vậy, thật tình..." Trần Nguyên Khánh bất đắc dĩ nói, lúc nói chuyện với Kinh Mặc dường như là cho đến bây giờ hắn ta vẫn chưa từng chiếm thế thượng phong. Không biết là bắt đầu từ lúc nào, cảm giác vui buồn của nàng đã ảnh hưởng đến cảm giác vui buồn của mình, cho nên đối với nàng, Trần Nguyên Khánh cũng chỉ có thể cưng chiều, chỉ có thể dung túng.

“Vậy Trần thúc, con lập tức đi viết bản kế hoạch, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, ta và thúc nói rõ chi tiết.” Kinh Mặc vui vẻ rời đi, trước khi đi vẫn không quên quay đầu lại dặn dò một câu: “Trần thúc, thúc nhớ kỹ là phải làm tôm hùm chua cay mà con thích ăn nhất đó.”

“Được rồi, biết rồi.” Nghe thấy nhắc tới tôm hùm chua cay, biểu cảm bất đắc dĩ ở trên mặt của Trần Nguyên Khánh lại càng nặng hơn nữa. Một nữ tử mà cứ thích ăn mấy đồ vật nặng mùi như thế, Ôn Yến đã từng nói rồi, đối với sức khỏe không tốt, nhưng mà hắn ta cũng không thể ngăn cản được.

Khác biệt với tình hình ở trong phủ tướng quân, giờ phút này trong ngự thư phòng có thể nói là tình cảnh vô cùng bi thảm. Quân vương vẫn luôn rất kiềm chế mà giờ phút này trên mặt đều là vẽ sốt ruột, lặp đi lặp lại một câu: “Lãnh Tố là con gái cưng của Thiên Sơn cô cô, chúng ta không thể bỏ mặc được.”

“Hoàng thượng có ý là muốn đàm phán?” Trấn quốc vương gia Tống Vĩnh Cương vẫn luôn im lặng có hơi kinh ngạc, trước đó hoàng thượng bởi vì muốn Kinh Mặc hòa thân mà đã kêu to là không thể đàm phán với nhau, sao lại đột nhiên thay đổi ba trăm sáu mươi độ rồi?

“Điều kiện hòa đàm là để công chúa trưởng Kinh Mặc hòa thân, hoàng thượng có ý là đã đồng ý hòa thân rồi?” Mặc dù là Tiêu Tướng đã lớn tuổi, nhưng mà khí thế trong lời nói vẫn không hề kém so với năm đó.

Trọng Lâu không nói thêm gì nữa, chỉ là người ở chỗ đó, sắc mặt thì bình tĩnh nhưng mà trong lòng đều là vẻ u sầu.

Lãnh Tố là một nữ tử yếu đuối như thế, lại phải luân lạc vào trong đám lang sói của bọn người Tử Húc Quốc, hắn có nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không an toàn. Chắc là nàng sẽ sợ đến nỗi khóc đúng không? Nàng là nữ tử xinh đẹp, lại yếu đuối như thế, đám người Tử Húc Quốc chắc là sẽ không coi trọng sắc đẹp của nàng, có khi nào nàng...

Trọng Lâu ép buộc mình không nên tiếp tục suy nghĩ nữa, nhưng mà vẫn không thể khống chế nổi trong đầu đều là bộ dạng thút thít lê hoa đái vũ của Lãnh Tố, suy nghĩ lại mà trong tim cũng thấy mềm nhũn.

“Chẳng qua là ta cảm thấy nếu như hoàng tỷ đến Tử Húc Quốc thì chắc chắn có thể sống sinh thủy khởi ở nơi đó, nhưng mà Lãnh Tố... Lãnh Tố là con của Thiên Sơn cô cô, đã được nuông chiều từ nhỏ, nếu có bất kỳ thất thoát nào..." Trọng Lâu nhẹ giọng nói, trên mặt đều là vẻ khó xử. Một bên là tỷ tỷ ruột của hắn, một bên là Lãnh Tố, trong lòng của hắn hai người này ở vị trí ngang nhau. Nhưng mà Kinh Mặc quá mức mạnh mẽ, làm cho cán cân ở trong lòng của hắn không thể không ngã về phía Lãnh Tố.
Bình Luận (0)
Comment