“Ngươi là tù binh thì phải có tự giác của một tù binh, đừng ở dây nhe răng múa vuốt nữa, nữ nhân nhe răng múa vuốt một chút cũng không đáng yêu.” Nam tử từ từ đứng dậy, rõ ràng là một thân đồ trắng, nhưng hắn ta lại toát ra cảm giác chi lan ngọc diệp, hắn ta từ từ rời khỏi căn lều lớn, chỉ là bóng lưng uể oải.
“Ngươi tốt nhất thả ta ra, nếu không ta tuyệt đối sẽ tìm ra cách, đến lúc đó ngươi đừng hối hận đó.” Lãnh Tố lớn giọng uy hϊế͙p͙, nàng cố gắng đè nén sự lo lắng trong lòng, mà nam tử đã đi xa kia đột nhiên quay đầu, khẽ nói một câu với Lãnh Tố: “Ta đợi bản thân hối hận.”
“Tên khốn, ngươi lại dám xem thường ta.” Lãnh Tố tự nhiên hiểu ý trong lời nói của nam nhân đó, hắn ta rõ ràng là không tin nàng sẽ khiến hắn ta hối hận, cho nên mới cố ý chọc tức nàng như thế.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Ta không có xem thường ngươi, thật ra ta vẫn rất đánh giá cao ngươi, không có ai thích hợp làm quân cờ để ta đàm phán hơn ngươi, bởi vì tên ngốc Đại Lương đó thích ngươi.” Nam tử khẽ mỉm cười với Lãnh Tố, lời nói không lưu tình lại đánh thẳng vào đáy lòng của người ta.
Trong lòng Lãnh Tố vụt qua một bóng người thẳng tắp, đáy mắt của nàng đột nhiên hoảng loạn, nhưng chỉ trong nháy mắt, thần sắc của nàng đã khôi phục lại, nàng lớn giọng nói với nam tử đó: “Ngươi cũng nói ta không phải là mỹ nhân, hắn sẽ không thích ta, hắn chỉ thích mỹ nữ.”
“Giấu đầu hở đuôi, ta hiểu, tuy ngươi thật sự không đẹp, nhưng không phải có câu tình nhân trong mắt cũng hóa Tây Thi không phải sao, ta đây là thành toàn cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi ở bên nhau rồi, nhớ phải kính ta một ly rượu cảm tạ.” Nam tử nói xong thì xoay người đi, để lại Lãnh Tố ở trong cái lều lớn hoảng hốt.
Nghĩ đến vẻ chắc nịch trong ánh mắt của nam tử đó, trái tim của nàng càng thêm hoảng.
Mặc kệ là hoàng cung Đại Lương hay chuyện liên quan đến biên quan Tử Húc Kinh Mặc đều không rõ, nàng bây giờ đang đắm chìm trong sự hưng phấn và vui vẻ ở Cừ Thành.
Thấy núi vàng trước mắt, Kinh Mặc sâu sắc cảm thấy mình ẩn nhẫn và toan tính nhiều năm đều xứng đáng, mà Trần Nguyên Khánh đứng ở bên cạnh Kinh Mặc, khi nhìn nàng vẻ mặt biết đủ.
Trận chiến này đều nằm trong kế hoạch của Kinh Mặc, không có sự tương trợ của bản thân, nàng vẫn có thể lấy được Cừ Thành, điều này khiến trong lòng Trần Nguyên Khánh nảy sinh cảm giác thỏa mãn vui vẻ khi nhà ta có nữ nhi trưởng thành.
“Trần thúc, chúng ta trở về báo tin vui cho Trọng Lâu, tuy biên quan Tử Húc không ổn, nhưng chúng ta bên Nam Chiếu này thu hoạch lại không ít.” Kinh Mặc khẽ nói, trong đầu xuất hiện dáng vẻ Trọng Lâu hứng khích hô to.
“Kinh Mặc, Trọng Lâu gửi thư tới.” Nói đến Trọng Lâu, sắc mặt vui vẻ của Trần Nguyên Khánh đột nhiên cứng lại, hắn ta đưa một bức thư đến tay của Kinh Mặc, trêи mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
“Trần thúc biết là chuyện gì sao?” Kinh Mặc nhìn sắc mặt của Trần Nguyên Khánh, đã hiểu, nội dung trong thư Trần Nguyên Khánh chắc đã đoán được rồi.
“Chuyện tốt hay chuyện xấu?” Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, dò hỏi. Bởi vì thấy gương mặt ngưng trọng của Trần Nguyên Khánh, trong lòng nàng thấy sợ hãi.
“Hôn sự của cháu.” Trần Nguyên Khánh nhìn gương mặt nghiêm túc của Kinh Mặc nhìn mình, trịnh trọng nói.
“Trọng Lâu khi nào có thể quyết định hôn sự của con rồi? Đệ ấy thật sự tưởng mình đã làm Hoàng thượng thì cái gì cũng được sao, đợi con trở về thu một trận thì đệ ấy biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì rồi.” Kinh Mặc vừa tự nói với chính mình, vừa mở bức thư ra.
Khi mới đọc trêи mặt nàng vẫn mang theo ý cười, nhưng đọc đến cuối cùng trêи mặt nàng toàn là lửa giận rồi, nàng bây giờ hận không thể lập tức giết về kinh thành, đem đồ ngốc Trọng Lâu đó đánh một trận.
Đương nhiên, nếu như bây giờ Trọng Lâu biết thư mình gửi là bức nào, bản thân hắn cũng muốn đánh mình một trận.
Viết nhiều thư như thế, chỉ có một bức này khiến người ta tức giận nhất, bởi vì những lời hắn viết đều là không yên tâm cho Lãnh Tố, còn nói Kinh Mặc chắc chắn có năng lực thu thập tên bệnh tật đó, còn nói cái gì mà đợi tên bệnh tật đó chết rồi, hắn nhất định đón nàng về Đại Lương, cái gì mà cả đời đều sẽ đối tốt với nàng bla bla...
“Trần thúc, con muốn vào kinh.” Đọc thư xong, Kinh Mặc chỉ nói một câu thì xoay người đi.
Trần Nguyên Khánh không yên tâm đi theo Kinh Mặc, Kinh Mặc không có nói gì với hắn ta, chỉ là miệng lẩm bẩm lại không ít, nói cái gì mà đều nói lấy vợ thì quên mẹ, đây còn chưa lấy vợ, sống chết của tỷ tỷ ruột mình cũng không màng rồi, còn nói cái gì, phải đánh chết cái đồ không có lương tâm này, nhiều năm như vậy thương hắn uổng phí rồi...
Trần Nguyên Khánh sớm biết chuyện của Ngự thư phòng, không phải là tai mắt của hắn ta truyền tới, là người của Phi Long Môn mà Ôn Yến để lại truyền tin tới.
Ở trong mắt người của Phi Long Môn, Hoàng thượng và công chúa đều là tiểu chủ tử của bọn họ, đối với hai người đều rất trung thành.
“Chuyện này Trọng Lâu làm quả thật không đúng, quả thật nên đánh, vì một nữ nhân, ngay hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ ruột mình cũng không màng, thật là...” Trần Nguyên Khánh thấy Kinh Mặc không dừng bước mà cứ đi thẳng, rất lo lắng Kinh Mặc giận đến mình, vội vàng ở đằng sau nàng nói như cùng một kẻ thù cùng một nỗi hận, hắn ta muốn khiến Kinh Mặc mở miệng, nói ra ủy khuất của lòng mình.
“Trần thúc, con tức giận không phải là vì chuyện này, con là...” Kinh Mặc bỗng dừng bước chân, nhìn Trần Nguyên Khánh, nghiêm túc nói: “Con là giận đệ ấy ngu ngốc, một Lãnh Tố so với sơn giang xã tắc Đại Lương còn quan trọng hơn, giống với cái đức hạnh của phụ hoàng con.”
“Có điều có cha nào thì có con trai đó, Trọng Lâu như này vẫn là trách phụ hoàng không đáng tin đó của con.” Nghĩ đến Tống Vĩnh Kỳ từ bỏ quyền lực dẫn mẹ không biết đi tiêu dao ở đâu, Kinh Mặc cảm thấy lửa giận của mình đều giảm đi không ít.
“Vẫn vào kinh sao?” Thấy Kinh Mặc một hai câu thì bớt giận rồi, Trần Nguyên Khánh cũng có hơi bất ngờ, hắn ta khẽ hỏi, tưởng Kinh Mặc sẽ không vào kinh tìm Trọng Lâu gây phiền phức nữa.
“Vào kinh chứ, vào kinh chuẩn bị gả đi, Nam Chiếu này, phủ tướng quân này, con sau này sợ là không đến đây được nữa rồi.” Khi Kinh Mặc nói chuyện, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần mất mát, Trần Nguyên Khánh rất ít khi thấy vẻ lạc lõng như này của Kinh Mặc, hắn ta vội nói với Kinh Mặc: “Cháu đừng vào kinh nữa, ta đi trấn thủ biên giới phía bắc của Đại Lương chúng ta, tiểu tướng mặc áo bào trắng gì đó, chỉ cần ta không muốn để hắn bước vào quốc thổ của Đại Lương chúng ta một nước thì hắn không có cơ hội.”
Kinh Mặc nhìn Trần Nguyên Khánh, cảm động muốn bật khóc, Trần Nguyên Khánh nhiều năm trước buông bỏ chức vị binh bộ thượng thư của mình đi theo bên cạnh nàng là vì áy náy, nhưng lần này hắn ta muốn mắc chiến giáp, lại là vì muốn bảo vệ nàng.
“Trần thúc, Tử Húc Quốc đối với con là chí tại ắt được, nếu như thúc đến biên giới phía bắc, biên cảnh bên đó của chúng ta sợ là phải rục rịch rồi, bọn họ thành thật nhiều năm như thế, thật ra vẫn là nhìn uy danh của lão nhân gia thúc.”. ngôn tình hài
Nàng tự nhiên biết mình không có lợi hại như trong lời đồn, sự lợi hại của nàng đều là Trần Nguyên Khánh cho, ngay cả đệ đệ của nàng đều vì mỹ sắc muốn vứt bỏ nàng rồi, hắn ta lại muốn vì nàng khoác chiến giáp, nàng có tài có đức gì để khiến Trần Nguyên Khánh đối tốt với nàng như thế...
Kinh Mặc cảm động muốn khóc rồi...
“Cháu có thể thủ nơi này, ta chặn tên tiểu tướng mặc áo bào trắng đó ở ngoài Đại Lương, Tử Húc đó không có lý do để cháu gả qua đó, cháu yên tâm, chỉ cần là chuyện cháu không muốn làm thì ta liều cái mạng gì cũng sẽ không để bọn họ được thành công.” Trần Nguyên Khánh không muốn nhìn thấy nhất là dáng vẻ rơi lệ của Kinh Mặc, nhất là bây giờ trong mắt ẩn chứa nước mắt nhìn mình, hắn ta cảm thấy mình ngay cả hít thở cũng đau đớn.
“Còn Lãnh Tố thì sao, nàng không chỉ là người mà Trọng Lâu thích, còn là con gái của Thiên Sơn cô cô, ta không thể thấy chết không cứu.” Kinh Mặc nghiêm túc nói.
“Bọn họ sẽ không làm tổn thương đến Lãnh Tố, bọn họ...” Trần Nguyên Khánh muốn khuyên, nhưng lời nói ra rất là không có cơ sở.
“Nếu như bọn họ cứ muốn con gả vào hoàng thất, chúng ta không đồng ý, bọn họ chuyện gì cũng có thể làm ra được, đừng quên, con tin trong tay bọn họ, trừ tiến công, Lãnh Tố ra, còn có thể hợp tác với Nam Chiếu Đại Chu, nếu như bọn họ thật sự liên thủ, chúng ta thật sự...” Kinh Mặc nói xong vẫn không nhịn được mà thở dài.