"Nhưng mà Tử Húc Quốc không cho chúng ta lựa chọn khác." Kinh Mặc bình tĩnh nói, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không còn dáng vẻ của nữ tử xinh đẹp tự do phóng khoáng ở biên cảnh Nam Chiếu.
"Nếu như vậy, ta..., tỷ tỷ tỷ về đi, nhất định là có cách đúng không, ta tin tỷ nhất định có cách, tỷ...” Trọng Lâu đáy lòng chua sót, y lớn như vậy từ trước tới nay chưa từng phải lựa chọn khó khăn như vậy, lựa chọn giữa tình thân và tình yêu, thật sự là...
"Ừm, tỷ có cách." Kinh Mặc thấy dáng vẻ mất mát của Trọng Lâu, rốt cục vẫn thu lại những lời trách móc và trêu chọc định nói, nàng trả lời như thật, thành công nhìn thấy ngọn lửa hy vọng trong mắt Trọng Lâu.
"Vậy tỷ tỷ, chúng ta phải làm như thế nào, ta sẽ toàn lực phối hợp với tỷ, chỉ cần có thể cứu Lãnh Tố ra, chỉ cần tỷ tỷ có thể không cần hòa thân, chỉ cần...” Trọng Lâu khẽ nói, lời nói đã bắt đầu dần dần hưng phấn, giống như đã thấy được tương lai thành công.
Mấy năm nay y đã bị Kinh Mặc ăn hϊế͙p͙ rất nhiều, cho nên y tin rằng tỷ tỷ thông minh nghịch ngợm từ nhỏ chắc chắn sẽ làm cho những người gây hấn phải gánh chịu hậu quả.
"Đệ tham quá đi, tỷ chỉ có thể bảo đảm đem Lãnh Tố của đệ lành lặn không mất một cọng tóc về, những chuyện khác thật sự không dám bảo đảm." Kinh Mặc nghiêm túc nói với Trọng Lâu, đối thủ họ gặp lần này tuyệt đối là năng lực phi phàm, có thể đem Lãnh Tố lành lặn không mất một cọng tóc về đã là cực hạn mà nàng có thể làm rồi.
"Để tỷ tỷ người đi hòa thân, phụ hoàng và mẹ cũng sẽ không đồng ý. Ta cũng sẽ không đồng ý.” Trọng Lâu tự nhiên hiểu được ý trong lời nói của Kinh Mặc, nghiêm túc nói.
Mấy năm nay tỷ tỷ theo Trần Nguyên Khánh trấn thủ ở biên quan Nam Chiếu, đổi lấy mười mấy năm hòa bình của Nam Chiếu và Đại Lương, cũng khiến cho tỷ tỷ mất đi rất nhiều thời gian đoàn tụ với phụ hoàng và mẹ, vì vậy chuyện này, Ôn Yến vẫn luôn áy náy trong lòng, cho nên trong chuyện hôn sự của Kinh Mặc đã dùng hết tâm tư, hận không thể đem hết nam tử tốt nhất trong thiên hạ cho nàng chọn.
Bây giờ gả đi xa không nói, còn phải gả cho một nam tử là ma bệnh, Trọng Lâu nghĩ thôi cũng cảm thấy chua xót, người tỷ tỷ vẫn luôn kiêu ngạo tự do phóng khoáng của mình, có bao giờ chịu qua uất ức như vậy, mà uất ức này, một khi bị phải, chính là cả đời.
Phụ hoàng tại vị nhiều năm cũng chưa từng khiến tỷ tỷ chịu uất ức một phần, mình vừa mới đăng cơ, lại muốn hy sinh hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ.
Trọng Lâu cảm thấy rất áy náy, lúc nhìn Kinh Mặc trong mắt luôn phiêm phiếm nước mắt.
"Quên đi, tỷ tỷ, chuyện này ta sẽ giải quyết, ta hy sinh ai cũng sẽ không hy sinh tỷ, tỷ tỷ vẫn là an tâm trở về biên cảnh Nam Chiếu đi, nơi đó cần tỷ.” Trọng Lâu rốt cục hạ quyết tâm, lúc nói ra, cảm giác nặng nề khó chịu trong lòng nhiều ngày qua, cứ như là trời quang mây tạnh, những áng mây u ám đều tan đi.
"Được rồi, có những lời này của đệ, tỷ tỷ của đệ là ta đây có hy sinh cũng đáng, nhưng mà đệ nhớ kĩ, tỷ vì hạnh phúc của đệ ngay cả hôn nhân của mình cũng hy sinh, cho nên về sau chỉ cần tỷ tỷ có điều cầu xin, đệ phải ngoan ngoãn giúp tỷ, tuyệt đối không thể từ chối, ngay cả chuyện của Lãnh Tố cũng không được, đệ nghe rõ chưa?" vẻ mặt của Kinh Mặc trở nên nghiêm túc, lúc nói chuyện nhìn thẳng vào mắt Trọng Lâu.
Trọng Lâu không dám nhìn Kinh Mặc, bởi vì lúc tỷ tỷ nói, trong lòng y vậy mà lại nhảy nhót, vào lúc mình cảm thấy khó xử, sau khi mình lựa chọn tỷ tỷ Kinh Mặc, tỷ tỷ của y lại lựa chọn thành toàn cho mình.
"Yêu cầu của tỷ đệ có đồng ý không?" Kinh Mặc thấy Trọng Lâu cúi đầu không dám nhìn mình, nàng nhịn không được hỏi lần nữa.
"Chỉ cần tỷ tỷ nói, chỉ cần đệ có thể làm được, đệ có chết cũng không từ chối."
"Vậy thì được, cho tỷ thêm mười vạn binh mã, tỷ muốn xuất chinh đến Kinh Mặc thành." Nhận được lời cam đoan của Trọng Lâu, nụ cười trêи mặt Kinh Mặc trở nên rực rỡ.
"Tỷ tỷ, không thể khai chiến, Lãnh Tố..." Vừa nghe thấy Kinh Mặc cần binh mã, Trọng Lâu cảm thấy hoảng sợ, sứ thần của Tử Húc Quốc đã nói rõ, chỉ cần Đại Lương dám khai chiến với Tử Húc Quốc, Tử Húc Quốc sẽ trói Lãnh Tố ở đầu thành, y trong khoảng thời gian này vẫn có thể yên ổn ngồi trong triều đình, là bởi vì bây giờ người đang giằng co với Tử Húc Quốc là Lãnh Ninh, vì nữ nhân của mình, y không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"Ừm, tỷ biết không thể khai chiến, bảo đệ phái binh qua đó chẳng qua là vì tăng mạnh phòng ngự, Trọng Lâu à Trọng Lâu, đệ nhìn chút tiền đồ này của đệ đi, vì Lãnh Tố, một người hơn hai mươi tuổi, đánh mất hết sự thận trọng mà hai mươi năm trước đã học được, thật sự là..." Kinh Mặc nói xong nhịn không được trêu chọc, trong lòng lại không khỏi thở dài cái thứ huyền ảo như tình yêu, thế nhưng có thể khiến cho Trọng Lâu mất đi lý trí.
"Ta chỉ là lo lắng, ta...” Trọng Lâu còn muốn giải thích, y cũng hiểu được, bây giờ mình giải thích cũng vô dụng, trong lòng mình đang nghĩ gì Kinh Mặc đều rõ hết.
"Vừa rồi còn nói, về sau sẽ ngoan ngoãn giúp tỷ, mới vừa đồng ý đã hối hận, tỷ quả thực không nên chờ mong gì với người đệ đệ như ngươi." Nghe thấy những lời nói đầy mất mát của Kinh Mặc, Trọng Lâu vội vàng muốn giải thích, nhưng mà Kinh Mặc đã lười nghe, nàng cúi người tiến đến bên tai Trọng Lâu, thấp giọng nói một câu: "Chính sự chúng ta bàn xong rồi, bây giờ chúng ta nên bàn đến chuyện giữa tỷ đệ chúng ta."
Trọng Lâu có chút khó hiểu, vừa rồi chuyện bọn họ bàn chẳng lẽ không phải là chuyện giữa tỷ đệ sao? Sự việc không phải đã có hướng đi của y, y chắc chắn sẽ phối hợp thật tốt với Kinh Mặc.
"Chuyện giữa tỷ đệ chúng ta, chính là đệ vì nữ nhân khác mà mặc kệ tỷ tỷ ruột của mình, tỷ rất đau lòng, rất thất vọng, muốn đánh đệ một trận để xả giận, nhớ rõ, không được dùng dị năng, bằng không, tỷ sẽ khiến đệ hối hận." Nói xong lời cuối cùng, Kinh Mặc còn không quên cảnh cáo.
Trọng Lâu chỉ có thể ngoan ngoãn bị đánh, mấy năm nay y sớm đã có kinh nghiệm, mình càng phản kháng Kinh Mặc càng đánh dã man hơn.
Kinh Mặc nắm chặt tay dùng sức đánh Trọng Lâu, tuy rằng nói là mình đồng ý hòa thân với Tử Húc Quốc, nhưng mà Trọng Lâu là ngầm đồng ý, vì nữ nhân khác, Kinh Mặc hiểu sự lựa chọn của y, nhưng mà cũng rất thất vọng, cho nên đánh một trận xả giận là việc phải làm.
Nhưng mà Trọng Lâu cũng cảm thấy áy náy trong lòng, cho nên mặc kệ nắm tay của Kinh Mặc đánh mình như thế nào, từ đầu đến cuối y đều im lặng ngồi ở đó, thái độ mặc cho Kinh Mặc đánh mình.
Kinh Mặc ra tay rất nặng, nhưng mà sau hai ba nắm đấm nàng liền không thể ra tay nữa.
Nếu là hai người đánh nhau, ngươi đấm ta đá, Kinh Mặc tất nhiên sẽ không chịu thiệt, từ nhỏ đều là như vậy, nàng cũng đã quen ngươi đấm ta đá mà tranh cãi ầm ĩ.
Nhưng mà lần này, Trọng Lâu thế nhưng nghe lời như vậy, cứ im lặng ngồi ở đó tùy mình quyền đấm cước đá.
Đau đớn trêи tay truyền đến cũng là đau đớn trêи người Trọng Lâu, nghĩ như vậy, Kinh Mặc đột nhiên liền cảm thấy đau lòng không thôi, rốt cuộc không ra tay được nữa.
Nước mắt thậm chí cũng rơi xuống ào ào, nàng cuối cùng dừng tay, ôm chặt lấy lưng của Trọng Lâu, nước mắt thấm ướt áo của Trọng Lâu.
“Trọng Lâu, sau này đừng để cho mình có điểm yếu, nếu không, không ai có thể giúp đệ nữa." Kinh Mặc nghẹn ngào nói, trong mắt Trọng Lâu cũng là nước mắt như cũ.
Tỷ tỷ của y, người thông minh lanh lợi biết bao, có thể trong nháy mắt khi nhìn thấy thư của y, liền biết biết được suy nghĩ của y, cũng biết y đã rơi vào bể tình.
Lãnh Tố, sớm đã từ trong khoảng thời gian làm bạn và vui đùa trong mấy năm nay xông vào trong cuộc sống của y, sau đó chậm rãi biến thành một bộ phận của cơ thể y.
Theo tích lũy từng ngày, nàng dần dần từ da thịt xông vào xương cốt, chạy đến nơi gần con tim nhất.
"Đệ chỉ cần nàng mạnh khỏe, sau này sẽ không có mưu đồ khác nữa, bởi vì đệ chỉ có một tỷ tỷ, nguyện ý hy sinh mình để thành toàn cho đệ.” Lúc Trọng Lâu nói chuyện, ngữ khí nặng nề.
Kinh Mặc không nói nữa, nàng không biết Trọng Lâu đã làm ra một quyết định, cũng vào lúc vứt bỏ tỷ tỷ đổi Lãnh Tố về, y cũng lựa chọn buông bỏ tình yêu của mình.
"Nhưng mà tỷ tỷ, không có nàng, đệ sau này có thể sẽ không bao giờ yêu ai nữa, lo lắng cho an nguy của nàng, vui khi thấy nàng vui...” Giọng nói của Trọng Lâu đột nhiên trở nên đau thương, chỉ cần nghĩ đến mình và Lãnh Tố, từ nay về sau như người dưng, lòng y liền đau đến tưởng như nghẹt thở.