Tung Hoành Cổ Đại

Chương 735

Kinh Mặc được người đỡ lên ngựa, mơ màng chạy về phía thành Kinh Mặc, vừa đi ra được vài chục bước nàng liền thấy Trần Nguyên Khánh, hắn ta giục ngựa đi đến trước mặt nàng, trêи mặt tất cả đều là sự lo lắng.

“Trần thúc, ta không sao.” Kinh Mặc cười nói với Trần Nguyên Khánh, thế nhưng vừa dứt lời thì cả người liền từ trêи ngựa ngã xuống.

Trần Nguyên Khánh hoảng sợ đến rối loạn, hắn ta đưa tay ôm nữ tử vào lòng, thở dài: “Ngươi đã như thế này mà còn nói không sao. Có phải mất mạng mới tính là có sao đúng không?”

“Trần thúc, lần này ta làm thế nào?” Kinh Mặc miễn cưỡng chống đỡ đôi mắt mê man, nhìn Trần Nguyên Khánh chằm chằm.

“Cũng không tệ lắm. Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

“Chúng ta thắng chắc, thực sự là...” Còn chưa nói dứt lời, Kinh Mặc đã ngủ thật say ngay trong lòng Trần Nguyên Khánh.

Thật là mệt mỏi muốn chết rồi, nhất là trong vòng tay ấm áp, bao dung này, nàng thực sự không muốn gắng gượng chống đỡ thêm nữa.

Trần Nguyên Khánh ôm lấy Kinh Mặc rồi mới đưa tay vén áo giáp bạc đầy vết máu của nàng lên. Để dễ dàng chiến đấu với người khác, nàng đã chặt đứt mũi tên cắm vào máu thịt mình, giờ phút này chỗ bị thương kia đã máu thịt be bét.

“Đi nói cho Lý Trường An một tiếng, nói là Kinh Mặc bị thương rất nặng, nếu như hắn còn thương xót Kinh Mặc thì dồn toàn lực lên thân bọn người Tử Húc.” Trần Nguyên Khánh nói với tốc độ rất chậm, trầm thấp, ẩn chứa sự tức giận khiến người ta không hít thở nổi.

Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, Trần Nguyên Khánh quay người rời đi dưới sự bảo vệ của mấy người thị vệ, không ai chú ý tới tay hắn ta ôm chặt Kinh Mặc giờ phút này đang run rẩy.

Như Kinh Mặc nói, kết quả cuộc chiến hôm nay đã xác định, thế nhưng hắn ta hối hận, nếu như thắng lợi phải dùng máu thịt của Kinh Mặc đến đổi, cho dù đây là một thắng lợi vang dội thì hắn ta cũng không muốn.

Giờ phút này trong mắt Trần Nguyên Khánh chỉ có Kinh Mặc, mà thân thể Kinh Mặc vì đổ máu quá nhiều đã cực kì yếu ớt, chờ đến khi nàng tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Nàng mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tiều tụy, râu ria xồm xoàm của Trần Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào mình, lúc thấy nàng tỉnh lại còn chật vật nở một nụ cười.

“Trần thúc, chiến sự kết thúc rồi à? Hình như ta đã ngủ rất lâu.” Kinh Mặc mở miệng, lúc nói chuyện họng đau giống như bị lưỡi dao cắt vào.

Quả thực là rất lâu, nàng nhớ rõ lúc nhắm mắt lại vẫn là ban ngày, hiện tại đã là buổi tối.

Hơn nữa trong thời gian ngủ, bên trong thế giới của nàng đều là giấc mộng kỳ lạ, trong mộng có phụ hoàng, mẹ, Trọng Lâu, Lãnh Tố, Lý Trường An và có cả nam tử áo đen che mặt kia, đương nhiên còn có Trần thúc. Ở trong mơ nàng trải qua rất nhiều chuyện, thật giống như trải qua một đời dài dằng dặc, cho nên tỉnh lại nàng mới có thể nói ra câu ngủ thật lâu.

“Trần thúc, sao vậy? Hiện tại binh mã Tử Húc...” Thấy Trần Nguyên Khánh không nói lời nào, Kinh Mặc càng sốt ruột hơn, lần này đến ngay cả cái mạng nhỏ của nàng còn suýt chút nữa bị liên lụy, nếu như không đổi được chiến thắng của Đại Lương thì sau này mình làm thế nào có thể ngẩng đầu lên trước mặt Thành Vương được?

“Toàn quân bị tiêu diệt.” Trần Nguyên Khánh khẽ nói.

“Làm sao có thể? Vị tướng quân áo trắng đâu? Không phải nói dụng binh như thần sao? Các ngươi không đối đầu, hay là...” Kết quả này đối với Kinh Mặc mà nói là hết sức kinh ngạc và vui mừng, thế nhưng đối thủ mình nghiêm túc đối phó vừa giao chiến đã chết, điều này thật sự không phải là một trải nghiệm tốt.

“Vị tướng quân áo trắng đó không phải chết trêи tay chúng ta, là Hoàng Thượng của họ phái người ám sát thành công, sau đó người của tướng quân áo trắng liền mặc kệ tình hình trêи chiến trường, mang theo thi thể của tướng quân họ rời đi, còn lại tất cả đều là đám ô hợp, bị tiêu diệt hoàn toàn hẳn là không phải chuyện khó hiểu đúng không?” Nhìn vẻ mặt không tin của Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh có chút không vui, chiến thắng mà nha đầu nhà mình liều mạng có được dù sao cũng nên vui mừng một chút chứ, nhưng bây giờ vẻ mặt của nàng là gì?

“Trần thúc, ngươi cảm thấy hắn thật sự sẽ chết dễ dàng như vậy?” Kinh Mặc khẽ hỏi.

Trần Nguyên Khánh không nói gì, chỉ đưa cho Kinh Mặc một ly nước, sau đó cười nhìn về phía nàng, trong đôi mắt đầy ẩn ý.

“Đúng rồi Trần thúc, sau khi ta bị thương có một nam tử áo đen từ trêи trời giáng xuống giúp ta không ít, về sau Lãnh Ninh thúc thúc dẫn binh đến đó hắn mới rời khỏi, hắn hẳn là người Tử Húc ở ngay trong doanh trại kia, không biết người của chúng ta có phát hiện hắn hay không?” Kinh Mặc sốt ruột hỏi, trong lòng ngoại trừ lo lắng chính là sự yên tâm khi đứng ở phía sau hắn.

Từ hơn sáu tuổi nàng đã trông coi cổng nam của Đại Lương, hàng năm hồi kinh cũng chỉ hơn một tháng, ngoại trừ cha mẹ và Trần thúc thì chỉ có người kia cho bản thân mình cảm giác an tâm.

Thật giống như giữa họ đã quen biết từ lâu, mà giữa họ cũng rất ăn ý, cho dù là tránh né hay tiến công, thậm chí sự phân vân và lo lắng của mình hắn cũng đều hiểu được.

Một người như vậy, họ hẳn là bạn bè.

“Không tìm được người kia, bọn Lãnh Tố đã tìm kiếm trong số những người chết và bị thương nhưng không thấy người kia, hắn có năng lực bảo vệ ngươi trong ngàn quân thì chắc là không khó để trốn thoát.” Trần Nguyên Khánh nhận ra sau khi Kinh Mặc nghe thì mất mát, hắn ta khẽ khuyên bảo nhưng bóng dáng người kia ở trong đầu lại càng ngày càng rõ ràng.

“Trần thúc, nếu như vị tướng quân áo trắng kia không chết thì trận chiến này chúng ta chưa chắc có thể thắng đúng không?” Kinh Mặc khẽ hỏi, không thể giao chiến với tướng quân dụng binh như thần trong truyền thuyết, không thể thắng hắn một trận, Kinh Mặc cảm thấy rất mất mát.

“Khó nói, vị kia đúng là một nhân tài.” Trần Nguyên Khánh nghĩ đến những nhân mã thuộc lều chủ soái mình nhìn thấy ở trêи thành kia, lúc đi thẳng về phía vòng vây vừa chỉnh tề vừa có quy tắc, ngay cả cuối cùng đào thoát cũng đều ngay ngắn trật tự.

“Trần thúc, ngươi nói hắn thật đã chết rồi sao? Một người tài giỏi tuyệt vời như vậy.” Kinh Mặc không khỏi bùi ngùi, lúc mình nghe nói đến vị tướng quân áo trắng trẻ tuổi này là ba tháng trước, trong vòng ba tháng hắn lấy được bảy tòa thành trì của Đại Lương, đóng giữ những thành trì này đều là lão tướng của Đại Lương mà ở trước mặt hắn cũng chỉ có thể nhận thua.

Hành vi của hắn quái dị, không ai có thể đoán được đường đi nước bước trong đó, nhưng Kinh Mặc lại mơ hồ cảm thấy nếu như vị tướng trẻ áo trắng kia muốn lấy thành Kinh Mặc, ngay cả Cẩm Lý Thành phía sau và thậm chí thành trì trước kia thuộc về Đại Lương cũng chỉ là tùy vào tâm trạng tốt xấu của hắn.

“Có thể lôi kéo lực lượng khắp nơi trêи chiến trường tất nhiên cũng là cao thủ mưu kế, cho nên tâm tư của vị trong Cảnh Thành kia chắc là hắn biết rõ.”

“Cho nên cái chết của hắn là tự nguyện?” Kinh Mặc có chút không rõ, rõ ràng đã là tướng quân vang danh thiên hạ, chỉ cần hắn bằng lòng cho dù sau này không còn đánh trận thì địa vị của hắn ở Tử Húc cũng khó mà rung chuyển được.

“Có khả năng.” Trần Nguyên Khánh không dám chắc chắn, nhưng trong lòng hình ảnh vị tướng quân áo trắng trẻ tuổi kia và bóng hình một người khác lại trùng hợp.

“Ngay cả danh vị tướng quân cũng không lưu luyến, kiểu người như vậy nếu như là đối thủ thì chắc chắn khiến người ta đau đầu.” Kinh Mặc khẽ bùi ngùi, lại càng tò mò hơn, đó là một người như thế nào?

Thế nhưng người kia quá thần bí, Đại Lương họ đã tìm hiểu ở quân đội triều đình Tử Húc mấy tháng nhưng cũng chỉ nhận được vài tin tức vụn vặt, thậm chí ngay cả tên của hắn cũng không biết.

Đó vốn là người không coi trọng danh tiếng của mình, nếu như hắn đã hạ quyết tâm nán lại vị trí tướng quân thêm mấy năm thì đâu sẽ để người ta tùy tiện bôi nhọ, gì mà tính tình quái đản, gì mà giết người như ngóe...

“Có khả năng người đó có danh vị cao hơn, cho nên mới không hề đặt vị trí tướng quân này vào mắt, vị trí tướng quân này chỉ là một con đường tắt để hắn đạt được mục đích mà thôi.” Trong đầu Trần Nguyên Khánh nghĩ đến người kia rồi khẽ nói, thế nhưng Kinh Mặc không thấy cách nói của hắn ta có lý chút nào.

Hiện tại suy cho cùng Kinh Mặc vẫn là nữ tử, nàng càng có khuynh hướng quy tướng quân này theo hướng là người trong truyền thuyết hơn.

Bình Luận (0)
Comment