Khi Kinh Mặc tỉnh lại đã là buổi tối rồi, đập vào là ánh mắt quan tâm của Trần Nguyên Khánh, Kinh Mặc vội vàng hỏi: “Hắn như thế nào rồi?”
Lúc đó tình hình nguy cấp, nhưng ý thức của Kinh Mặc vẫn còn, nàng nhớ là người đàn ông đó đã đỡ kiếm cho mình.
“Hắn bị thương rất nặng, thuộc hạ của hắn mang hắn đi tìm thần y rồi, trước khi đi đã để lại cho con bức thư, bảo con không cần lo lắng.” Trần Nguyên Khánh nói rồi thì đưa bức thư tới trước mặt Kinh Mặc, Kinh Mặc nhìn nét chữ bên bức thư, đột nhiên mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn sang Trần Nguyên Khánh.
“Trần thúc, thúc lừa ta.” Kinh Mặc nhìn chằm chằm khiến Trần Nguyên Khánh có hơi bối rối, hắn ta chỉ có thể nói thật: " người đó bị thương rất nặng, may mắn lệch một chút xíu khỏi tim, nếu không ngay cả mạng cũng không còn rồi, có điều trong cơ thể của hắn có độc, cần tìm ngay một đại phu giải độc, cho nên mới vội vàng rời đi, khi rời đi hắn còn đang hôn mê, cho nên không thể để lại cho con lời nhắn nhủ gì, bức thư này là ta sợ con lo lắng quá, lừa con.” Trần Nguyên Khánh nói thật.
“Trần thúc, người đàn ông này hai lần vì con mà vào sinh ra tử, lần này càng là chịu tai bay vạ gió, trong lòng ta...” Kinh Mặc không thích nợ ân tình của người ta, trước đó đối tốt với nam tử đó đều là vì hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, vốn dĩ muốn lấy mọi điều tốt đẹp để báo đáp, chứ không muốn nợ ân tình càng lúc càng nhiều, bây giờ thậm chí ngay cả trả cũng có hơi khó rồi.
“Đây khả năng chính là duyên phận của hai người rồi, sau này sẽ còn gặp lại.” Trần Nguyên Khánh do dự chốc lát, nhẹ giọng nói.
Kinh Mặc không nói gì nữa, tận đáy lòng nàng cũng cảm thấy mình chắc chắn sẽ có cơ hội gặp nam tử đó, chỉ là không biết khi gặp lại sẽ là khi nào, nàng thậm chí đang nghĩ, nếu như trước khi nước Tử Húc tiến công Đại Lương, nàng không chừng thật sự sẽ lấy thân báo đáp ơn cứu mạng này rồi, nhưng mà bây giờ...
Vì sự yên ổn của bách tính hai nước, nàng bắt buộc phải gả đi.
“Con trước tiên cố gắng dưỡng thương, ăn uống tử tế, vài ngày nữa thì phải gả cho người ta rồi, chúng ta tóm lại không thể nằm ở trêи giường bị khiêng ra được.”
“Trần thúc, chuyện lần này là ai làm? Người ngồi trêи hoàng vị của nước Tử Húc đó sao?” Kinh Mặc nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ có thể động thủ với mình, thế lực lại có thể có mười mấy vị cao thủ giang hồ rất có hạn, người khác đối với nàng cũng không có oán hận nhiều như vậy.
“Ngoài tên ngu xuẩn đó còn có ai nữa, hắn là thật sự sợ con và Thành Vương liên hôn, hắn cứ cảm thấy Thành Vương nếu như có chút ủng hộ của Đại Lương, hoàng vị của hắn sẽ gặp nguy cơ, cho nên hắn tuy bề ngoài ủng hộ Thành Vương lấy thê tử, trong lòng còn không biết muốn dùng thủ đoạn gì nữa.” Nói thủ đoạn, Trần Nguyên Khánh có chút khịt mũi, những người được gọi là cao thủ đó, bọn họ có thể làm tổn hại tới Kinh Mặc và nam tử đó, cũng chẳng qua chỉ là vì bọn họ đánh bất ngờ, mà hai người này lại vừa khéo đều không mang theo thị vệ.
“Hắn nếu không muốn để ta và Thành Vương thành thân như vậy, vậy thì nhất định phải gả cho Thành Vương rồi, ta muốn bóp nghẹt hắn, khiến hắn lo lắng không yên...” Lời của Kinh Mặc nói ra vẻ nghiến răng nghiến lợi, chuyện trả thù như này, vẫn là lấy dao cùn cắt thịt, từ từ hành hạ đối thủ sẽ khiến tâm trạng người ta càng thêm thoải mái.
“Nhưng bên phía Thành Vương phủ...” Thấy Kinh Mặc sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng trong mắt đều là sự kiên định, Trần Nguyên Khánh muốn nói lại thôi.
“Mạng của ta đều suýt mất rồi, còn có gì không thể nói chứ, Trần thúc thúc nói thẳng là được.” Kinh Mặc rất ít khi thấy dáng vẻ rối rắm của Trần Nguyên Khánh, nhìn dáng vẻ của hắn ta, trong lòng nàng đều sinh ra vài phần tò mò.
“Thành Vương bệnh nặng, khả năng không thể đón dâu, theo phong tục cũ của nước Tử Húc, đón dâu khả năng là gà trống.” Trần Nguyên Khánh do dự một lát mới mở miệng, sau khi nói xong hắn ta nhìn Kinh Mặc, muốn vào lúc nàng nhảy dựng lên thì ấn nàng lại, trêи người nàng có vết thương, không thể cử động bừa bãi.
Kinh Mặc chỉ bình tĩnh liếc nhìn Trần Nguyên Khánh, gật đầu, tỏ ý đã biết rồi, không có dị nghị gì khác.
“Kinh Mặc, chúng ta thật sự không cần câu thông với nước Tử Húc, kéo dài ngày thành hôn ra một chút sao, hắn bệnh nặng con bị thương, chuyện này...” Khi Trần Nguyên Khánh nói chuyện mặt mày đều rất khó coi, đây thật ra là cách nghĩ của hắn ta, hắn ta ở bên Kinh Mặc nhiều năm như vậy, tự nhiên là mong Kinh Mặc có thể phong phong quang quang gả đi, cho dù không có hôn lễ long trọng, cũng không thể cùng một con gà trống...
“Câu thông không phải sẽ khiến Hoàng thượng nước Tử Húc như ý rồi sao, với cả thân thể đó của Thành Vương, hôm nay sinh bệnh ngày mai sinh bệnh, nếu như Hoàng thượng nước Tử Húc có lòng kéo dài, ta sợ cả đời này đều không gả được vào Thành Vương phủ rồi, ta vẫn đợi gả vào đợi sau khi trở thành quả phụ thì từ từ đếm tiền của Thành Vương phủ...” Lời của Kinh Mặc càng nói càng không nhả nhớt, Trần Nguyên Khánh nghe mà nhíu chặt mày.
“Nhưng mà...” Nghĩ tới cô gái nhà bình thường khác thành thân đều là phu quân tới cửa nghênh đón, nhưng tiểu công chúa của hắn ta lại, nghĩ rồi hắn ta đều cảm thấy ủy khuất thay cho Kinh Mặc.
“Chỉ cần sau này người trải qua cùng ta là Thành Vương không phải là con gà trống thì được rồi.” Kinh Mặc yếu ớt an ủi, Trần Nguyên Khánh còn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng thấy dáng vẻ suy yếu của Kinh Mặc, thấy nàng đã đáp ứng, lòng muốn cản chỉ có thể buông xuống.
Bởi vì vụ hành thích bất ngờ này, còn cả chuyện một con gà trống lấy mình này, Kinh Mặc không có tâm tư đau lòng rầu rĩ nữa, sau khi trải qua một vụ hành thích, sự lo lắng trước hôn lễ của nàng vậy mà được chữa lành trước.
Kinh Mặc cũng cảm thấy đây là công lao của vụ hành thích, khiến nàng rõ ràng hiện thực, rất nhiều chuyện máu tanh, không phải nàng muốn tránh thì có thể tránh được, vào lúc nàng quyết định gả cho Thành Vương thì đã xác nhận sẵn hai người bọn họ bắt buộc phải sống chết cùng nhau.
Cho nên, còn lo lắng cái gì, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn là được.
Chuyện quan trọng nhất hiện nay của Kinh Mặc chính là ăn uống tử tế, nàng nhớ câu nói cuối cùng người đàn ông đó nói bên tai nàng, hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, lời của hắn nàng chắc chắn là phải nghe.
Kinh Mặc ăn uống đàng hoàng mấy ngày trêи mặt cuối cùng có vài phần hồng nhuận, đối với hôn sự sắp tới vậy mà có chút mong chờ.
Ngày 16 tháng 10, cuối cùng ở trong sự mong chờ của Kinh Mặc từ từ tới rồi.
Thành Vương phủ quả thật là tốn sức tới đón dâu, từ Thành Vương phủ ở Cảnh Thành tới thành Kinh Mặc, cả chặng đường đều là màu đỏ trải dài, đội ngũ đón dâu càng là dài tít tắp, một ánh mắt không nhìn thấy điểm cuối.
Kinh Mặc từ sớm đã bị gọi dậy, tắm gội sửa soạn, Kinh Mặc đều mơ hồ, Trần Nguyên Khánh vốn nên xuất hiện ở sảnh chính thì túc trực ở trong phòng của Kinh Mặc, thấy hỷ nương tới trang điểm cho nàng...
“Trần thúc, ta đột nhiên phát hiện, thúc so với phụ hoàng và mẹ của ta đều đáng tin hơn, tin tức đại hôn của ta sớm đã truyền đi rồi, bọn họ ngay cả tới cũng không tới, ta đều có chút nghi ngờ ta có phải là con gái ruột của bọn họ không nữa.” Kinh Mặc thấy ánh mắt không đành lòng của nhà có cô con gái trưởng thành sắp gả đi của Trần Nguyên Khánh, không nhịn được nhẹ giọng oán trách.
“Ừm, con là ta sinh ra.” Trần Nguyên Khánh tùy ý đáp, đợi sau khi ý thức được mình nói gì thì không nhịn được mỉm cười.
“May mắn ta không phải là con gái ruột của thúc, thúc từng thấy phụ thân nhà ai với con gái ra đi chưa, ta lại có thể cùng với thúc, hiếu thuận với thúc, ở bên thúc tới già.” Kinh Mặc cảm khái nói, những năm này tình cảm dần thêm sâu với Trần Nguyên Khánh, đều sâu tới mức không dám nghĩ tới chia xa rồi, cho nên nàng luôn thấy may mắn, Trần Nguyên Khánh có thể luôn ở bên cạnh mình.
Mặc kệ là biên cảnh phía nam hay là Tử Húc, có hắn ta ở đây, nàng liền yên tâm.
Hỷ nương có một đôi tay khéo léo, sau khi họa xong mặt cho Kinh Mặc, Kinh Mặc đều sững người.
Nàng không ngờ lại có thể đẹp như vậy, làn da căng bóng, mắt như sao trời, mũi cao thẳng, hai cánh môi như trái anh đào, ngũ quan vốn dĩ không xuất sắc dưới bàn tay khéo léo của nàng ta trở nên sinh động vô cùng, Kinh Mặc đã quen trang điểm tùy hứng nhìn mình trong gương, hồi lâu cũng nói không lên lời.
“Trần thúc, ta thật đẹp, ta trước giờ đều không biết ta đẹp như vậy.” Kinh Mặc nhìn mình trong gương, đáy mắt toàn là sự phấn khích và vui vẻ, Trần Nguyên Khánh khẽ nói một câu: “Con luôn đẹp như vậy, chỉ là trước giờ đều không có chú tâm sửa soạn mà thôi, Kinh Mặc, sau này sửa soạn trang điểm vào, đừng giống như khi ở biên cảnh phía nam, cả ngày giống một tiểu tử giả.”
Trong lời nói của Trần Nguyên Khánh đều là sự cảm khái, đương nhiên còn có sự hối tiếc, vào độ tuổi cô nương biết yêu cái đẹp, bản thân lúc đầu lại dạy nàng hành quân đánh trận, khi cô nương người ta dặm phấn tô son, hắn ta đang thích sự tùy hứng và ngỗ nghịch của nàng, lại quên mất nàng cuối cùng có một ngày phải gả cho người ta làm thê tử...
Hắn ta tự cho rằng đối với nàng rất tốt, bây giờ xem ra, lại là làm lỡ nàng.