Tung Hoành Cổ Đại

Chương 752

Mặc kệ trong lòng của Dạ Nhất và Dạ Nhị có bao nhiêu oán hận, chủ tử có mệnh lệnh, bọn họ chỉ có thể tuân theo.

Hai người bình thường ở vương phủ đều có thể đi ngang thì nay an phận quỳ ở cửa Quần Phương Viên, Chu thị lại không có nửa phần kinh sợ, chỉ để mặc bọn họ quỳ.

Nếu người đàn ông đó nguyện ý lập uy vì mình, nàng ta tự nhiên phải nhận, mặc kệ bản thân có nguyện ý hay không.

Sáng hôm sau nàng ta tắm rửa sửa soạn xong thì tới tẩm điện của Thành Vương, khi đi qua cửa của Quần Phương Viên, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hai người mặt mày tái xanh quỳ trêи đất.

“Dạ Tam, nữ nhân này, thật sự đáng chết.” Bọn họ đều là người theo Vương gia trải qua gió tanh mưa máu, Vương gia đều sẽ không để bọn họ quỳ một đêm, nàng ta tính là cái thá gì chứ.

“Chúng ta bây giờ phải làm sao? Quỳ ở đây hay là...” Không nói tới nữ nhân này không cho bọn họ mặt mũi, phía gia còn có một đống việc đó, cho rằng mấy hộ vệ cận thân của gia như bọn họ có lắm thời gian rảnh lắm chắc...

“Vẫn là quỳ ở đây đi, gia muốn nữ nhân của gia hài lòng thì chúng ta quỳ tới khi nàng ta hài lòng mới thôi.” Dạ Nhị đưa ra quyết định, cắn răng tiếp tục quỳ, Dạ Tam không có nói thêm gì nữa, quỳ ở đây cũng tốt, không cần nhìn điệu bộ đắc ý của nữ nhân Chu thị đó ở trước mắt gia.

Bởi vì bảo vệ của Hứa Kế Thành, Chu thị khi lần nữa nhìn thấy Hứa Kế Thành trêи mặt đều là nụ cười như hoa nở, Hứa Kế Thành nhìn nàng ta không thông qua bẩm bảo đã vào tẩm điện của mình, lông mày nhíu lại, nụ cười trêи khóe môi lại giãn ra.

“Vương gia, người phải ăn sáng rồi.” Chu Thị bê đồ ăn tới trước mặt Hứa Kế Thành, hành động đã không có thận trọng như hôm qua.

Hứa Kế Thành không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm nàng ta, Chu thị lúc này mới ý thức được cái gì đó, ngoan ngoãn quỳ ở trêи đất, nâng khay đồ ăn lên quá đầu.

Hứa Kế Thành lúc này mới thong dong cầm đôi đũa trong cái khay lên, từ từ ăn, tuyệt nhiên mặc kệ nước mắt sắp trào ra trong mắt Chu thị ở bên dưới.

Đợi sau khi hắn từ từ ăn sáng xong, mới đẩy nhẹ cái khay, Chu Thị hiểu ý, để cái khay xuống, không nhịn được mà xoa bóp cánh tay đã tê dại của mình.

“Sao hả, oan ức rồi?” Hứa Kế Thành khẽ hỏi.

Chu thị quỳ trêи đất, cúi đầu, hồi lâu đều không dám nói.

Nàng ta là con duy nhất của Chu gia, là vàng là ngọc, bình thường ở nhà cũng là được chiều quen rồi, trước giờ chưa từng làm chuyện hạ tiện như này.

Nhưng Hứa Kế Thành đều hỏi rồi, nàng ta lại không dám nói rõ, nàng ta không biết nếu sau khi mình nói ủy khuất rồi, cái chờ đợi nàng ta sẽ là cái gì, người đàn ông này, giống như mê cung vậy, khiến nàng ta trầm mê, càng khiến nàng ta sợ hãi.

“Có thể hầu hạ Vương gia, thϊế͙p͙ thân...” So sánh với đám nữ nhân ở Quần Phương Viên đó, nàng có thể hầu hạ Vương gia đã đủ may mắn rồi, là bản thân nàng ta tham lam, đã được lại muốn càng nhiều.

“Nếu đã không oan ức, vậy thì đừng trưng ra cái dáng vẻ nức nở đó, xấu.” Hứa Kế Thành nói xong, thì lau tay, tiếp tục đọc sách, mỹ nhân quỳ ở cách hắn không xa giống như chỉ là một vật trang trí trong căn phòng.

Chu thị yên lặng quỳ ở đó, không dám đứng dậy.

Cát trong chiếc đồng hồ cát cách đó không xa từng chút từng chút chảy xuống, nàng ta chỉ có thể nhìn hạt cát tiêu tốn thời gian, mãi tới rất lâu rất lâu sau, tới khi Chu thị cảm thấy chân của mình đều không có cảm giác gì nữa, mới nghe thấy Hứa Kế Thành thở dài một tiếng, sau đó để cuốn sách trong tay xuống, khẽ nói một câu: “Chuyện ngày hôm qua, hôm nay chúng ta tiếp tục.”

Nghe vậy, Chu Thị chỉ cảm thấy đầu như run lên, nàng ta cúi đầu quỳ ở đó, muốn lắc đầu, lại sợ hãi.

“Hôm qua ngươi nói mà, muốn sự sủng ái của gia, sao bây giờ không muốn nữa rồi? Nếu như không muốn ta có thể đổi người, chỉ là sau này đừng làm ra bộ dạng tình thâm ý nặng đó nữa, khiến gia nhìn mà buồn nôn.” Hứa Kế Thành khẽ nói, không thèm nhìn gương mặt đã ửng đỏ vì xấu hổ của người trước mắt...

“Vương gia, có thể đừng không, tiếp thân có thể hầu hạ người, tuyệt đối sẽ khiến người hài lòng, ta tự mình...” Sắc mặt Chu thị đỏ rực, khi nhìn Hứa Kế Thành trêи mặt đều là sự cầu xin, dáng vẻ quyến rũ đó, quả thật khiến người ta thương tiếc, chỉ là bộ dạng này lọt vào trong mắt Hứa Kế Thành, lại chỉ có một cảm giác – xấu.

“Là ngươi muốn sự sủng ái của gia, sự sủng ái mà gia cho ngươi còn không đủ sai? Âm thanh cổ quái mà hôm qua ngươi kêu ở đây toàn phủ đều có thể nghe thấy, hai thị vệ đó của ta bây giờ còn quỳ ở cửa Quần Phương Viên đó, sao hả, điều này còn không đủ sao?” Giọng nói của Hứa Kế Thành rất trầm thấp, lại giống như mang theo sự uất ức nhàn nhạt, chỉ là từng câu từng chữ, lọt vào tai của Chu thị, toàn là sự nhục nhã.

“Gia, sự sủng ái mà thϊế͙p͙ thân muốn là sự sủng ái thật sự, không phải...” Chu thị lấy hết can đảm cũng không dám nói thẳng sự sủng ái mình muốn chính là cùng Hứa Kế Thành mây mưa.

“Gia bảo đảm, sự sủng ái của gia là thật, so với vàng bạc còn thật hơn, đây không phải là bảo ngươi kêu sao, ngươi kêu là được rồi, âm thanh kêu càng lớn, người trong phủ càng biết rõ ta thích ngươi, ngay cả thân thể cũng không màng mà sủng ái ngươi, gia ta cũng đang diễn đó thôi.” Lời lẽ của Hứa Kế Thành có thể khiến Chu thị ói máu, nàng ta thật sự muốn nói với Hứa Kế Thành, sự sủng ái giả tạo như này, nàng ta thật sự không cần.

“Mau lên, gia tính tình không tốt.” Hứa Kế Thành nhìn mặt mày Chu thị biến sắc, nụ cười trêи mặt đột nhiên trở nên rất thoải mái.

Chu thị nhìn Hứa Kế Thành, muốn khóc, lại không dám, nhưng nghĩ tới từng cảnh nhục nhã hôm qua, nàng ta lại không có dũng khí...

“Vương gia, thϊế͙p͙...” Chu thị nhìn Hứa Kế Thành, muốn nói lại thôi, trong mắt ngấn lệ.

“Như thế này, ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi làm, đợi sau khi sự việc kết thúc, nữ nhân trong phủ của ta để mặc ngươi xử lý.” Trong lời nói của Hứa Kế Thành đều là sự cám dỗ.

Chu thị nhìn Hứa Kế Thành, trong ánh mắt bi thương tỏa ra ánh sáng hy vọng.

“Hôm nay ngươi ngoan ngoãn làm, ta để ngươi làm Trắc phi danh chính ngôn thuận trong phủ thì như nào?” Hứa Kế Thành thấy Chu thị có hơi động tâm, tiếp tục dụ dỗ.

“Vương gia, thϊế͙p͙ thân có thể hầu hạ người, người không cần thiết...”

“Nếu như không phải thân thể của gia quá suy yếu, đâu cần ủy khuất ngươi như vậy, ngươi thật là, cứ bắt gia nói ra nỗi khổ bất đắc dĩ sao? Ta là thật sự muốn sủng ái ngươi mới kêu ngươi làm chuyện như này, ngươi nếu như không bằng lòng, ta tìm người khác là được rồi, nữ nhân của Quần Phương Viên sợ là sẽ vì cơ hội này mà tranh nhau vỡ đầu mẻ trán.” Hứa Kế Thành thấy Chu thị vẫn do dự, cuối cùng vẫn là tung đại chiêu, nếu mà nói thật, trong đáy lòng Chu thị chỉ còn lại sự đau lòng rồi.

Nàng ta chỉ cảm thấy bản thân đã chịu ủy rất lớn, lại quên mất thân thể của Vương gia...

“Vương gia, là lỗi của thϊế͙p͙ thân, thϊế͙p͙ thân đã quên mất thân thể của Vương gia không tốt, thϊế͙p͙ thân...” Đột nhiên Chu thị cảm thấy mọi chuyện mình đều hiểu rồi, thì ra Vương gia là vì thích mình, mới kêu mình phát ra âm thanh như thế, hắn là thật sự thích nàng ta, hắn chỉ là thân thể không tốt...

“Ừm, biết rồi thì mau lên, gia ngủ một lát trước đã.” Hứa Kế Thành nhìn ra tia sáng vụt qua trong mắt, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, nằm xuống, xoay người đi, khép mắt lại.

Chu thị nhìn tấm lưng đã quay lưng không nhìn mình nữa, trong lòng dâng lên cảm xúc liên miên, nàng ta cúi đầu, trong miệng phát ra tiếng rêи rỉ khẽ khàng...

Chỉ trong chốc lát, trêи dưới phủ Thành Vương đều biết Chu thị nữ nhân không biết xấu hổ đó không màng tới thân thể của Vương gia mà lần nữa thành công dụ dỗ Vương gia.

Chu thị ở trong phòng Hứa Kế Thành cả ngày đều không có đi ra, chỉ là âm thanh không biết xấu hổ kia không lâu sẽ truyền ra một lần, người trong phủ nghe mà rì rì bàn tán, mà hai người quỳ ở cửa Quần Phương Viên sau khi nghe nói tới những lời đồn này, không những muốn giết Chu thị, ngay cả lòng giết chủ cũng có.

Tận đáy lòng bọn họ không ngừng oán thầm, chủ tử mắt cao hơn trời kia của bọn họ, là đã bị mù mới không có nhìn ra sự đáng hận của nữ nhân đó sao? Rõ ràng có thể nhìn trúng nữ nhân như Kinh Mặc công chúa để chứng minh thẩm mỹ và sự theo đuổi của hắn, nhưng tại sao, đột nhiên lại chạy lệch hướng tới mức như này.

Bình Luận (0)
Comment