Tung Hoành Cổ Đại

Chương 757

Cho dù là Dạ Nhị hay là Lãnh Tố thì đều hiểu rõ, con gà mà Kinh Mặc vừa nói tới kia chính con gà mọi người đã đuổi theo ở cửa phủ trước đó, tên là gà Hứa Kế Thành.

Con gà kia đã từng làm vật thay thế của Hứa Kế Thành, đi cùng Kinh Mặc từ thành Kinh Mặc đến Cảnh thành, cùng Kinh Mặc bước vào Thành vương phủ to lớn này, cùng Kinh Mặc bái đường thành thân.

Dựa theo tập tục xưa, tương lai con gà này phải sống thật lâu.

Nhưng Kinh Mặc lại nói, muốn đem con gà này làm thịt nấu...

Ai cũng biết, lúc này Công chúa muốn hầm tuyệt đối không phải một con gà, mà là Hứa Kế Thành giờ phút này đang ở trong phòng chưa từng ra mặt.

"Vương phi, chuyện này không được, con gà kia nhất định phải sống thật lâu rồi chết già, nếu không sẽ là điềm xấu." Dạ Nhị biết, Lãnh Tố nhất nhất nghe theo Kinh Mặc, dường như con gà kia đã khó thoát tai kiếp.

Nhưng tập tục từ xưa của Tử Húc Quốc, vật thay thế có liên quan chặt chẽ với sinh mệnh của nguyên chủ.

Mặc dù chỉ là tin đồn nhưng ai cũng tin tưởng vào tin đồn này, dù sao là ai cũng không muốn bị chết sớm.

Đây là Vương phi đang ngay thẳng nguyền rủa gia nhà bọn họ sớm đi gặp Diêm Vương còn gì...

"Vương gia nhà các ngươi bệnh đến mức không thể bái đường thành thân được nhưng vẫn có thể ân ái với thϊế͙p͙ thân bên người ở trong gian phòng đó, rõ ràng là hắn không muốn sống nữa chứ có liên quan gì tới ta?" Kinh Mặc trừng mắt nhìn Dạ Nhị rồi ra hiệu Lãnh Tố nhanh đi.

"Vương phi, Vương gia chúng ta..." Từ sau khi Kinh Mặc vào phủ, Dạ Nhất vẫn luôn đi theo Kinh Mặc cũng không nhịn được khuyên.

"Dạ Nhất, đi gọi những thị vệ kia của ngươi đến đây." Kinh Mặc quay đầu lại nhìn Dạ Nhất, trong mắt là sự lạnh lẽo như băng.

Dạ Nhất nhìn Kinh Mặc, chỉ do dự một chút rồi đưa tay thả tín hiệu trong tay áo ra.

Hơn hai mươi người thị vệ áo đen ngay lập tức tụ tập đến trước cửa tẩm điện của Hứa Kế Thành, xếp hàng ngay ngắn khom mình hành lễ với Kinh Mặc.

Chỉ có điều những lời bọn họ định mở miệng tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng.

Bởi vì giờ phút này, tiếng động mập mờ trong tẩm điện càng lớn hơn, đại đa số bọn họ đều đã trải việc đời nên đương nhiên hiểu rõ tiếng động kia có ý vị như thế nào, cho nên lúc bọn họ nhìn Kinh Mặc, ngoài cung kính ra thì còn nhiều hơn mấy phần thương hại.

"Ta nghe tiếng của Vương gia có vẻ hơi không đủ sức nên cho gọi các ngươi tới đây để giúp Vương gia trợ uy." Kinh Mặc khẽ nói, lúc nàng quay đầu nhìn về phía tẩm điện ở sau lưng, ánh mắt sáng ngời giống như mặt trời phá mây mà ra.

"Các ngươi chia thành hai đội, một đội hô cố lên, một đội khác hô Vương gia thật tuyệt."

Kinh Mặc nhẹ giọng phân phó xong, không nhìn gương mặt méo mó của những thị vệ đã được tỉ mỉ huấn luyện kia mà chậm rãi đi ra sau lưng đội ngũ, mỉm cười nói một câu: "Bắt đầu đi."

Vẻ mặt Dạ Nhất tuyệt vọng nhìn Kinh Mặc, cuối cùng vẫn gật đầu, ra hiệu cho bọn thị vệ làm theo yêu cầu của Vương phi.

Vương gia từng nói rằng bọn họ phải chấp hành mệnh lệnh của Công chúa Kinh Mặc vô điều kiện, cho nên, dù biết sẽ mạo phạm tới Vương gia nhưng bọn họ vẫn không thể không làm.

Sau đó, lúc tiếng động mập mờ từ trong tẩm điện truyền ra, tiếng hô to cố lên của bọn thị vệ trong nháy mắt át đi tiếng động kia. Lúc giọng rêи rỉ sung sướиɠ của Chu thị vang lên, bọn thị vệ ở bên ngoài lại hô to Vương gia thật tuyệt.

Trong tẩm điện, Hứa Kế Thành đã không nén nổi nụ cười nơi khóe miệng, hắn chỉ có thể quay người đi, ở nơi mà Chu thị không thấy được phóng thích niềm vui trong lòng hắn.

Còn Chu thị, lúc này trêи mặt đã là một mảnh ửng hồng, chỉ cần nghĩ đến tiếng động xấu hổ kia của mình bị nhiều người nghe thấy như vậy, nàng ta lại hận không tìm được một cái lỗ nào để chui vào, nhất là khi bọn họ còn dựa theo tiết tấu của mình để hô khẩu hiệu, thật là khiến người ta...

Chỉ sau vài tiếng hô, Chu thị đã thua trận.

Nàng ta thật lòng muốn mượn chuyện này để hạ uy của Kinh Mặc nhưng Vương phi lại hoàn toàn không tiếp chiêu, người ta chỉ cùng mình so giọng lớn nhỏ.

Chu thị không còn đủ dũng khí để tiếp tục đối chọi với các tráng hán ở bên ngoài nữa, nàng ta ai oán gọi một tiếng Vương gia, sau đó nước mắt rì rào rơi xuống.

"Mỹ nhân đây là không hài lòng với gia đúng không? Gia phục vụ nàng không thoải mái à?" Chờ tiếng hô bên ngoài qua đi, Hứa Kế Thành nhìn Chu thị đang rưng rưng, dường như trong ánh mắt lạnh lẽo hiện lên một chút dịu dàng.

"Vương gia, thϊế͙p͙ thân..." Chu thị còn muốn nói điều gì, nhưng nàng ta vừa mở miệng, Hứa Kế Thành đã nhìn nàng ta lắc đầu, sau đó dịu dàng nói: "Nàng nghỉ một lát đi, lát nữa gia lại cùng nàng đại chiến ba trăm hiệp."

Lời nói của Hứa Kế Thành rất đột ngột nhưng trong nháy mắt Chu thị liền hiểu được, Vương gia đang nói cho Công chúa Kinh Mặc ở bên ngoài nghe.

Đáy lòng Chu thị đột nhiên sinh ra một trận sảng kɧօáϊ, bởi vì người Hứa Kế Thành muốn nhằm vào chính là Kinh Mặc, nữ nhân kiêu ngạo sáng rỡ kia, nữ nhân trêи mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười kia, có lẽ nàng ta cũng không biết cuộc sống trôi chảy của nàng ta từ lúc quyết định sẽ gả cho Thành vương đã thay đổi?

Bởi vì đáy lòng vui thích, gương mặt vốn đang mang nước mắt liền dao động ra ý cười, nàng ta chậm rãi đi đến bên cạnh Hứa Kế Thành, dịu dàng nói: "Vương gia ngài thật là xấu."

Kinh Mặc vẫn luôn nghe nghe ngóng động tĩnh bên trong tẩm điện, nghe thấy tiếng rêи rỉ khiến cho người ta đỏ mặt tía tai kia đã biến mất nhưng lại nghe thấy bên trong tẩm điện truyền ra tiếng liếc mắt đưa tình.

Kinh Mặc chỉ cảm thấy không khí cũng trở nên mập mờ không ít.

"Bây giờ Vương gia nhà chúng ta đang nói chuyện yêu đương đó, chúng ta cổ vũ Vương gia cố lên có được không nào?" Kinh Mặc nhìn đội thị vệ đã nghẹn họng nhìn trân trối kia, vừa cười vừa nói, chỉ là giọng nói chuyện này không phải đang thương lượng.

"Lần này chúng ta cùng nhau hô cố lên, các ngươi ra sức một chút, lát nữa ta sẽ ban thưởng các ngươi uống canh gà." Nói xong lời cuối cùng, nụ cười lại hiện ra trêи mặt Kinh Mặc.

Tiếng động liếc mắt đưa tình trong tẩm điện lần nữa im bặt, tiếng hô cố lên ngoài cửa sau khi dừng lại lại bắt đầu vang lên.

Tranh tài kéo co, tranh tài nhảy xa...

Hứa Kế Thành và Chu thị nghe Kinh Mặc ở bên cạnh vừa chỉ huy tranh tài, vừa cổ vũ người trong tẩm điện cố lên.

Không thể không nói, Kinh Mặc là cao thủ phá hư bầu không khí, lúc đầu lòng Chu thị có rất nhiều lời tâm tình muốn nói với Hứa Kế Thành nhưng cuối cùng một câu cũng không nói nổi ra miệng, bởi vì nàng ta không biết nếu như mình nói ra khỏi miệng thì bên ngoài đang chờ nàng ta sẽ là khẩu hiệu gì đây.

"Ăn gà đi, con gà này được nấu theo cách của Đại Lương, các ngươi ngửi thử xem, thơm không nào?" Lãnh Tố bưng một chậu gà hầm tới, lúc đi tới cửa điện, nàng còn cố ý cao giọng hô.

Bọn thị vệ nghe vậy cũng không đứng dậy, không nhìn về phía Lãnh Tố nhưng ai cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của canh gà.

Nhưng hương vị của canh gà kia rất ngon, chỉ ngửi mùi thôi cũng đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Bọn họ cố gắng khống chế ánh mắt của mình không nhìn về phía chậu canh gà Lãnh Tố đang bưng kia, nhưng cuối cùng vẫn bị mùi thơm mê hoặc, lúc nhìn về phía cái chậu kia đã có mấy phần chờ mong.

"Các ngươi có muốn ăn không, đây chính là con gà được gọi là Hứa Kế Thành kia đấy, lúc trêи đường ta ôm nó đã cảm thấy nó rất nặng, không ngờ lại nấu ra được một bồn thịt gà lớn như thế..." Kinh Mặc vừa xé một cái đùi gà ra gặm, vừa khoe khoang để người ở chỗ này đều thấy được món gà hầm ngon lành kia.

Bọn thị vệ rất muốn ăn, nhưng bọn họ cũng biết, chủ nhân chân chính của bọn họ bây giờ đang ở trong tẩm điện...

Vương gia rất dung túng Vương phi, đừng nói là ăn con gà kia mà ngay cả ăn thịt trêи người hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự dâng lên...

Nhưng bọn họ lại không giống như vậy, chỉ cần làm một việc không được lòng gia thôi, nhẹ thì bị đánh, nặng thì mất mạng.

"Hương vị cũng không tệ, Lãnh Tố, đến đây, ăn đùi gà đi." Kinh Mặc vừa nói chuyện vừa lấy bồn thịt gà ra khỏi tay Lữ Tố, sau đó xé một cái đùi gà khác đưa cho nàng.

Vì có thể lấy tư thái tốt nhất gả vào Thành vương phủ, ngay cả điểm tâm nàng cũng chưa ăn, bây giờ sớm đã đói đến mức bụng kêu vang, nghĩ tới những chuyện khốn kiếp Thành vương đã làm này, nàng dùng sức cắn đùi gà, đương nhiên, chuyện nàng muốn làm nhất bây giờ chính là ăn hết tên khốn Hứa Kế Thành kia.

Bình Luận (0)
Comment