“Ngươi đi hỏi những người trước kia đi theo công chúa Kinh Mặc thử xem phải như thế nào mới có làm cho công chúa nguôi giận.” Qua hồi lâu, Hứa Kế Thành giống như nhớ đến gì đó, nói với Dạ Nhị.
Vốn cho là mình thẳng thắn chắc chắn sẽ làm cho gia nổi nóng, lại không nghĩ gia nhà mình thế mà tha cho mình như vậy, còn bảo mình làm việc nữa, loại cảm giác sống sót sau tai nạn này thật là tốt.
Dạ Nhị giống như chạy thoát thân rời khỏi, sắc mặt của Hứa Kế Thành lại bình tĩnh như cũ, đột nhiên hắn hơi không rõ ràng lắm cuối cùng khoảng thời gian này mình như thế nào.
Trước đó hắn còn có thể nói với mình, tất cả những chuyện tự mình làm đều là để cho vị trêи long ỷ kia không hoài nghi, như thế này quả thật là có thể làm cho hoàng thượng yên tâm, nhưng mà hắn vẫn còn có cách tốt hơn nữa không phải sao? Sao lại cứ phải chọn cách như vậy? Chỉ cần nghĩ đến Kinh Mặc, hắn cảm thấy mình liền biến thành con nhím, không muốn để cho nàng dễ chịu, sau đó sẽ hoàn toàn hối hận, nhưng lần sau gặp được, hắn vẫn sẽ bật hết hỏa lực.
Loại cảm giác này thật giống như trúng độc vậy.
Đương nhiên, hắn vẫn còn hơi nhút nhát khi dùng thân phận thành vương gặp gỡ Kinh Mặc, hắn không biết phải dùng trạng thái như thế nào để đối mặt với nàng.
Căng thẳng, thậm chí lo được lo mất.
Hắn sợ Kinh Mặc sẽ ghét bỏ, lại chỉ có thể làm cho nàng càng ngày càng ghét bỏ mình.
Hứa Kế Thành cúi đầu, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, chờ lúc Dạ Nhị ủ rũ trở về hắn mới ngẩng đầu lên, đáy mắt mang theo ánh sáng hi vọng, tràn đầy mong đợi nhìn về phía Dạ Nhị.
“Có cách gì làm cho nàng nguôi giận không? Nói mau.”
“Gia, ngài cảm thấy công chúa Đại Lương cao quý như nàng còn có ai dám chọc giận nàng chứ? Đúng là Nam Chiếu từng khiêu khích mấy lần, có điều kết cục cuối cùng đều rất thảm, hoàng thượng Đại Lương cũng từng làm vương phi tức giận, có điều không biết làm sao lại dỗ dành được, nghe nói còn bị đánh nữa.” Dạ Nhị nhẹ nói, nghĩ đến cảnh tượng vương gia mình bị vương phi đuổi đánh, chuyện này cũng...... Không thực tế.
“Vậy người ức hϊế͙p͙ nàng đâu? Ngươi có hỏi xem nàng trừng trị thế nào không?”
“Gia, chắc chắn vương phi sẽ ức hϊế͙p͙ lại......”
Hứa Kế Thành không nói tiếp nữa, mặc kệ là bị đánh hay là bị ức hϊế͙p͙ lại, hắn cảm thấy mình đều có thể chấp nhận được, mọi chuyện đều ổn, không đến mức mình chịu không nổi.
“Bảo người bỏ một vài thứ vào tân phòng, đưa Lãnh Tố đến chỗ của Trọng Lâu đi, những người hầu khác cũng đưa ra ngoài uống rượu hết đi, nếu không nghe lời thì cứ nghĩ cách để bọn họ ngủ một giấc.” Hứa Kế Thành nhẹ giọng dặn dò.
Dạ Nhị nghe gia dặn, mặt cũng tái đi, hắn ta vừa mới nói, ai ức hϊế͙p͙ vương phi sẽ bị ức hϊế͙p͙ lại, người chọc giận vương phi sẽ chết rất thê thảm….
“Gia......” Dạ Nhị lần nữa lấy dũng khí, muốn khuyên Hứa Kế Thành lần nữa.
Nhưng vẫn còn chưa nói dứt lời, Hứa Kế Thành đã ung dung nói một câu: “Hôm nay là ngày động phòng hoa chúc của gia, ai dám cản đường gia, gia......”
Dựa theo tính tình quỷ cản giết quỷ, phật cản giết phật của gia, Dạ Nhị xác định, nếu như mình không đến đắc tội Vương phi thì mình cũng sẽ chết rất thảm.
“Mau chuẩn bị đi, làm trễ nải chuyện tốt của gia thì gia đòi mạng ngươi đó.”
Lần này, cuối cùng Hứa Kế Thành nói trừng phạt cụ thể hơn, Dạ Nhị khóc không ra nước mắt.
Hắn ta vội vàng đi sắp xếp, chỉ là mới đi hai bước, hắn ta mới nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Hứa Kế Thành: “Gia, hôm qua tôi đi hỏi Diêu Lương, tình trạng thân thể của ngài không thích hợp nam nữ......”
Dạ Nhị làm sắc mặt Hứa Kế Thành u ám trong nháy mắt, mây mưa âm trầm.
“Ai nói gia muốn......, nàng đi đường mệt nhọc, ta không nỡ để cho nàng bây giờ mệt mỏi hơn đâu, gia chỉ muốn cùng ngủ với nàng thôi, gia......” Hứa Kế Thành căm tức ném một cái chén bên cạnh đến mặt Dạ Nhị, Dạ Nhị cũng không dám tránh, chỉ cúi đầu đứng đó.
“Nhanh đi, làm trễ nải chuyện tốt của gia, gia làm thịt ngươi.” Dạ Nhị nhìn Hứa Kế Thành như muốn nói, hắn ta có đói bụng ăn quàng như thế sao? Hắn ta mới sẽ không như vậy......
Dạ Nhị chạy thục mạng đi, lại đang oán thầm dưới đáy lòng, trêи đầu chữ sắc có cây đao, sớm muộn gì gia nhà bọn họ cũng bị cây đao này lăng trì thôi.
Dạ Nhị hành động rất nhanh, thời gian chưa lâu đã vui vẻ chạy về bẩm báo, nói tất cả không có vấn đề gì, gia chỉ cần đợi sau một canh giờ qua đó là được.
Hứa Kế Thành nhẹ giọng đồng ý liền ra hiệu cho Dạ Nhị rời đi, chỉ là Dạ Nhị mới vừa đi khỏi, hắn liền vịn đầu giường đứng lên.
Hắn vịn cái bàn trong tẩm điện chậm rãi đi đến tủ quần áo bên cạnh, lựa tới lựa lui, cuối cùng cũng chọn được một cái áo bào đỏ chói, mặc dù không thể ra mặt, nhưng hôm nay là ngày đại hôn của mình với Kinh Mặc, cũng phải vui mừng hơn một chút.
Chỉ là sau khi mặc quần áo tử tế hắn lại vô cùng không hài lòng, cảm thấy nhan sắc diễm lệ thế này làm cho mình hơi nữ tính, hắn lại đổi áo bào màu trắng, nhưng lại càng làm tăng lên tình trạng của hắn, lại chọn màu lam, mặc lên người lại luôn cảm thấy thiếu một chút gì......
Chờ sau một canh giờ, Dạ Nhị trở lại tẩm điện chuẩn bị đưa Hứa Kế Thành đến tân phòng, Hứa Kế Thành đang đứng trong một đống trong quần áo, thấy hắn ta đi đến, chỉ nhẹ nói một câu: “Lập tức gọi thợ may đến may cho gia một bộ đồ mới, đây là thứ gì chứ, cũng dám đặt vào tủ quần áo của vương gia sao, ném hết cho gia đi.”
Nói dứt lời Hứa Kế Thành liền ngồi xuống trêи ghế, sắc mặt u ám, chuyện đột nhiên nổi nóng này làm cho Dạ Nhị có hơi nghĩ không thông.
“Gia, y phục này của ngài cũng không tệ, mặc kệ là từ sợi tổng hợp hay là chất lượng đều rất tốt, ngài đừng làm khó dễ thợ may mà.” Dạ Nhị nghĩ đến Hứa Kế Thành muốn đi gặp Kinh Mặc, tâm trạng cũng không kém lắm nên lấy dũng khí nói.
Trêи dưới Tử Húc Quốc đều biết thành vương yêu thích tất cả những thứ đẹp đẽ, y phục hoa lệ xinh đẹp chưa từng nhìn thấy trong hoàng cung ở phủ thành vương đều có, cho nên có quần áo có thể treo vào tủ của vương gia đều là tinh phẩm.
Muốn thợ may may ra bộ y phục đẹp trong thời gian ngắn, đây quả thực là làm khó mà......
“Gia mặc y phục như thế này đến gặp Kinh Mặc chắc chắn nàng sẽ thất vọng.” Hứa Kế Thành hơi căm tức nói, hắn cảm thấy tất cả y phục trong này cũng không thể hiện ra được khí chất với phong thái của mình.
Dạ Nhị nhìn Hứa Kế Thành, hồi lâu cũng không nói chuyện, hắn ta cũng không biết phải làm sao để khuyên gia nhà mình nữa, vì sao hắn ta lại cảm thấy ngữ khí với hành vi này của gia, cực kỳ giống Chu Thị hai ngày này thường xuyên xuất hiện trong tẩm điện này nhỉ......
“Gia, lúc ngài đi qua công chúa Kinh Mặc đã ngủ mất rồi, ngài mặc cái gì nàng cũng không thấy đâu, ngài làm gì......”
Hứa Kế Thành nghe Dạ Nhị nói, lòng khẩn trương mới buông lỏng không ít, nhưng vẫn rất kiêu ngạo nói một câu: “Vậy thì gia cũng phải đẹp, nếu không vương phi của gia sẽ thất vọng.”
Dạ Nhị không nói nữa, chỉ là yên tĩnh chờ Hứa Kế Thành dặn dò, không thể không nói, ở mọi chuyện thuộc về công chúa Kinh Mặc, cho đến bây giờ vương gia nhà bọn họ đều không sắp xếp theo lẽ thường, cho nên chỉ cần việc liên quan đến công chúa Kinh Mặc, mặc kệ là chính bản thân vương gia nhà mình làm ra chuyện người ta không thể tưởng tượng thế nào đó cũng là hợp tình lý.
“Bỏ đi, hôm nay cứ miễn cưỡng mặc bộ y phục này vậy, chúng ta đi tìm Kinh Mặc thôi.” Nói xong, Hứa Kế Thành đứng dậy, mặc dù đáy lòng cũng còn không ưa y phục trêи người, nhưng nghĩ đến có thể nhìn thấy Kinh Mặc, đáy lòng của hắn hoàn toàn chỉ còn lại kϊƈɦ động.
“Gia, nếu không ngài đợi thêm một lát đi, chờ trời tối đã, bây giờ ngài một thân áo đỏ, ta dẫn ngài ra ngoài......, Kinh Mặc công chúa đã ngủ rồi, cũng không chạy đâu.”
Dạ Nhị nhịn không được nhắc nhở, hắn ta thấy, sở dĩ vương gia dây dưa với Chu Thị, tất cả đều là vì phòng bị vị trong cung trong kia ra tay với công chúa Kinh Mặc, nên liền không cho công chúa Kinh Mặc vào phủ, bây giờ lỡ như bị người khác phát hiện, đó mới là được không bù mất.
“Bị phát hiện ở trong phủ của gia, ngươi với bọn Dạ Tam đều là người chết sao? Yên tâm, ta đã sớm chặt móng vuốt hắn đưa vào phủ chúng ta rồi.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói, dưới đáy mắt tất cả đều là khinh thường, nếu như không phải xác định trong phủ không có sơ hở nào, hắn cũng sẽ không cưới Kinh Mặc vào.
“Nhưng mà......” Dạ Nhị còn muốn nói, lại không ngờ Hứa Kế Thành đến nghe cũng không muốn nghe, liền trực tiếp đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài cửa điện.