Sở dĩ Kinh Mặc không phản kháng là vì cả người nàng đều lờ mờ, mơ màng ngủ, ban đầu còn tưởng rằng đây là cảnh trong giấc mơ của nàng.
Nhưng nàng không ngờ rằng, lá gan người này lại lớn như vậy.
Là ai dám xông vào phòng của nàng? Đáp án nàng đã biết từ trước rồi.
Kinh Mặc đã khôi phục lại tinh thần, Hứa Kế Thành nhìn nữ tử nằm dưới thân mình, giờ phút này trong mắt nàng trong sáng rõ ràng.
Nhìn ánh mắt của nàng, Hứa Kế Thành chỉ muốn lẩn trốn.
"Yêu râu xanh, lưu manh, khốn nạn." Đầu óc Hứa Kế Thành như bị chập mạch, Kinh Mặc đã tỉnh táo, nàng nhìn Hứa Kế Thành, tức giận hét lên.
Hứa Kế Thành cũng nhìn Kinh Mặc, chỉ dáng vẻ tức giận của nàng thôi cũng đã đẹp như vậy rồi, mặt đỏ bừng, hiển nhiên còn mang theo chút dư vị lưu luyến vừa rồi.
Hứa Kế Thành định giải thích nhưng không biết nên mở miệng thế nào, trong lúc khó nói bỗng cảm thấy sau đầu đau nhức rồi ngất đi.
Những lời nói tình cảm lưu luyến trong lòng chưa kịp nói ra khỏi miệng.
"Trọng Lâu tên khốn kiếp, hắn ta thừa dịp tỷ ngủ cợt nhả với tỷ mà đệ cứ ở đó nhìn, bây giờ mới xuất hiện có phải hơi sớm rồi hay không? Đệ nên chờ lúc tỷ của đệ khó giữ được trong sạch hãy xuất hiện, đệ..." Kinh Mặc thấy Trọng Lâu ở phía sau Hứa Kế Thành, ngẫm lại toàn bộ quá trình vừa rồi bị Trọng Lâu nhìn thấy hết, trong lòng bỗng thấy phiền, tức giận quát Trọng Lâu.
"Tỷ bảo ta nhìn tỷ, ta tưởng đây là kế sách dụ địch xâm nhập của tỷ, ta..." Đối mặt với sự chỉ trích của Kinh Mặc, Trọng Lâu thừa nhận, vừa rồi lúc nhìn thấy Hứa Kế Thành cợt nhã tỷ tỷ mình, y có chút không nỡ, đáy lòng còn cảm thấy vui sướиɠ, vì Hứa Kế Thành không vô tình với Kinh Mặc. Thậm chí, y còn cảm thấy rất có thể mình sẽ trở thành tàu phá băng giữa Kinh Mặc và Hứa Kế Thành, cho nên y đang nghĩ xem phải làm thế nào. Thế nhưng vẫn chưa nghĩ ra được phương án giải quyết thì Kinh Mặc đã thức dậy rồi.
Kinh Mặc không còn gì để nói, trước kia nàng thực sự muốn mê hoặc Hứa Kế Thành vì nàng chắc chắn Hứa Kế Thành sẽ đến tìm nàng.
"Kinh Mặc, tỷ cũng không mất mát gì, đừng so đo nữa." Trọng Lâu nhẹ giọng nói.
"Dẹp đi, nụ hôn đầu đời của tỷ đã không còn mà đệ còn dám nói đừng so đo, tỷ..." Kinh Mặc nghe Trọng Lâu nói, gần như muốn bùng nổ.
Cũng không phải nàng quá quý trọng nụ hôn đầu đời này mà điều nàng để ý chính là nàng đã mất đi nụ hôn đầu đời mà chẳng hề có cảm giác gì. Cảm giác này thật sự như cất giấu một báu vật trong một chiếc hộp, chờ đến lúc mở chiếc hộp ấy ra mới phát hiện báu vật kia thực ra cũng chỉ là một thứ rất bình thường.
"Vậy phải làm sao đây? Bảo hắn trả lại sao? Nếu thật sự làm vậy thì người chịu thiệt cũng là tỷ thôi." Trọng Lâu không nói gì nhìn tỷ tỷ mình. Nếu xảy ra thì chắc chắn nữ tử chịu thiệt thòi. Với tính cách tỷ tỷ y đương nhiên không chấp nhận chịu thiệt.
Nhưng chuyện này đã là sự thật trước mắt, không còn cách nào giải quyết.
"Trọng Lâu, đem hắn ta đi đi, sai thân vệ của đệ trói hắn ta đến cửa nha môn Phủ Ứng Thiên, sau đó tố cáo hắn ta tội ức hϊế͙p͙ nữ tử." Kinh Mặc nhẹ nhàng căn dặn, Trọng Lâu nhìn Kinh Mặc, rất lâu sau mới nói một câu: "Không thể được."
"Có gì mà không được, ngày mai đệ đi tìm Hoàng thượng của Tử Húc Quốc tạo áp lực ắt sẽ phải nghiêm trị." Kinh Mặc nói.
"Vấn đề là tội danh hắn gây ra không được thành lập. Người hắn đắc tội không phải nữ tử khác mà là thê tử của mình. Vậy thì không được cho là ức hϊế͙p͙, nhiều lắm chỉ được xem là tình thú chốn khuê phòng mà thôi." Trọng Lâu nói một cách nghiêm túc khiến cho Kinh Mặc nghe xong muốn bốc hỏa.
Chuyện gì vậy chứ? Rõ ràng là mình chịu thiệt mà lại không thể đòi lại được công bằng, thật sự quá hời cho Hứa Kế Thành rồi.
"Người đâu, đánh cái tên lưu manh này cho ta. Dám chạy đến phòng bổn Công Chúa, đúng là chán sống rồi." Kinh Mặc cao giọng gọi thân vệ đã mai phục sẵn bên ngoài.
"Huyễn nhan." Trước lúc thân vệ đi đến trước giường, Kinh Mặc nhìn Trọng Lâu, nghiêm túc nói.
Huyễn nhan thuật, là dị năng nhiều năm trước y và Kinh Mặc thường xuyên sử dụng, có thể thay đổi dáng vẻ con người trong một thời gian ngắn. Hiện tại người nằm trêи mặt đất là Hứa Kế Thành, dù là thân vệ hay người của Phủ Thành Vương đều không dám ra tay. Nhưng nếu là thay đổi thành người khác thì lại là chuyện khác rồi.
Trọng Lâu nhìn Kinh Mặc, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu.
Nếu thật sự làm như vậy thì có lẽ chuyện sẽ càng khó giải quyết.
"Kinh Mặc, tỷ nên suy xét rõ ràng. Nếu làm vậy thì hắn sẽ rất mất mặt, giữa các người..." Tận đáy lòng, Trọng Lâu vẫn mong Kinh Mặc có thể chung sống hòa bình với Hứa Kế Thành. Dù sao cuộc hôn nhân này của họ cũng không thể thay đổi, chỉ có thể thay đổi hình thức chung sống để hai người hòa hợp hơn, sau này cuộc sống của Kinh Mặc cũng sẽ thoải mái hơn chút.
"Suy xét rất kỹ càng rồi." Kinh Mặc nói với Trọng Lâu một cách rất nghiêm túc. Nàng biết những lo lắng của Trọng Lâu, nàng cũng muốn cuộc sống sau này sẽ thuận lợi, nhưng tiền đề của sự thuận lợi không phải bản thân mình phải nhân nhượng vì lợi ích chung, giữa hai người họ là bình đẳng, Hứa Kế Thành không có tư cách gì ức hϊế͙p͙ nàng hết lần này đến lần khác.
Thậm chí Kinh Mặc còn quyết định, không chỉ bây giờ, trước và sau này chỉ cần Hứa Kế Thành ức hϊế͙p͙ nàng thì chắc chắn nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Trọng Lâu là người hiểu Kinh Mặc nhất, tất nhiên chuyện nàng đã quyết định sẽ không dễ gì thay đổi. Y đành thay đổi dáng vẻ của nam tử nằm trêи mặt đất không còn đẹp nghiêng thành nghiêng nước như hiện tại nữa.
Sau khi làm xong huyễn nhan thuật, Trọng Lâu liền biến mất trong phòng, nơi này chỉ còn lại chiến trường của một mình Kinh Mặc.
Xông vào phòng tân hôn không chỉ có thân vệ của Trọng Lâu mà còn có người của Dạ Nhất. Dạ Nhất vừa thấy nam tử nằm trêи mặt đất, toàn thân mặc y phục màu đỏ tươi đã suy đoán là Vương Gia của mình, cho nên vội vàng tiến lên, muốn nhìn rõ mặt người nhưng không ngờ nam nhân kia lại không phải Vương Gia.
"Vương Phi?" Dạ Nhất không hiểu, một nam nhân như vậy sao có thể xuất hiện trong phòng Kinh Mặc.
Kinh Mặc nhìn Dạ Nhất, nói: "Phòng vệ của Phủ Thành Vương sắp thành cái sàng rồi sao? Một đại nam nhân như vậy xông vào suýt chút nữa đã vô lễ với ta rồi."
Lúc nói chuyện Kinh Mặc còn thở hổn hển, mặt đầy tức giận nhìn nam tử nằm trêи mặt đất.
"Vương Phi, là hộ vệ của thuộc hạ vô dụng, thuộc hạ không làm tròn bổn phận, xin Vương Phi giáng tội." Tuy không hiểu sao nam tử nằm trêи mặt đất cho hắn ta một cảm giác quen thuộc nhưng nhìn thấy Vương Phi nổi cơn tức giận, Dạ Nhất cũng không dám đi sâu tìm hiểu.
"Đánh hắn cho ta." So với việc Dạ Nhất nghi ngờ và tìm tòi nghiên cứu, nhóm thân vệ của Trọng Lâu lại không để ý gì. Nam nhân này dám ức hϊế͙p͙ Công Chúa của bọn hắn, thật sự không thể chịu đựng được nữa. Không đợi Công Chúa Kinh Mặc mở miệng lần nữa, bọn hắn đã tiến lên, đấm đá lên người nam nhân kia.