Tung Hoành Cổ Đại

Chương 763

Dạ Nhị đang chuẩn bị chịu phạt nghe thấy vậy trong lòng kêu trời vái đất, đúng thật là ‘họa từ miệng mà ra’, rõ ràng đã tránh được một kiếp, tại sao lại còn gọi là Công chúa Kinh Mặc, đấy rõ ràng là Vương phi, là Vương phi mà.

Sau khi Dạ Nhị đi khỏi, Hứa Kế Thành ngơ ngác nhìn lên nóc nhà, trong đầu vẫn toàn là hình bóng, dáng vẻ yêu kiều của nàng, đẹp đến mức khiến người khác như mất đi hồn phách…

Vốn dĩ đêm động phòng hoa chúc vui vẻ, hạnh phúc lại trôi qua trong sự trầm ngâm và ngây ngốc của Hứa Kế Thành, mà ở một nơi khác, tâm trạng của người ra sức đánh Hứa Kế Thành là Kinh Mặc lại vô cùng tốt, ngủ cũng rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, Trọng Lâu đến cáo từ, Kinh Mặc vì không nỡ nên ngay cả cửa còn chưa mở đã đuổi y đi rồi.

Lúc Lãnh Tố bẩm báo lại là Trọng Lâu đã rời đi, Kinh Mặc vẫn không nhịn được muốn rơi nước mắt, sau này chỉ còn một mình nàng sống trong vương phủ, ở lại Tử Húc Quốc.

"Công chúa, cô còn có chúng tôi, còn có Trần tướng quân, chúng tôi đều là người thân của cô, chúng tôi sẽ bảo vệ cô." Lãnh Tố đã quen với dáng vẻ oai hùng, phóng khoáng của Kinh Mặc, nhìn thấy nàng trở nên yếu đuối như vậy thì rất lo lắng, vội vàng khuyên.

"Ta biết, chỉ là cảm thấy hơi mất mát một chút, vốn dĩ ở Nam Cảnh muốn nhìn thấy hắn đã khó, sau này muốn gặp hắn lại càng không dễ dàng gì." Kinh Mặc nhỏ giọng nói, ngữ khí vẫn tràn đầy buồn phiền.

“Sau này công chúa vẫn có thể quay về Đại Lương, đến lúc đó dẫn theo cả Vương gia cùng đi.” Lãnh Tố nhẹ nhàng khuyên, nhưng nói xong lại hối hận ngay lập tức, Thành vương không thích công chúa, làm sao có thể quay về Đại Lương cùng nàng…

Kinh Mặc không để ý, nàng đang nghĩ sau này lấy lý do gì để trở về thăm nhà, thăm kinh thành Đại Lương, ngắm phong cảnh Nam Cảnh, trong lòng nàng, kinh thành chính là nhà, có phụ hoàng có mẹ, còn có Trọng Lâu và Niệm Y. Nam Cảnh cũng là nhà, bởi vì nơi đó có con dân cần nàng bảo vệ, chỉ có Tử Húc lớn như vậy không phải nhà của mình.

“Công chúa, người…” Lãnh Tố còn muốn khuyên tiếp, nhưng lại không thể mở miệng.

“Công chúa, quản gia mang đồ ăn đến rồi.” Bên ngoài truyền đến tiếng của thị nữ, Kinh Mặc gật đầu đồng ý, sau đó một mâm cơm nấu theo kiểu Đại Lương được dọn lên trêи chiếc bàn ăn cách đó không xa.

“Công chúa, đây đều là những món ăn nổi tiếng của Đại Lương chúng ta, đã lâu rồi không…” nhìn thấy những món ăn đầy đủ màu sắc, hương vị, Lãnh Tố không nhịn được, thèm đến chảy nước miếng.

Kinh Mặc nhìn qua một lượt mâm cơm, những món ăn ngon trong nháy mắt đã xua tan đi sự buồn bực trong lòng nàng, nàng nhanh chóng đi đến bên bàn ăn, cầm lấy đũa bắt đầu ăn, ăn gần hết hai con tôm hùm mới nhớ đến Lãnh Tố, nàng vội vàng kêu Lãnh Tố ngồi xuống, hai người giống như một cơn gió, chẳng bao lâu đã ăn sạch một bàn đầy thức ăn.

“Không ngờ phủ Thành vương đúng là ‘Ngọa hổ tàng long’, trình độ nấu ăn của đầu bếp ở đây đúng là không thua kém gì ngự trù trong hoàng cung Đại Lương cả.” Lãnh Tố xoa xoa cái bụng no căng, đến mức ăn không nổi nữa của mình, vừa xoa còn vừa bình luận.

“Hóa ra đồ ăn ngon thật sự có thể khiến người ta hết buồn bực, vừa nãy ta còn rất khó chịu, mà bây giờ ta chỉ nghĩ có thứ gì ngon để ăn không.”

“Công chúa, không được, người ăn nhiều lắm rồi, còn ăn nữa thì dạ dầy sẽ không chịu nổi đâu, đây là bữa ăn sáng.” Lãnh Tố thật lòng khuyên, còn Kinh Mặc lại nhìn chằm chằm vào con tôm càng sốt cay, trong lòng liên tục thầm mắng, đồ ăn quả thật rất ngon, chỉ có điều lại ít quá…

Lãnh Tố sợ Kinh Mặc sẽ ăn tiếp, vội vàng gọi người vào thu dọn, sau đó nói chuyện với Kinh Mặc. Nói được hai câu thì dường như Kinh Mặc nhớ tới chuyện gì đó, nàng nhẹ nhàng hỏi Lãnh Tố: “Hiện giờ ta là Vương phi, đám trắc phi và thê thϊế͙p͙ của Hứa Kế Thành có phải nên đến đây thỉnh an ta không? Ta còn phải lập ra quy tắc cho bọn họ có phải không?

Gia đình Kinh Mặc neo người, bằng hữu xung quanh ví dụ như Lãnh Tố, hay những người khác thì cũng chỉ sống ‘một vợ một chồng’, đối với việc gọi là thỉnh an, lập ra phép tắc, Kinh Mặc cũng chỉ mới nghe người ta nói, cho nên phải đối mặt với một nhiệm vụ khó khăn như thế, nàng hơi…

“Đúng là phải lập ra quy tắc, nhưng mà bọn họ còn chưa tới, người định lập ra quy tắc cho bọn họ như thế nào?” Lãnh Tố bất đắc dĩ nhìn Kinh Mặc, lúc này Kinh Mặc mới có phản ứng lại, nàng nhìn Lãnh Tố, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Hay là, ta làm cho bọn họ đến đây?”

Vừa nói xong, Kinh Mặc lại nói tiếp: “Thôi bỏ đi, ta còn đang lười đây, ai mà muốn dây dưa với đám nữ nhân đó.”

“Nhưng mà công chúa…” Lãnh Tố còn muốn khuyên nữa, nhưng mà công chúa Kinh Mặc không muốn nghe, nàng đứng dậy đi về phía thư phòng. Trước khi đến Tử Húc Quốc, nàng nói Trần Nguyên Khánh tìm cho nàng rất nhiều thoại bản, so với việc so bì với những nữ nhân bên cạnh Hứa Kế Thành thì nàng vẫn thích những chuyện tình yêu sướt mướt kia hơn, tuy rằng những câu chuyện đó rất buồn, rất giả dối…

Lãnh Tố nhìn bóng dáng của Kinh Mặc mấy lần muốn nói lại thôi. Công chúa của nàng chính là vô cùng đơn thuần, người ta không đến thỉnh an là đang muốn khiêu khích uy quyền của nàng, nhưng trong lòng Kinh Mặc lại là sự yên tĩnh hiếm hoi…

Trong lúc Kinh Mặc đang xem thoại bản của mình, ở bên kia Hứa Kế Thành lại đang nổi giận đùng đùng vì đồ ăn của mình.

Hôm qua, hắn đã ra lệnh phải ăn đồ ăn còn lại của Kinh Mặc, nhưng mà hôm nay chờ mãi cũng không thấy đồ ăn được đưa đến, cuối cùng bưng đến cái gì đây?

Đây mà là đồ ăn?

Thức ăn thừa…còn lại chỉ toàn nước canh nguội tanh nguội ngắt, không hề có tí nhiệt độ nào.

Hắn thích ăn thức ăn còn lại của nàng bởi vì hắn cảm thấy đồ ăn có hơi thở của nàng sẽ ngon hơn nhiều, nhưng mà thừa như vậy thì làm sao hắn ăn được?

“Các ngươi cho ta ăn cái này?” Cố gắng nhẫn nhịn, rốt cuộc Hứa Kế Thành cũng lấy lại được bình tĩnh, mở miệng. Vì để giống như có thể ăn cùng với Kinh Mặc mà hắn đã chờ đợi rất lâu, nhưng cuối cùng lại chờ được cái gì đây…

Hắn nhịn đói đến mức đau dạ dầy, nhưng mà làm sao ăn được những thứ này?

“Để thuộc hạ sai nhà bếp làm điểm tâm cho ngài. Đồ ăn đã như vậy rồi quả thật không thể nào ăn được.” Dạ Nhị nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Hứa Kế Thành, nhanh chóng xoay người giống như chạy trốn, đi ra bên ngoài.

Hứa Kế Thành nhìn theo bóng dáng Dạ Nhị rời đi, không nói gì. Hắn ngồi xuống nhấc đũa lên giống như đang gắp đồ ăn trêи bàn, lúc ăn còn không quên hỏi: “Kinh Mặc có thích món thịt heo kho tiêu không?”

“Không thích, chỉ ăn có hai miếng thôi.” Dạ Tam trả lời một cách chi tiết, tự nhiên Hứa Kế Thành cũng không có hứng thú với món ăn kia nữa, đưa đũa đến món cá chép chua ngọt rồi lại hỏi, ý tứ rất rõ ràng.

“Vương gia, công chúa không thích những món ăn này, những món công chúa thích ăn không còn thừa lại nhiều, chỉ còn lại nước…” Dạ Nhất thành thật trả lời.

Nghe thấy thế, Hứa Kế Thành cũng không còn hứng thú với món cá chép chua ngọt nhìn rất ngon miệng kia nữa. Chỉ là khi vừa chạm đũa đến những món ăn chỉ còn lại nước trêи bàn, trêи mặt lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, ngay cả khi hắn cố nhịn xuống để ăn thì trong bát đĩa cũng không còn gì để hắn ăn.

Không có cơm ăn, đói bụng cho nên càng trở nên cáu gắt.

“Sao ngươi còn ở đây, không phải ta đã bảo ngươi đi bảo vệ cho Vương phi rồi hay sao?” Nhìn thấy người đang cung kính ở trước mặt, sắc mặt Hứa Kế Thành càng trở nên u ám.

“Hôm qua Vương phi sai thuộc hạ đánh ngài, thuộc hạ không làm được cho nên Vương phi rất tức giận, không cần thuộc hạ ở bên cạnh.” Dạ Nhất thật thà trả lời, trong lòng cũng rất lo sợ.

“Ngươi đã quên hết những lời căn dặn của ta rồi đúng không?” Giọng nói của Hứa Kế Thành không lớn nhưng lại làm cho Dạ Nhất phát run.

“Thuộc hạ cam tâm chịu phạt, chỉ có điều nếu lại xảy ra chuyện như vậy thuộc hạ vẫn lựa chọn như cũ, mạng của thuộc hạ là do vương gia cứu, thuộc hạ không thể trơ mắt nhìn vương gia chịu oan ức.” Dạ Nhất quỳ xuống nói một cách kiên định, nhưng lại khiến cho nét mặt của Hứa Kế Thành trở nên đen như đáy nồi.

“Dạ Nhất, ta đã nói rồi, từ nay về sau ngươi chính là thị vệ của Kinh Mặc, Kinh Mặc mới là chủ nhân của ngươi, ngươi phải làm theo mệnh lệnh của nàng. Hiện giờ ta giống như kẻ thù của nàng ấy, ngươi là thị vệ lại không phân biệt được đâu là bạn đâu là địch, đúng là nên phạt. Nếu ngươi đã nói không thể trơ mắt nhìn ta chịu oan ức, vậy chọc mù mắt đi, đừng nhìn nữa, nghe theo lời của vương phi.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói, giọng nói lạnh như băng khiến cho đáy lòng mấy người có mặt ở đó run rẩy một trận.

“Vương gia, thuộc hạ…” Dạ Nhất cứ tưởng vương gia chỉ nhất thời nổi giận, lại không ngờ hắn lại muốn lấy đi hai mắt của mình. Hắn ta là một trong những thị vệ giỏi nhất, nếu như bị mù…

Bình Luận (0)
Comment