Tung Hoành Cổ Đại

Chương 775

"Người ta nói chủ nhân thế nào nô tài thế đó, nhưng theo ta thấy chỉ có vị tướng quân áo trắng cùng Hứa Kế Thành tính cách giống nhau nhất, còn lại bọn Dạ Nhất, Dạ Nhị bọn họ cũng rất nhàm chán." Lãnh Tố không nhịn được bình luận về Hứa Kế Thành và mấy người chung quanh. Mấy ngày nay bọn họ mặc dù không có quá tiếp xúc nhiều, nhưng cũng cùng người trong vương phủ nói chuyện phiếm, nàng cũng đã sớm hiểu tính cách của bọn họ bảy phần.

Kinh Mặc nghe Lãnh Tố nói, chỉ cười cười, trong lòng nàng tướng quân áo trắng đó cùng người theo lời Lãnh Tố không giống nhau, người kia từng ở trong nguy nan che chở nàng, người kia từng không để ý tánh mạng mình để bảo vệ nàng, người kia làm sao có thể giống Hứa Kế Thành được?

"Vương phi, Chu phi nói muốn ăn tôm càng..." Một thị nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt Kinh Mặc, cắt đứt suy nghĩ lung tung của nàng.

"Muốn ăn thì cứ cho nàng ta làm, trong phủ chả nhẽ còn thiếu sao." Nghe nói đến Chu thị, Lãnh Tố chân mày nhíu lại.

"Vương phi, tôm hùm là do Vương gia đặc biệt để cho người ở Đại Lương chở tới đây, tất cả tôm hùm đều đã đưa đến phòng bếp của người." Thị nữ kia nghe Lãnh Tố nói, trêи mặt hiện lên vẻ khó xử, nhìn về phía Kinh Mặc cầu khẩn.

Chu trắc phi vì để ăn tôm hùm náo loạn rất lớn, nói Vương gia đi rồi liền xem thường nàng ta, ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng phải chịu ủy khuất.

Chu trắc phi là thê thϊế͙p͙ đầu tiên của Vương mang thai, Vương gia đối với nàng ta cũng đã khác, vì không muốn bị Vương gia trách cứ, mới cầu đến Kinh Mặc.

Ai cũng biết Vương phi tính tình ôn hòa, sẽ không làm khó bọn hạ nhân chỉ vì những thứ này.

Kinh Mặc nhìn Lãnh Tố, đáy lòng ngược lại có chút dao động, không nghĩ tới người kia vì mình là suy nghĩ chu toàn như vậy

"Nếu Chu trắc phi thích ăn, sau này tôm hùm cứ gửi đến phòng bếp lớn, để cho đầu bếp làm cho Chu trắc phi ăn, Vương gia không có ở đây, Bổn công chúa nhất định sẽ không làm ủy khuất ái thϊế͙p͙ của vương gia." Kinh Mặc nhẹ giọng nói xong cũng từ lầu thượng đi xuống, thần sắc giữ nguyên không đổi.

"Vương phi, Chu trắc phi là đang công khai cướp đồ của người, Vương gia đối với người là dùng tôm hùm thể hiện, nàng ta cũng đoạt đi. Người cứ như vậy, quá dễ nói chuyện, quá mềm lòng, nàng ta muốn ăn để cho nàng tìm tới Vương gia mà cầu, còn dám đến đây mà cướp của người sao." Lãnh Tố thấp giọng bất mãn, thê thϊế͙p͙ trong phủ này trong sáng ngoài tối khi dễ Vương phi cũng không phải là một lần hai lần, chẳng qua là Vương phi lười cùng các nàng so đo, các nàng lại thật sự coi mình ở trêи cơ.

"Trong bụng nàng ta có cốt nhục của vương gia, đó là tiểu chủ tử tương lai của vương phủ, ta tương lai cũng chẳng còn quan hệ gì với nơi đây, ngươi nói xem chúng ta có nên hay không mặc nàng ta muốn làm gì thì làm?" Kinh Mặc quay đầu nhìn Lãnh Tố, Lãnh Tố lúc này mới nhớ tới chuyện công chúa rời đi, hóa ra công chúa không phải nhất thời tức giận.

"Công chúa, để ta dẫn người mang tôm hùm sang." Lãnh Tố vẫn không chịu nổi khẩu khí này, bất kể công chúa có tính toán gì, nàng cũng là chủ tử, nàng chính là tâm tình khó chịu không chịu được sự tức giận này...

"Đừng đem chuyện nháo quá lớn, mấy chậu tôm hùm thôi, coi như bố thí cho nàng ta." Kinh Mặc nhẹ giọng dặn dò, nàng là thật không muốn cùng Chu Thị gây bất hòa, nhưng Lãnh Tố nóng tính, nàng lại nuông chiều nàng ta, dẫu sao, Lãnh Tố cũng là người mình.

"Yên tâm, Lãnh Tố tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì quá giới hạn." Lãnh Tố thấy Kinh Mặc đáp ứng, cao hứng lĩnh mệnh rời đi.

Lãnh Tố quả thật như đã nói, không hề nhỏ mọn, nàng không chỉ có đem tôm hùm trong phòng bếp của Kinh mặc đưa cho Chu Thị, đồng thời đưa đi còn có máu yến, nhân sâm ngàn năm, tổ yến các loại...

Lãnh Tố dắt theo hơn mười người, mỗi người bưng cái mâm, trong khay đều là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, đồ bổ, hùng hổ đi về phía hoa viên.

Đi đến đâu Lãnh Tố liền chào hỏi đến đó, sau đó nói cho người khác biết Chu phi muốn ăn tôm, cầu Vương phi ban cho, Vương phi thương cảm Chu phi đang có bầu, không muốn đứa trẻ trong bụng chịu ủy khuất, cho nên đem tất cả đồ bổ đưa cho Chu Thị, để cho Chu Thị dưỡng thai.

Đi được một đường, trong phủ trêи dưới ai cũng đều biết, Chu Phi ỷ vào cái thai trong bụng đi tranh giành với Vương phi, Vương phi độ lượng, không chỉ đem tôm hùm đưa cho Chu Phi, còn tặng nàng rất nhiều đồ bổ thượng hạng.

Chuyện này để cho trong phủ trêи dưới bàn luận sôi nổi, có người nói Chu Thị được cưng chiều mà kiêu, có người nói Vương phi đại lượng, thiện lương, bao nhiêu cách nói, mà chuyện này bởi vì mọi người lén nghị luận, rất nhanh liền truyền đến tai quản gia.

Vương gia trước khi đi đã dặn dò Dạ Nhị nhiều lần không được để chuyện gì làm oan ức Vương phi, Vương phi thích ăn tôm hùm nhất định giữ chúng thật tươi. Nhưng là kết quả, Vương gia mới rời đi nửa ngày, Chu Thị liền đem tôm hùm của Vương phi đi mất...

"Chu Thị này thật là..." Không cần nói, Chu Thị cho Hứa Dịch ra một vấn đề khó khăn, Vương phi bên kia không đắc tội nổi, Chu Thị bên này cũng không thể ủy khuất.

Hắn muốn tìm Dạ Nhất, Dạ Nhị thương lượng, bọn họ đi theo Vương gia đã lâu, chắc chắn hiểu rõ tâm tư vương gia, chuyện này xử lý như thế nào, chỉ có thể nghe ý vương gia.

Nhưng là Dạ Nhị đã theo Vương gia rời đi, hắn chỉ có thể đi tìm Dạ Nhất.

Nhưng hắn tìm khắp vương phủ cũng không tìm được Dạ Nhất, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt đi tìm Kinh Mặc, Kinh Mặc chỉ nói một câu: "Ta để cho hắn đi làm một chuyện, qua mấy ngày nữa sẽ trở lại."

"Kia, Vương phi chuyện về tôm hùm...? tôm hùm là Vương gia đặc biệt an bài người từ Đại Lương chở tới đây, vì Vương phi mà luôn giữ chúng thật tươi, người như vậy mà đem cho hết Chu Thị..." Hứa Dịch chỉ có thể dò xét hỏi, trong giọng vô cùng lúng túng.

"Trong bụng Chu Thị có đứa trẻ của vương gia, cũng không thể oan ức đứa trẻ." Kinh Mặc thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra vui giận.

"Nhưng mà Vương phi người..."

"Ta dù sao cũng là công chúa Đại Lương, muốn ăn đồ của Đại Lương sau này còn nhiều cơ hội. Sau này nếu Vương gia đặc biệt dặn dò đưa đến phòng bếp của ta, ngươi cứ trực tiếp đưa đến phòng Chu Thị đi." Kinh Mặc phân phó xong liền cúi đầu xem quyển sách trêи tay, Hứa Dịch nghe Kinh Mặc nói xong, nhất thời cũng không biết phải làm sao...

Hắn là tới hỏi chủ ý, nhưng Vương phi lại vứt cho hắn một vấn đề khó khăn hơn.

Hứa Dịch không dám đáp ứng, hắn sợ mình tự tiện chủ trương, Vương gia trở lại không tha cho hắn, hắn bây giờ chỉ chờ Dạ Nhất về, cho hắn một đáp án rõ ràng.

Hứa Dịch không dám hạ lệnh, cho nên đồ Hứa Kế Thành cho người đưa đến phòng bếp của Kinh Mặc vẫn như thông lệ đưa tới, chẳng qua là mỗi lần vừa đưa tới thì có thị nữ tới thỉnh cầu. Đầu tiên là thị nữ phòng bếp, sau đó trực tiếp là thị nữ trong phòng Chu Thị, mới đầu còn nơm nớp lo sợ càng về sau lại càng kiêu ngạo.

Kinh Mặc cũng không làm khó dễ, muốn cái gì cho cái đó, trong phủ người nào cũng than thở Vương phi hào phóng, nhưng cũng có người nói Vương phi như vậy thật ngốc, dẫu sao Vương gia không có ở đây, cũng là lúc nàng phải thu phục đám vợ lẽ này.

Bởi vì Chu Thị được voi đòi tiên, Lãnh Tố giận đến không nói lên lời, nàng vốn tưởng rằng gióng trống khua chiêng nói một lần là có thể để cho quản gia ý thức được Chu Thị quá đáng, có thể vì bọn họ chủ trì công đạo, nhưng là kết quả là Hứa Dịch cũng không dám làm gì, mỗi ngày đều bày ra dáng vẻ bối rối.

"Công chúa, Chu Thị bây giờ thật đã dám leo lên đầu ngươì ngồi rồi. Người không biết đấy thôi, trong phủ phụ trách chọn mua vật liệu may mặc, ma ma chính cũng chọn vật lạ đem đến cho Chu Thị chọn trước xong mới đến lượt chúng ta, các nàng càng ngày càng không xem người ra gì.”

Lãnh Tố dáng vẻ vô cùng tức giận, nhìn vị nương nương trước mặt lại đang xem thoại bản hết sức vui vẻ.

"Đó là chuyện của thϊế͙p͙ thất Hứa Kế Thành, chẳng có quan hệ gì với chúng ta, hay là ngươi thích nơi này, không muốn rời đi, nếu như ngươi thật không muốn rời đi, ta liền ban cho ngươi một vị trí tiểu thϊế͙p͙." Kinh Mặc có chút không hiểu Lãnh Tố căm tức điều gì, rõ ràng chuyện cũng đã tính xong, Chu Thị thích làm càn chẳng qua là tìm sai đối tượng mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment