Cho dù tình hình ở Vương phủ Cảnh Thành đã được xử lý xong, Hứa Kế Thành vẫn rất lo lắng. Đêm đó, Dạ Nhị mang theo vết thương do bị gậy đánh mà lên đường.
Cho dù vậy, sắc mặt Hứa Kế Thành vẫn thâm trầm. Nếu có thể, hắn thật sự muốn có thể tự mình quay về Cảnh Thành. Nhưng dân chúng Thương Nam Châu đang trôi giạt khắp nơi, bụng ăn không được no, nếu hắn rời đi thì mảnh đất đầy tang thương này chắc chắn sẽ trở thành công cụ cho người khác mưu lợi.
Một bên là lời dạy dỗ tha thiết của phụ thân trước khi chết, một bên là người phụ nữ mình yêu đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Hứa Kế Thành tiến hay lùi đều lo lắng.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng bên phía dân chúng, vẫn lựa chọn tin tưởng Kinh Mặc.
Nhưng cơ thể hắn ở lại Thương Nam Châu mà tim đã rời đi từ lâu.
"Vương gia, ngài yên tâm, Dạ Nhất, Dạ Nhị đều sẽ bảo vệ Vương phi, chắc chắn có thể bảo đảm an toàn cho Vương phi. Bây giờ là thời điểm đặc biệt, bên phía Hoàng thượng sẽ ra tay bất cứ lúc nào, cho nên chúng ta càng phải tập trung tinh thần đối mặt. Ngài nên đi nghỉ ngơi một lát đi, mấy ngày nay ngài chưa từng ngủ ngon rồi." Nhìn quầng mắt thâm đen trêи làn da trắng như sứ của Hứa Kế Thành, Dạ Tam không nhịn được phải khuyên can.
"Là ta sơ sót, không ngờ Hứa Dịch to gan lớn mật tự nhiên..." Hứa Kế Thành vẫn nhìn theo hướng Dạ Nhị, trong đầu hắn vẫn nghĩ tới nội dung trong thư.
Từ trước đến nay hắn vẫn cảm thấy Hứa Dịch là kẻ an phận thủ thường, một kẻ trung thành, nhưng không ngờ mình vừa mới rời đi, ông ta đã dám vô lễ với Vương phi của mình.
"Vương gia, chuyện này cũng không trách được Hứa quản gia được. Ông ta làm sao biết được tâm ý của vương gia ngài đối với Vương phi." Dạ Tam không khỏi kêu oan cho Hứa Dịch. Trừ mấy người luôn hầu hạ bên cạnh như bọn họ, không ai có thể nhìn ra được yêu thích của Vương gia. Hứa quản gia không nhìn ra cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ai bảo ông ta căn bản không phải người của mình...
"Gia cho là ông ta đã biết." Hứa Kế Thành cũng hiểu rõ ý của Dạ Tam. Nhưng trước khi hắn rời đi đã nhiều lần bảo Dạ Nhị truyền lời, dặn đi dặn lại bảo ông ta nhất định phải chăm sóc Vương phi cẩn thận, ông ta nghĩ lời này là giả à?
"Lần này Dạ Nhị trở về thì tốt rồi. Hắn ta chắc chắn biết rõ tâm tư của Vương gia, nhất định có thể bảo vệ được Vương phi." Dạ Tam thấy Hứa Kế Thành mặt ủ mày chau thì trong lòng không khỏi thương tiếc.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nhiều năm trước, Vương gia không buồn vui thay đổi thất thường như bây giờ, hắn ta còn tưởng hắn là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng sau khi Thái tử qua đời, chịu nhiều đả kϊƈɦ ngấm ngầm hay công khai, hắn chỉ có thể ngụy trang thành tính cách như vậy. Chỉ có làm vậy thì người khác mới không thể đoán được yêu thích của hắn, hắn không bị uy hϊế͙p͙ mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhưng bọn họ đều hiểu rõ, nhiều năm trước, sau khi Vương gia trải qua lần sống chết đó, đã có điểm yếu rồi.
Chỉ là hắn không dám để bất kỳ kẻ nào biết, cho nên những người chịu trách nhiệm về chuyện của công chúa Kinh Mặc đều là kẻ tinh nhuệ nhất, là người hắn tin tưởng nhất.
"Sau khi về, ngươi lập tức viết thư nói cho Dạ Nhất biết, lần này mà còn có thức ăn bỏ độc đưa vào viện của Vương phi, ta chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc. Ngươi bảo hắn cố gắng lấy công chuộc tội." Hứa Kế Thành lại khẽ căn dặn, Dạ Tam chỉ có thể gật đầu.
Bọn họ là thuộc hạ trung thành nhất nhưng mấy năm nay lại chịu phạt quá nhiều lần vì công chúa Kinh Mặc.
Hình như tất cả trừng phạt mà bọn họ nhận được đều là vì công chúa Kinh Mặc.
Nhưng lần này Dạ Nhất để xảy ra sơ xuất lớn như vậy, sợ rằng chạy trời không khỏi nắng.
Chỉ là lúc này Dạ Tam không sao ngờ được Dạ Nhất mà hắn ta lo lắng lại đang ở cách đó không xa. Hắn ta dẫn theo thủ hạ của mình và cao thủ Phi Long Môn ngăn cản mấy lần ám sát vương gia...
Thấy vương gia vì cứu giúp nạn dân bị thiên tai mà dần dần phái hết người bên cạnh mình ra ngoài, Dạ Nhất cảm thấy rất may mắn khi Vương phi phái mình đến đây. Nếu không phải hắn ta dẫn người tới ngăn cản hết đợt ám sát này tới đợt ám sát khác, cho dù vương gia có võ công cái thế, nhưng lần này chỉ sợ là hai tay khó địch nổi bốn tay...
Lúc này, bọn họ còn không biết Thành Vương phủ đã còn loạn như bọn họ lo lắng nữa, bởi vì người của Phi Long Môn tiến vào, ngay cả Quần Phương Viên luôn vô cùng ầm ĩ mỗi ngày cũng trở nên yên tĩnh.
Bởi vì người phục vụ đều là người của Phi Long Môn, Kinh Mặc trở thành chủ nhân chân chính của Thành Vương phủ lại tuyệt đối không đón Trần Nguyên Khánh về.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì Thành Vương phủ là mảnh đất thị phi, nếu không phải được người nhờ vả, Kinh Mặc cũng muốn nghĩ cách trốn đi. Nàng không muốn Trần Nguyên Khánh trở lại trong phủ, nếu chẳng may mình không chăm sóc được, chẳng biết sẽ phải hối hận tới mức nào.
Nàng cũng không ở trong Thành Vương phủ lâu, luôn cảm thấy yên tâm hơn khi có Trần Nguyên Khánh bên cạnh, cho dù hắn ta vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.
Ngày hôm đó, Kinh Mặc về phủ rất muộn, mới đi tới cửa viện của mình thì thấy Chu thị cũng đứng ở đó. Khác với vẻ kiêu ngạo trước kia, hôm nay Chu thị ngoan ngoãn ngoài dự đoán của Kinh Mặc.
"Chu trắc phi tới chỗ ta có chuyện gì sao? Có phải có ai khắt khe với ngươi hay lại không có tôm hùm?" Kinh Mặc cười, nói chuyện ôn hòa nhưng vẫn kèm theo chút giễu cợt.
Chu thị dường như không nghe ra được sự giễu cợt của Kinh Mặc, cúi người hành lễ với Kinh Mặc.
Kinh Mặc vội vàng giơ tay đỡ lấy nàng ta và nói: "Trong bụng của Chu trắc phi là hài tử của vương gia chúng ta, sức khỏe của ngươi là quan trọng nhất, không cần hành lễ."
Chu thị vẫn luôn khiêu khích quyền uy của mình, lần này đột nhiên hạ mình làm thϊế͙p͙, Kinh Mặc tất nhiên phải thận trọng.
"Vương phi, thϊế͙p͙ thân tới xin lỗi ngài, ta còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, vẫn mong Vương phi đừng chấp nhặt với ta." Chu thị nói xong lại lau nước mắt.
"Ừ, ta tha thứ cho ngươi. Hôm nay không còn sớm nữa, ngươi vẫn về trước đi." Kinh Mặc khẽ nói rồi xoay người đi vào trong viện của mình.
Chu thị ngây người. Nàng ta đã chuẩn bị lời, tính biểu diễn thật lâu lại đổi về một câu nói của Kinh Mặc: Ta tha thứ cho ngươi.
Đây không phải là mục đích của nàng ta...
"Vương phi, ta tìm ngài là có chuyện muốn nói. Chuyện này có liên quan đến Thành Vương phủ chúng ta. Nếu ta không nói ra, chỉ sợ Thành Vương phủ chúng ta sẽ..." Chu thị sốt ruột đuổi theo Kinh Mặc và nói khẽ bên tai nàng.
Kinh Mặc quan sát Chu thị, trong mắt nàng ta thật sự đang hoảng sợ. Nàng ta như vậy hoàn toàn khác với người phụ nữ mà mình đối mặt khi qua đòi thuốc giải ngày ấy.
Kinh Mặc còn muốn từ chối tiếp như ngày ấy nàng ta từ chối mình.
Nhưng nàng không thể không để ý tới chuyện lộ ra qua lời nói của nàng ta.
"Đi theo ta vào trong phòng, chúng ta nói chuyện cẩn thận hơn." Kinh Mặc nói xong lại bước vào phòng trước. Chu thị đi theo sau lưng nàng, khi vào phòng còn nhìn lướt qua thị vệ đứng ở hai bên phòng.
"Ngươi nói đi, ai muốn nhằm vào Thành Vương phủ? Sao ngươi phải nói cho ta biết?" Kinh Mặc ngồi xuống, nhìn về phía Chu thị hỏi thẳng.
"Vương phi tin ta à?" Chu thị hơi giật mình. Nàng ta tưởng mình sẽ phải nói rất lâu mới có thể lấy được sự tin tưởng của Kinh Mặc.
"Ngươi nói rõ xem là chuyện gì, ta mới có thể biết nên tin tưởng ngươi không." Kinh Mặc nói với Chu thị rất thẳng thắn. Google ngay trang # TrumTruyen .o rg #
Nói hay không là chuyện của Chu thị, tin hay không là chuyện của mình. Nhưng Chu thị bằng lòng nói hay không lại chẳng liên quan đến chuyện mình có tin hay không.
"Nếu Vương phi không muốn tin, ta nói cũng vô dụng, ta vẫn không nên nói thì hơn." Chu thị khẽ nói, nước mắt rưng rưng như chịu sự uất ức cực lớn.
"Ngươi không nói thì mời ra khỏi đây. Dáng vẻ uất ức này của ngươi có thể là đáng thương trong mắt Thành vương nhưng trong mắt ta lại rất đáng ghét, cho nên ngươi đừng cố tăng giá trị thù hận ở trước mặt ta. Mấy ngày qua, ngươi hẳn đã biết ta cũng không phải là người dễ chọc đâu." Kinh Mặc gằn từng từ, trong giọng nói còn lộ vẻ uy hϊế͙p͙.
Chu thị không nói gì nữa, chỉ quỳ xuống đất và chỉ tay lên trời thề: "Vương phi, những lời Chu thị ta sắp nói đều là sự thật, tất cả đều vì Vương phủ, mong Vương phi nhất định phải tin tưởng ta."
Chu thị nói chuyện rất chắc chắn, thái độ thành khẩn, nhất là khi nhìn về phía Kinh Mặc còn rưng rưng nước mắt, không thể không nói, trông nàng ta rất có sức thuyết phục.