Tung Hoành Cổ Đại

Chương 790

Lãnh Tố đương nhiên biết rõ ba mươi lính tinh nhuệ kia mạnh hơn mình gấp nhiều lần, cho nên dù cho không muốn nàng vẫn đồng ý, chỉ cần điều đó có ích cho kế hoạch của công chúa thì nàng sẽ làm.

Vì không muốn Lãnh Tố lo lắng nên Kinh Mặc nói rõ kế hoạch của mình cho Lãnh Tố, nói đến đoạn hưng phấn, trong đôi mắt buồn của hai người đều hiện lên sự vui vẻ, chỉ là nụ cười đó chỉ thoáng qua thì biến mất.

"Môn chủ, bên ngoài có một thuật sĩ giang hồ muốn đoán mệnh cho ngài, miễn phí." Ngay lúc Kinh Mặc đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm với Lãnh Tố thì một thị vệ đột nhiên xong vào chân thành nói với Kinh Mặc.

"Nói cho hắn biết ta không cần, mệnh ta ta tự viết, không cần hắn xem." Kinh Mặc có chút không vui nói với thị vệ bẩm báo, đáy mắt lộ vẻ không kiên nhẫn.

"Nhưng công chúa người này xem rất chuẩn, mấy người chúng ta..." Thị vệ kia không nhịn được khuyên, trong khoảng thời gian này Vương phủ liên tục xảy ra sóng gió, Vương phi chẳng lẽ không muốn tìm người xem qua sao, bọn họ đã kiểm chứng qua, người này đúng là có mấy phần năng lực, chỉ cần nhìn qua tướng mạo đã biết trong nhà bọn họ có mấy người, thậm chí mấy năm trước nhà ai có người chết cũng biết...

"Để người kia đi là được rồi, môn chủ chúng ta không cần." Lãnh Tố thấy thị vệ kia đang còn định nói thì không nhịn được mà mở miệng, có thể do ảnh hưởng của lão môn chủ nên Kinh Mặc và Trọng Lâu đều không tin những thuật sĩ giang hồ ăn nói linh tinh này, nên đối với đoán mệnh không chút hứng thú, huống chi bây giờ là thời gian nguy cấp, chuyện này càng phiền phức hơn...

"Môn chủ, thuật sĩ này rất lợi hại, tính toán không sai chút nào, đây là cơ hội khó có, không chừng có thể giúp chúng ta xem lành dữ của Thành vương phủ." Thị vệ kia không cam tâm, bọn họ đều cảm thấy công chúa không nên bỏ qua cơ hội này nên hắn mới vào bẩm báo cho công chúa.

"Lành dữ của Thành Vương phủ ta đã sớm biết, không cần một giang hồ thuật sĩ đến đây nói hươu nói vượn." Trêи mặt Kinh Mặc hiện lên sự tức giận, một phần vì thuật sĩ xem mệnh, một phần vì thị vệ không biết nặng nhẹ này.

"Môn chủ, thuật sĩ xem mệnh nói chắc chắn ngài sẽ không đồng ý cho hắn xem, còn nói xin công chúa đừng làm ra chuyện cá chết lưới rách như vậy, mặc dù người khác tổn thất nhưng chính mình sẽ mất mạng, như vậy không đáng."

Thị vệ kia rõ ràng biết Kinh Mặc đã tức giận, lúc nói chuyện nơm nớp lo sợ, không dám nhìn Kinh Mặc.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Thị về vừa nói xong Kinh Mặc nhìn Lãnh Tố ngẩn người, dự định tối nay của nàng hôm nay mới nói sơ lược qua cho Hứa Thành Trù một chút, ban nãy cũng mới nói với Lãnh Tố, Lãnh Tố còn chưa đi ra ngoài, vậy mà còn có người khác biết.

"Môn chủ, đạo sĩ kia đã xem mệnh cho thị vệ ngoài cổng, tất cả đều chính xác, không có chút sai lầm nào, hắn nói Thành Vương phủ chuẩn bị có đại nạn, còn có..." Thị vệ không dám nói tiếp, đó chính là lời nói đại nghịch bất đạo, nếu như chọc giận môn chủ thì mạng hắn cũng khó giữ.

"Môn chủ, hay để người kia xem qua cho chúng ta xem, mặc dù kế hoạch của ngài không có sai sót nhưng muội luôn cảm thấy..." Trong lòng Lãnh Tố rất bất an, mặc dù kế hoạch của Kinh Mặc chu toàn nhưng nàng chưa từng trải qua chuyện lớn như vậy, nàng sợ nếu như... nàng không bảo vệ tốt công chúa thì sao.

"Chúng ta đi xem một chút." Lãnh Tố vừa dứt lời Kinh Mặcđứng lên, nàng ngược lại muốn nhìn xem ai lại có thể đoán được dự định của nàng.

Kinh Mặc và Lãnh Tố đi đến cổng Thành Vương phủ thấy một công tử áo trắng đang ngồi trêи bậc thang vừa nói chuyện với thị vệ vừa phe phẩy quạt xếp trong tay, là người các nàng quen, nhưng sắc mặt không bị trói buộc đó là lần đầu tiên các nàng thấy.

"Là ngươi, sức khỏe ngươi ổn chứ?" Kinh Mặc không ngờ rằng người khiến mình chán ghét ban nãy lại là người hai lần cứu mình, bạch bào tướng quân, chỉ là cảm giác hôm nay hắn cho nàng hoàn toàn khác lúc trước.

Khi nhìn thấy hắn, Kinh Mặc không kìm được mà tìm tòi nghiên cứu thay đổi của hắn, sau đó sốt ruột hỏi, những ngày nay nàng đều lo lắng cho vết thương của hắn, lại không có cách nào tìm hắn được, không ngờ rằng hôm nay lại gặp nhau bằng cách này.

"Sức khỏe của ta... không sao." Bị ánh mắt sáng rực của Kinh Mặc nhìn, Lăng Thiên có chút xấu hổ, hắn cười giải thích, chỉ là lúc cúi đầu trong mắt hiện lên sự chột dạ.

"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt, đừng ngồi bên ngoài, mau vào trong đi." Kinh Mặc tranh thủ thời gian chào hỏi đưa hắn vào, Lăng Thiên nhìn Kinh Mặc, im lặng một lát rồi nói: "Ánh mắt của tiểu cô nương ngươi không tốt lắm."

Kinh Mặc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Thị lực ta vẫn tốt, đã biết ngươi không phải người kia rồi, nhưng hai người các ngươi giống nhau như đúc, không lừa gạt ngươi vào phủ thì sao ta biết người kia đang ở đâu chứ."

"Ừm, đúng là tiểu cô nương thú vị, ta thích." Lăng Thiên không ngờ Kinh Mặc sẽ nói chuyện thẳng thắn như vậy, nhưng nàng thẳng thắn như vậy hắn càng làm theo ý nàng, không ngờ cũng có ngày hắn sợ một người.

Hắn đường đường là các chủ Thiên Nhai các, không sợ trời không sợ đất, sao có thể sợ tiểu cô nương trước mặt này được?

Kinh Mặc trừng mắt nhìn nam nhân đang đánh giá mình, quay người tiến vào vương phủ, nam tử áo trắng kia cười thu hồi quạt xếp trong tay mình, đi sau lưng Kinh Mặc, tư thái nhàn nhã, chậm rãi đi vào viện của Kinh Mặc.

"Tiểu tử kia đối xử với ngươi không tệ lắm." Nam tử áo trắng sau khi nhìn căn phòng thì không nhịn được nói. Mặc dù nhìn qua có vẻ căn phòng này đơn giản phóng khoáng nhưng từng chi tiết nhỏ đều lộ ra sự quan tâm tinh tế.

"Ngươi với hắn có quan hệ như thế nào?" Kinh Mặc nhìn nam tử áo trắng hỏi.

"Người nào? Vương gia của ngươi hay là ân nhân cứu mạng ngươi?" Nam tử áo trắng cười hỏi, không biết tốt xấu hỏi Kinh Mặc.

Kinh Mặc không nói chuyện, lạnh nhạt nhìn nam tử áo trắng kia.

"Ngươi tiểu cô nương này, đúng là không thú vị chút nào." Nam tử áo trắng cuối cùng cũng từ bỏ, bất mãn phàn nàn.

"Ta vốn không phải người thú vị, khiến ngài thất vọng rồi." Kinh Mặc thản nhiên nói.

"Ngươi không tò mò quan hệ của ta và hai người họ sao? Ngươi muốn biết gì ta sẽ nói, thật." Nam tử áo trắng vừa nói vừa nháy mắt với Kinh Mặc, giống như đang nói mau hỏi ta đi mau tới hỏi ta đi...

"Ngươi nói cho ta đáp án rồi ta phải báo đáp ngươi như thế nào?" Kinh Mặc biết hắn biết rất nhiều chuyện, nhưng nàng cũng biết trêи đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, nhất là người trước mặt này, mục đích tìm nàng chắc chắn không đơn giản.

"Làm nữ nhân của ta thì sao? Ta sẽ cho ngươi cuộc sống sung sướиɠ thoải mái, mang ngươi đi ngắm phong cảnh khắp thế gian này..." Nam tử áo trắng vừa nói vừa mở quạt phẩy phẩy, chỉ sợ người khác không biết hắn anh tuấn phong lưu tiêu sái đến mức nào.

"Điều kiện này của ngươi không có chút hấp dẫn nào, không có ngươi ta cũng là công chúa Kinh Mặc của Đại Lương, vẫn có thể ăn sung mặc sướиɠ, đi khắp nơi ngắm cảnh đẹp."

Kinh Mặc chân thành nói với nam tử trước mắt, nàng quá thẳng thắn, không có ý che giấu tâm tư của mình.

Nam tử áo trắng hơi thất bạin, hắn không ngờ mình cứ như vậy bị từ chối rồi...

"Làm nữ nhân của ta không chỉ có một chút lợi ích đó đâu, còn rất nhiều nha, chỉ cần ngươi muốn gì ta cũng có thể cho." Nam tử áo trắng moi hết ruột gan cũng không nghĩ được lý do để Kinh Mặc động tâm, nghĩ đến chuyện mình là môn chủ Thiên Nhai các mới đưa ra lí do như vậy.

"Ta muốn phu quân hiểu ta thương ta, ngươi cũng có thể cho sao? Cái nón xanh này không phải ai cũng muốn đội đâu." Kinh Mặc không hiểu vì sao người này mới gặp mình lần đầu đã muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn, nhất là mấy cái lí do này, đúng là...

"Chính ta có thể làm phu quân hiểu ngươi thương ngươi, sao lại để bản thân phải đội nón xanh chứ?" Nam nhân áo trắng kia cười phản bác, lại không ngờ lời tiếp theo của Kinh Mặc khiến hắn biết cái gì gọi là tự tìm đường chết.

Bình Luận (0)
Comment