Tung Hoành Cổ Đại

Chương 795

“Giỏi tính toán, đủ thông minh.” Mặc dù cách Quần Phương Viên rất xa, nhưng những âm thanh thảm thiết giãy giụa của người bên trong vẫn như ẩn như hiện truyền vào trong tai Kinh Mặc và Lăng Thiên, cuối cùng Lăng Thiên lấy lại tinh thần từ trong khϊế͙p͙ sợ, khi nhìn về phía Kinh Mặc, đáy lòng mang theo mấy phần khen ngợi.

“Chắc hẳn các chủ Lăng Thiên có kinh nghiệm về chuyện như vậy hơn ta nhiều, người đời đều nói ngươi tính toán không chút sai sót.” Kinh Mặc cười trả lời Lăng Thiên.

Lăng Thiên nhìn Kinh Mặc khẽ cười, quả thật, kinh nghiệm của mình còn nhiều hơn kế hoạch tinh vi này, chỉ là người bày ra tất cả ngày hôm nay lại là một người phụ nữ.

Hơn nữa, dường như đây vẫn chưa phải kết thúc, bởi vì lúc này, bên ngoài Quần Phương Viên, dường như những người của Phi Long Môn bị truy đuổi lúc trước trở nên vô cùng mạnh mẽ…

Yếu thế lúc trước đều là giả vờ, bằng không cũng sẽ không dẫn dụ được đa số thích khách vào trong Quần Phương Viên.

Bây giờ Lăng Thiên chỉ cảm thấy may mắn, may mắn vì hắn không phải kẻ địch của Kinh Mặc.

“Xem ra, ngươi nắm chắc thắng lợi rồi.” Lăng Thiên không nhịn được nói ra.

“Không, hình như ta thua rồi.” Kinh Mặc khẽ nói, đảo mắt nhìn về phía Hoàng cung…

“Bây giờ những thích khách đó đã chết hơn phân nửa, chờ những thị vệ canh phòng cung cấm kia đến, thi thể của đám thích khách này cũng đều thành tro rồi.” Lăng Thiên lơ đễnh nói ra, theo như hắn thấy, thắng lợi đã rõ.

“Lăng Thiên, cần người của ngươi ra tay.” Dường như Kinh Mặc không nghe thấy lời Lăng Thiên nói, nhẹ nhàng nói ra.

Lăng Thiên nhìn Kinh Mặc, đột nhiên cười nói: “Vậy ngươi cũng đừng trách ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”

“Ngươi đúng là không đáng tin cậy.” Kinh Mặc đã biết, Lăng Thiên này vốn không đáng tin, nhưng không ngờ lại thật sự như vậy.

“Ta không giúp đỡ đám thích khách này đã là nể mặt ngươi lắm rồi.” Lăng Thiên lười biếng nói ra.

“Nói đi, điều kiện gì mới có thể khiến ngươi ra tay?” Thật sự không ra tay thì không kịp rồi, không thể lại để dở dang.

“Ngươi bỏ Hứa Kế Thành gả cho ta.” Lăng Thiên khẽ nói.

Kinh Mặc không nói thêm gì nữa, chỉ là lại bắn một đạn tín hiệu trong tay áo ra, trêи bầu trời đêm tín hiệu này rực rỡ như cánh hoa rơi, cực đẹp.

Bắn tín hiệu xong, Kinh Mặc đi xuống dưới lầu, tiếp sau đây, nàng còn phải đối mặt với một trận đánh ác liệt.

“Hứa Kế Thành kia tốt như vậy sao, đáng để ngươi đến mạng cũng không cần?” Kinh Mặc đi xuống mấy bậc thang thì nghe thấy người vẫn đứng trêи lầu bất mãn hỏi.

Kinh Mặc không trả lời mà tiếp tục đi xuống, bước xuống từng bước, tiếng bước chân rơi xuống đáy lòng Lăng Thiên, chờ đến khi nàng đi xuống dưới lầu, Lăng Thiên cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói một câu: “Phục ngươi rồi, muốn bọn họ làm gì, mau nói.”

“Ngăn cản đại nội thị vệ, chỉ cần nửa canh giờ.”

Nửa canh giờ, đủ để nàng dọn dẹp toàn bộ vương phủ trở lại như lúc trước.

Nếu như không có bọn họ cản trở, khi đại nội thị vệ xông đến, có lẽ người của Phi Long Môn nàng phải gánh tiếng xấu sát hại người của triều đình.

Nàng sợ Hoàng thượng sẽ khẳng định những người áo đen này là hắn không yên lòng nên đêm nay phái đến Thành vương phủ.

Cũng may, có Lăng Thiên ở đây, tất cả vẫn còn kịp.

“Tống Kinh Mặc, ông đây đúng là thiếu nợ ngươi, nửa canh giờ, ngươi biết sẽ tử thương thế nào không?” Lăng Thiên nghe thấy lời Kinh Mặc nói, lòng đau không ngớt.

Mặc dù tất cả người hắn mang đến đều là tinh nhuệ của Thiên Nhai Các, nhưng tinh nhuệ cũng là người, thị vệ trong Hoàng cung đến cũng không ít.

Rõ ràng Kinh Mặc đang dùng người của Thiên Nhai Các bọn họ để bảo vệ người của Phi Long Môn, bảo vệ Thành vương phủ.

Nhưng hắn vẫn phải ngoan ngoãn cho nàng lợi dụng, loại cảm giác này thật sự khiến người ta vô cùng buồn bực.

“Chờ Thành vương trở về, ta bảo hắn đền bù tổn thất cho ngài.” Kinh Mặc mỉm cười nói với người đàn ông đã đổi sắc mặt trêи lầu.

“Ta là muốn ngươi đền bù tổn thất, một tên đàn ông thối như hắn có thể đền bù cái gì cho ta?” Lăng Thiên không vui chút nào, rõ ràng đây là chuyện giữa mình và Tống Kinh Mặc, rõ ràng lần này là Tống Kinh Mặc nợ hắn, vì sao lại trở thành ân oán giữa hắn và Hứa Kế Thành, hắn không cần ân oán tình thù với tên ngu ngốc kia đâu…

“Một người đàn ông như hắn không đền bù tổn thất được cho ngươi, ngươi trông cậy vào ta đền bù tổn thất cho ngươi, ngươi thấy được sao?” Kinh Mặc nói xong thì vội vàng đi về phía đại điện.

Bây giờ thời gian chính là mạng người, Lăng Thiên trọng nghĩa khí, nàng cũng không thể mặc kệ tính mạng thuộc hạ hắn…

Trêи dưới vương phủ đều đang chìm trong bận rộn, cũng may đại đa số thích khách đều chết trong lửa lớn, các nàng không cần phải xử lý thi thể, những người còn lại, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng có thể xử lý nhanh thôi.

Chỉ là Kinh Mặc đã đoán sai thực lực của Thiên Nhai Các, sau khi nàng vội vàng xử lý xong hiện trường ám sát, mang theo người trong ra phủ canh giữ tại cửa lớn, khi chuẩn bị nghênh đón thủ lĩnh thị vệ trong cung, lại chờ được nhóm tinh nhuệ của Thiên Nhai Các.

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Kinh Mặc, Lăng Thiên cười rất vui vẻ.

“Sao ngươi lại giết hết người rồi, như vậy…” Nhất thời Kinh Mặc không biết phải nói cái gì.

“Ừm, lâu rồi bọn họ không đánh nhau, vì vậy hơi không khống chế được sức mạnh.” Lăng Thiên cười nói với Kinh Mặc.

“Vậy sau đó làm sao bây giờ? Cái người trong Hoàng cung kia chắc điên rồi.” Kinh Mặc hơi bất đắc dĩ, nàng thật sự không ngờ sẽ gặp phải cục diện và kết quả như vậy.

“Cho bọn họ luyện tay với người của Phi Long Môn các ngươi đi, sau đó đánh mấy người bị thương, sau đó nói tối qua có đạo tặc tiến vào.” Lăng Thiên lơ đễnh nói ra.

Kinh Mặc đồng tình nhìn những tinh anh người đang dính máu kia, có chút không đành lòng, rõ ràng là bọn họ giúp mình, nàng lại phải lấy oán báo ân, nói bọn họ là đạo tặc…

“Cô gái à, thứ Thiên Nhai Các chúng ta không quan tâm nhất là thanh danh, thứ này cũng không thể làm cơm ăn được.” Dường như thấy rõ bối rối của Kinh Mặc, người đàn ông cao lớn dẫn đầu không để bụng nói với Kinh Mặc.

“Nhưng mà…”

“Sao lại nhiều nhưng nhị thế chứ, nếu như ngươi cảm thấy áy náy, vậy ngươi gả cho ta là được rồi, bây giờ thứ bọn họ thiếu chính là phu nhân các chủ.” Lăng Thiên thấy Kinh Mặc xoắn xuýt, không nhịn được trêu chọc nàng lần nữa.

Kinh Mặc trừng mắt lườm Lăng Thiên, nhẹ giọng phân phó người đứng sau, mời những anh hùng của Thiên Nhai Các vào phủ.

Sau khi vào phủ, Kinh Mặc cũng không thỏa mãn nguyện vọng đánh một trận của bọn họ, nhưng trong phủ vẫn vang vọng tiếng đánh nhau, tất cả đều là người của Phi Long Môn giả dạng.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thành Trù đã say kia canh giữ bên ngoài cửa phòng Kinh Mặc, mặc dù đáy lòng oán giận Kinh Mặc, nhưng làm thế nào hắn cũng không nhịn được lo lắng trong lòng.

Kinh Mặc nghe thấy Hứa Thành Trù đến, vội vàng đứng dậy, ôm một đống lệnh bài từ trong phòng ngủ đi ra, nói với Hứa Thành Trù: “Lão gia tử, lần này ta muốn cáo trạng, ngài phải giúp ta.”

Nhìn thấy nụ cười thoải mái trêи mặt Kinh Mặc, cuối cùng lo lắng dưới đáy lòng Hứa Thành Trù cũng rơi xuống, chỉ là lửa giận lại bùng lên, hừ một tiếng, không muốn đáp lại lời Kinh Mặc.

“Lão gia tử, không có trưởng tộc hoàng thất ngài chống đỡ, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không để ý đến ý kiến của ta, hắn không vừa mắt Thành vương phủ chúng ta, ngươi là người rõ ràng nhất, chẳng lẽ ngươi nỡ để ta vào cung chịu oan ức sao?” Kinh Mặc đứng sau lưng Hứa Thành Trù dịu dàng giải thích, nàng cũng rõ ràng, lần này mình khiến lão giả tử đau lòng rồi.

“Ta vẫn là không nên đi, ta đã già rồi, nếu còn đi đi lại lại sẽ bị người ta giam giữ hạn chế tự do.” Khi nói chuyện, Hứa Thành Trù tỏ vẻ tức giận.

“Lão gia tử, Hoàng thượng kia bắt nạt ta, ngài nhớ phải báo thù cho ta.” Kinh Mặc biết điểm yếu của lão gia tử là gì, vừa nói chuyện vừa lau nước mắt, giống như phải chịu oan ức rất lớn…

“Lão gia tử, ta sai rồi, ta không nên ỷ vào việc được ngài yêu mến mà bắt nạt ngài, nhưng ta đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa.” Lời thề son sắt thành công khiến Hứa Thành Trù không thể nổi giận nổi, hắn thoáng nhìn lệnh bài trong ngực Kinh Mặc, sắc mặt thay đổi liên tục.

Bình Luận (0)
Comment