Dạ Nhị nói xong thì rời đi, để lại hai tên thị vệ sững sờ.
Nếu không có Dạ Nhị đích thân dặn dò, họ đều nghi ngờ liệu đây có phải chủ ý của Vương gia không, không ngờ lại để trắc phi và thúc thúc của mình biểu diễn màn kịch đầy sắc xuân trêи đường phố như thế.
Điều này giống như hắn nói, hắn tác thành cho Hoàng thúc và trắc phi, hay là đang nói với cả thế giới rằng hắn đang bị cắm sừng.
Phải nói rằng Vương gia nhà họ rất có tâm, chuyện này vốn là giấu còn không kịp nhưng lại làm cho ai cũng biết.
Đương nhiên không chỉ có hai tên thị vệ lo lắng, mà Dạ Nhị và Dạ Tam cũng không thể hiểu mạch não của gia nhà mình, chuyện tự rước lấy nhục này, Vương gia nhà họ lại làm rất thuận buồm xuôi gió, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Họ không có tư cách soi mói chuyện Vương gia làm, nhưng khi toàn Cảnh Thành đang bị chuyện tình cảm riêng giữa Chu trắc phi và Hứa Tư Tuyền làm cho dậy sóng xôn xao, cuối cùng Hứa Kế Thành cũng tỉnh lại từ trong trạng thái hôn mê.
“Gia, bây giờ người của cả Cảnh Thành đều đang thương hại người, họ đều biết người bị thúc thúc và trắc phi của mình cắm sừng rồi.” Dạ Tam nhẹ giọng trần thuật lại lời đồn đại bên ngoài, mục đích là để Vương gia hạ lệnh đưa hai người không biết xấu hổ ngoài kia về.
Nhưng Hứa Kế Thành chỉ cười, không nói gì.
“Vương gia, bây giờ đã thành ra thế này rồi, chúng ta gọi họ về đi, hai người họ giữa thanh thiên bạch nhật… thật sự quá khó coi.” Dạ Nhị nhỏ giọng đề nghị.
“Không cần, mục đích của gia là để mọi người biết, gia đã bị cắm sừng.” Hứa Kế Thành nói, trong mắt thoáng qua một tia cảm giác không rõ.
“Vương gia, bây giờ người dân đều rất thương người, cảm thấy từ nhỏ người đã yếu ớt, nhưng Vương gia mình cưới về lại sống chết không rõ, có trắc phi thì trắc phi lại lén…” Dạ Tam lại lên tiếng, hắn ta và Dạ Nhị đều cảm thấy gia nhà mình điên rồi mới làm ra chuyện điên cuồng như này.
“Ngươi nói xem nếu Vương phi các ngươi biết Vương gia ta đáng thương như vậy, liệu có đau lòng không?” Hứa Kế Thành đột nhiên nói, dạo Dạ Nhị và Dạ Tam một phen, họ không thể tin được việc ngu ngốc này lại do Cảnh Thành thông minh, sáng suốt của mình làm.
Để có được sự thương xót của Vương gia mà Vương gia để toàn Cảnh Thành biết mình bị cắm sừng, chính xác mà nói thì là hắn đã nghĩ cách để bị cắm sừng. Cuối cùng Dạ Nhị và Dạ Tam cũng hiểu tại sao gia nhà mình lại thông minh rồi, ngoài thông minh chỉ còn lại chỉ số thông minh, nên chỉ số cảm xúc đã không còn chỗ tồn tại.
“Vương gia, người gây rối thế này không ổn đâu.” Ừm, cuối cùng Dạ Tam vẫn quy sự việc này thành một trò hề gây rối.
“Nếu Kinh Mặc biết chuyện này chắc chắn sẽ thương ta, chưa biết chừng sẽ về, ta không nghĩ ra cách để đưa nàng về nữa rồi, vậy nên chỉ có thể làm vậy…” Nhìn vẻ mặt biến sắc của thuộc hạ, dường như cuối cùng Hứa Kế Thành cũng nhận ra điều gì, nhẹ giọng giải thích.
“Gia không biết phải đối xử với nữ nhân như nào mới là tốt, không biết làm sao để nàng biết trong lòng ta có nàng, cũng không biết khiến nữ nhân đã đau lòng có thể thay đổi ý nghĩ, các ngươi bảo gia phải làm sao? Gia thật sự hết cách với nàng rồi…” Hứa Kế Thành đột nhiên thương cảm, mặc dù mấy ngày nay hắn hôn mê sâu nhưng thời gian tỉnh lại càng lâu, tất cả những gì xâm chiếm thế giới hắn đều là nỗi nhớ nhung.
Hắn nhớ Kinh Mặc, nhưng Kinh Mặc lại không muốn gặp hắn, vì Chu Thị, vì vụ hoả hoạn đó nên hắn đã nghiêm trị Chu Thị và Hứa Tư Tuyền, hai kẻ gây ra vụ hoả hoạn, thậm chí hắn còn dùng cảnh khiêu ɖâʍ để nói với Kinh Mặc rằng anh không hề trân quý Chu Thị, hắn muốn nói với Kinh Mặc, người hắn quan tâm chỉ có một mình nàng.
Dạ Nhị và Dạ Tam vốn muốn châm chọc Hứa Kế Thành, nhưng giờ phút này nhìn Hứa Kế Thành đang bất lực và tủi thân, họ lại không nói được lời nào.
Họ biết rõ sự quan tâm Vương gia dành cho Vương phi hơn ai hết, nhưng rất nhiều điều thật sự không có cách nào để giải thích bằng lời.
“Vương gia, gọi họ về đi, họ ở ngoài làm vậy sẽ chỉ khiến làm mất mặt người thôi…” Dạ Tam do dự rất lâu rồi mới nói tiếp.
Hứa Kế Thành nhìn Dạ Tam, đang định nói thì có người vội vàng đi vào tẩm điện, kϊƈɦ động nói với Hứa Kế Thành: “Vương gia, Vương phi đến rồi, nàng đã dùng kiếm đâm chết Chu Thị.”
“Sau đó thì sao?” Nghe thấy người tới chỉ nói hai câu đã xong, Hứa Kế Thành có chút không cam tâm, hắn nhìn chằm chằm người truyền tin, sốt sắng hỏi.
“Sau đó Vương phi nói giết người phải đền mạng là lẽ đương nhiên.”
“Rồi sao nữa…” Hứa Kế Thành đã sắp điên rồi, hắn nóng lòng muốn biết tin của Kinh Mặc, nhưng người truyền tin lại thở hổn hển.
“Sau đó Vương phi đi luôn ạ.” Thị vệ đó bị Hứa Kế Thành nhìn mà lòng hoảng sợ, sau khi nói xong thì cúi đầu đứng đó.
Hứa Kế Thành ngẩn người, hắn không hiểu rốt cuộc Kinh Mặc làm vậy để làm gì?
Cuối cùng nàng cũng xuất hiện, đây là điều hắn mong đợi, nhưng nàng thật sự không có tình cảm với hắn sao? Nàng tới chỉ để trả thù?
Kết quả này hiển nhiên là điều Hứa Kế Thành không mong muốn, hắn chán nản nằm xuống giường, trong mắt đầy vẻ ủ rũ, thất vọng.
“Gia…” Dạ Tam hơi lo lắng.
“Ra ngoài hết đi, gia muốn yên lặng.” Hứa Kế Thành nhẹ nhàng nói xong thì quay người, trong mắt là sự thất vọng và băn khoăn chưa ai thấy bao giờ…
Hắn thật sự không biết phải làm sao…
Mà lúc này Kinh Mặc đã giết Châu Nhu Giai xong, tâm trạng cũng không tốt, nàng không muốn giết người, nhất là Chu Thị, nàng luôn cảm thấy năm đó mình nợ nàng ta.
Nhưng nếu không giết thì Hứa Kế Thành sẽ trở thành trò cười cho cả Cảnh Thành.
Giữa Chu Thị và Hứa Kế Thành, Kinh Mặc chỉ có thể lựa chọn Hứa Kế Thành.
Người nàng yêu bao nhiêu năm, bảo vệ bao nhiêu năm, sao nàng nỡ để hắn chịu tổn thương?
Mặc dù luôn miệng nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn, nhưng bảo vệ hắn đã trở thành một thói quen.
Kinh Mặc không khỏi cười tự giễu, nhưng nụ cười này lại lọt vào mắt Lăng Thiên.
“Nếu hối hận thì ta có thể giúp nàng cứu Chu Thị, Thiên Nha Các của ta có loại thuốc có thể khiến người khác sống lại.”
“Tống Kinh Mặc ta chưa bao giờ làm chuyện khiến bản thân hối hận, ta không ưa Chu Thị, ta hận ả.”
“Ừ, nhìn ra được.” Lăng Thiên rất khảng định đồng ý với quan điểm của Kinh Mặc, sau khi Kinh Mặc nở nụ cười cảm kϊƈɦ với hắn, hắn nói tiếp bốn chữ: “Khẩu thị tâm phi.”
Kinh Mặc sững sờ, trừng mắt nhìn Lăng Thiên, trong lòng cũng không thể không thừa nhận mình đã khẩu thị tâm phi.
“Bây giờ hắn đã giải quyết kẻ đầu sỏ hại nàng rồi, huỷ toàn bộ tổ chức kinh doanh bao năm nay của Hứa Tư Tuyền, thanh danh Chu Thị thảm bại, còn chết trong tay nàng, nàng không định tha thứ cho hắn sao?” Lăng Thiên hỏi.
Kinh Mặc nhìn Lăng Thiên rồi cười, sau đó thấp giọng bảo: “Không tha thứ cho hắn.”
Lăng Thiên hơi ngạc nhiên, mấy ngày nay hắn nhìn ra được trêи mặt Kinh Mặc không có nhiều sự oán hận, nàng không phải người cố chấp giữa yêu và hận…
“Bởi vì chưa từng hận nên sẽ không có tha thứ.” Kinh Mặc chậm rãi nói, coi như lời giải thích cho tâm trạng mình thời gian này.
Sao nàng nỡ hận hắn, cho dù vì nàng mà hắn bị bao vây tứ phía, bị Trần thúc và Lãnh Tố ám sát, nhưng đó không phải điều hắn muốn, hắn cũng muốn bảo vệ nàng chu đáo, chỉ là ông trời trêu người mà thôi.
“Lời này rất kϊƈɦ thích người khác nha, ngươi biết rõ động cơ khác của ta khi cứu ngươi lúc đó, ngươi đã lừa gạt tình cảm của ta.” Lần này Lăng Thiên rất chắc chắn khi ấy mình cứu Kinh Mặc khả năng rất lớn là vì mình có ý khác với nàng.
“Bây giờ ngươi không phải ngươi đã buông bỏ được rồi à? Vậy nên ta mới có thể nói chuyện với ngươi.” Kinh Mặc giải thích với Lăng Thiên một cách rất nghiêm túc, nhưng lời giải thích này lại quá đau lòng.
Lăng Thiên không muốn nói nữa, nói chuyện với Kinh Mặc rất dễ bị kϊƈɦ thích.