Tung Hoành Cổ Đại

Chương 815

Buổi thượng triều ngày hôm sau, Hứa Thành Trù quỳ xuống trước mặt Hứa Tư An và lấy ra thánh chỉ của tiên đế.

Thánh chỉ viết, hoàng thái tôn thiên tư thông minh, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế mà ông nhìn trúng, nhưng tuổi tác quá nhỏ nên trước tiên để Hứa Tư An cai quản giang sơn giúp hắn. Đến khi hoàng thái tôn tròn hai mươi, Hứa Tư An thoái vị nhượng hiền.

Sau khi tuyên thánh chỉ xong, cả triều đều yên lặng, Hứa Tư An run rẩy ngồi trêи ghế rồng, hôm qua hắn vừa diệt trừ rất nhiều thế lực ngầm của Hứa Tư Tuyền, đang nghĩ sau khi Hứa Kế Thành chết thì mình chẳng phải lo lắng gì nữa.

Không ngờ lúc này, Hứa Thành Trù lại lấy di chỉ của tiên đế ra.

Di chỉ này khiến hắn nhận rõ, việc hấp tấp mưu cầu danh lợi của hắn trong những năm qua chính là trò cười hề hước.

"Hứa Thành Trù, tại sao, tại sao hả? Những năm qua ta đối xử với ngươi không tốt sao? Những năm qua ngươi muốn gì ta đều đồng ý cả, thế mà ngươi vẫn..." Một lúc lâu sau Hứa Tư An mới nói, nhưng chỉ nói ra lời chất vấn, không trách tại sao tiên đế lại có di chỉ đó, mà là trách Hứa Thành Trù, tại sao lại đối xử với mình như thế.

Trước đó trong lòng quần thần trong triều đang nghi ngờ thánh chỉ là thật hay giả, sau khi nghe thấy câu hỏi của Hứa Tư An thì trong đều biết, di chỉ này là thật, thế nên những năm qua hoàng thượng mới khoan nhượng Hứa Thành Trù như thế.

Hứa Tư An cũng nhận ra lời nói của mình chẳng khác gì xác nhận tính thực giả của di chỉ, hắn đứng dậy, hét lớn với Hứa Thành Trù: “Thánh chỉ này là giả, là giả."

"Hoàng thượng, thánh chỉ là thật hay giả thì ngươi thể cho người từng thấy chữ viết của tiên đế đến giám định." Hứa Thành Trù không hề sợ hãi, thản nhiên nói với Hứa Tư An.

Hứa Tư An không nói gì thêm, hắn chỉ nhìn lướt qua đám quần thần, bề tôi trước đó vẫn trung thành với hắn, lúc này sắc mặt ai cũng tránh đi, thậm chí còn tránh luôn ánh mắt của hắn.

"Hứa Tư An, giang sơn mà ta hao tâm tổn trí cai quản nhiều năm như thế, hắn muốn lấy lại thì lấy sao? Chuyện này phải xem trẫm có đồng ý hay không." Hứa Tư An cả tiếng nói.

Nhưng hắn tuyệt vọng rêu rao chỉ khiến các triều thần càng thất vọng hơn về vị quân vương cao ngạo này.

"Di chỉ của tiên đế, chúng thần tiếp chỉ." Hứa Thành Trù cũng không muốn nhìn cái dáng vẻ chẳng ra gì này của Hứa Tư An, hắn vẫy thánh chí trong tay, kiêu căng nhìn quần thần.Quần thần ngơ ngác nhìn nhau, nhưng ngay lập tức cùng quỳ xuống lĩnh chỉ.

"Các ngươi... Các ngươi..." Không có giao tranh, không có tranh cãi, cứ thế mà làm theo thánh chỉ của tiên đế.

Được lắm, đúng là bề tôi giỏi của mình.

"Hứa Kế Thành muốn ngồi lên ghế rồng này thì phải xem ta có bằng lòng hay không." Hứa Tư An đột nhiên cười to, hét lên với Hứa Thành Trù.

"Ngự lâm quân đâu, bắt cái tên loạn thần tặc tử mưu đồ soán vị Hứa Thành Trù này lại..." Hứa Tư An hét lên, mắt khát máu.

Hắn ta biết rõ, trước mắt chỉ còn cách này thôi, liều mạng thì có khi sẽ thắng.

Nhưng hắn không hề có cơ hội thắng, vì sau khi hắn nói xong, không có một đội Ngự lâm quân mà hắn cậy vào nào xuất hiện ở đây.

Trong đại điện yên tĩnh, trong lòng Hứa Tư An lạnh lẽo, hắn nhìn Hứa Thành Trù, hét to: “Các ngươi khống chết Ngự lâm quân sao? Ngự lâm quân của trẫm sao..."

Ngự lâm quân là đội quân bảo vệ sự an toàn trong cung cấm, là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nhưng tất cả đều phản bội ngay tại thời khác mấu chốt này.

"Hoàng thượng, là người tự tay đưa thủ lĩnh Ngự lâm quân mà mình tin tưởng vào tay Thành Vương Vương phi, chuyện này không trách người khác được." Hứa Thành Trù tốt bụng an ủi.

Hứa Tư An nhìn Hứa Thành Trù, trong mắt đầy ý muốn giết người, nhưng chính hắn hiểu được, giờ hết cách thay đổi rồi.

Nếu Hứa Kế Thành có thể khống chế Ngự lâm quân trong tay thì quân lính ở nơi khác cũng thế, chẳng ai hiểu rõ sự kinh khủng của Hứa Kế Thành hơn hắn.

Mọi chuyện, không phải hắn làm được hay không, mà là hắn muốn làm hay không, chỉ cần hắn ra tay thì không gì không làm được.

Lần này Hứa Tư An nhận ra mình thua rồi, hoặc phải nói là trước giờ mình chưa từng thành công.

Trước đây có thể phách lối, có thể ra tay với Hứa Kế Thành mà chẳng kiêng dè gì, đó là vì hắn lười ứng đối với mình thôi.

Thấy Hứa Tư An thất bại suy sụp, quần thần đều rõ, vị hoàng thượng kiêu ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác này, khi có chuyện thì dũng khí tranh đấu một phen cũng chẳng có..

Chờ khi quần thần đi cả rồi, Hứa Tư An mới đứng dậy khỏi ghế rồng, loạng choạng đi tới trước mặt Hứa Thành Trù, trong miệng hỏi đi hỏi lại ba chữ tại sao vậy.

Tại sao ư? Hứa Thành Trù nhìn Hứa Tư An, không thể che đi nụ cười chế giễu trêи môi nữa.

"Ngươi thắc mắc trước đây dù ngươi có làm gì hắn, hắn cũng không làm thế này, bây giờ đột nhiên..." Hứa Thành Trù còn chưa nói xong thì Hứa Tư An gật đầu liên tục.

"Người động vào người không nên động vào rồi." Hứa Thành Trù tốt bụng nhắc nhở.

Hứa Tư An nhìn Hứa Thành Trù, trong ánh mắt tuyệt vọng đột nhiên sáng quắc, hắn hưng phấn nói với Hứa Thành Trù: “Ta giúp hắn tìm Tống Kinh Mặc về, bảo hắn đừng động đến ngôi cửu ngũ của ta. Những năm qua ta khổ sở biết mấy, chỉ còn ghế cửu ngũ này thôi."

Giọng nói của Hứa Tư An đầy thê lương, nhưng năm qua để không bị người khác mong mỏi ngôi cửu ngũ của mình mà hắn không hề để các hậu phi mang thai, hai đứa con trai cũng chỉ dạy dỗ qua loa, vì hắn sợ sau khi chúng có đủ thực lực thì sẽ tranh ngôi cửu ngũ với mình.

Nhưng bây giờ, ngôi cửu ngũ không còn nữa, hắn không còn gì nữa.

Gì cũng không còn mà còn vớ va vớn vẩn, còn nói có thể tìm Tống Kinh Mặc về.

"Bây giờ chuyện mà ngươi nên nghĩ không phải là làm sao để giữ được ngôi vị hoàng đế mà là giữ mạng, biết rõ di chỉ của tiên đế mà ngươi còn ra tay với Thành nhi. Nếu nó muốn truy cứu thì ngươi khó thoát nổi tội chết." Hứa Thành Trù tốt bụng khuyên nhủ Hứa Tư An vẫn u mê không chịu tỉnh táo.

Hắn là hoàng thúc, chuyện mà lúc này có thể làm được chỉ là khuyên đứa cháu bị quyền lực mê hoặc này.

Hứa Thành Trù nói xong thì đi, hắn tin đứa cháu này của mình là người thông minh, nếu có cách giữ lại Kinh Mặc, đương nhiên hắn sẽ dùng, dù sao thì tính mạng quan trọng hơn quyền lực nhiều.

"Biết trước như thế, những năm qua ta không nên làm gì cả, cứ hưởng thụ phúc khí được làm hoàng thượng là được..." Nhìn bóng lưng khuất dần của Hứa Thành Trù, Hứa Tư An đầy đau khổ.

Nhưng giống như Hứa Thành Trù đã đoán, Hứa Tư An vẫn muốn giữ lại tính mạng của mình, nên tối hôm đó, hắn cho người đưa mấy rương đựng thư đến Thành vương phủ.

Hứa Kế Thành chăm chỉ gặp Hứa Tư An, nhìn nam nhân yên tĩnh ngồi trêи ghế, Hứa Tư An không bị khống chế mà quỳ xuống.

"Thành nhi, là lỗi của thúc phụ, thúc phụ tới xin lỗi cháu, mong chóng rộng lượng bỏ qua, cháu..."

Không chờ Hứa Tư An nói xong, Hứa Kế Thành đã nói: “Cháu muốn gặp thúc phụ là vì cháu nghe nói thúc phụ có cách để cháu tìm được Kinh Mặc về."

Đúng thế, khi mọi người cảm thấy chắc Hứa Kế Thành đang bận rộn cho đại điển lên ngôi thì thật ra hắn rất rảnh, rảnh đến mức chỉ quan tâm chuyện có liên quan đến Kinh Mặc.

"Mấy cái này, mấy cái này là những bức thư mà cháu viết cho công chúa Kinh Mặc trong những năm qua, tất cả đều rơi xuống tay thúc phụ. Tâm ý của cháu, thúc phụ đọc mà cũng cảm động, nó mà biết, chắc chắn sẽ..." Hứa Tư An nở nụ cười nịnh nọt, hắn biết phải làm xong chuyện này thì hắn mới có thể sống. Nếu làm tốt, thậm chí Hứa Kế Thành còn ban thưởng cho hắn, an hưởng tháng ngày còn lại.

Hắn đi đến nước này rồi nên không mong cầu gì nhiều nữa, chỉ mong có thể sống tiếp, chỉ mong nửa đời sau an yên.

Hắn ấy à, là người sống thực tế nhất trong mấy huynh đệ, nếu ngôi cửu ngũ xa xôi quá thì hắn cũng nên mong mỏi những thứ thực tế hơn.

Nhưng hắn không ngờ, sau khi hắn nói xong thì sắc mặt của Hứa Kế Thành lập tức trở nên lạnh lẽo…

Bình Luận (0)
Comment