Tung Hoành Nam Hạ

Chương 37


Nguyễn Thanh Trúc chưa kịp trả lời đã nghe tiếng ư ư. Nàng nhìn thì thấy người khuyết tật hoa tay múa chân trong rất đắc ý. Bạch Vân không biết phải nói thế nào, gã lắc đầu than:
“Thôi vậy, cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm. Sáng mai chúng ta sẽ lên đường.”
Một đêm yên tĩnh trôi qua. Bóng tối tan dần nhường chỗ cho từng tia nắng đang ló dạng phía chân trời. Bạch Vân vươn vai, hít thở làn không khí trong lành của ngày mới. Gã thấy Nguyễn Thanh Trúc còn đang say giấc cũng không đánh thức nàng, mấy ngày qua thật vất vả cho nàng quá.
Nguyễn Thanh Trúc thức dậy, nàng nghe thoang thoảng hương thơm của thức ăn. Nhìn thấy Bạch Vân đang nướng một con gà rừng thật to, nàng thấy rất hạnh phúc, hệt như cuộc sống của đôi phu phụ mới cưới vậy. Nhưng khi nhìn qua người khuyết tật còn đang ngủ say, nàng lại thấy buồn cười. Hắn lớn tuổi như vậy mà bộ dạng trông như trẻ nít. Nằm ngủ mà chân tay dang cả ra, chẳng có chút ý tứ gì cả. Nàng đến bên Bạch Vân nói:
“Vân ca, huynh không trách muội chứ?”
Bạch Vân cười nói:
“Muội nghĩ cho huynh, huynh sao lại trách muội chứ?”
Nguyễn Thanh Trúc thở dài nói:
“Nếu võ công của Vân ca cao cường hơn, cái hẹn một năm sau cũng có sáu phần nắm chắc.”
Bạch Vân mỉm cười, gã nói:
“Võ công của huynh cao cường chỉ để bảo vệ Trúc muội thôi.”
Bạch, Nguyễn hai người nhìn nhau cười, tình ý dạt dào không thôi. Một lúc sau, Bạch Vân đánh thức người khuyết tật, gã đưa cho hắn một cái đùi gà. Ba người dùng bữa sáng xong liền lên đường. Bạch Vân nghe danh Nam Hạ đã lâu, gã rất tò mò về nơi được xem là ngọa hổ tàng long này.
Gần giữ trưa cả ba người mới ra khỏi vách núi. Bạch Vân cùng Nguyễn Thanh Trúc đi bộ, người khuyết tật ngồi trên con Hắc Thiên mã thích thú vô cùng. Cách lối mòn ấy chừng một dặm, có một chỗ bán trà giải khát cho khách qua đường. Trời nắng như thiêu đốt. Mấy tấm vải che cũng chẳng làm dịu bớt được cái nóng nhưng mà ở nơi hoang vắng như thế này, có thể ngồi uống mấy chén trà thật không có gì sánh bằng. Vì vậy nơi này cũng xuất hiện không ít người.Cả ba cùng dừng chân nghỉ ngơi. Bạch Vân thấy nơi này khá đông người, gã thầm nghĩ bọn họ đi từ hai đường khác đến. Thấy bọn họ nhìn mấy người mình dò xét, Bạch Vân chỉ biết thở dài. Nguyễn Thanh Trúc quá đẹp, nàng xuất hiện tất nhiên hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Mà bộ dáng của người khuyết tật mới càng làm cho người khác hiếu kì.
Bạch Vân rót ba chén trà cho ba người cùng uống. Đang thưởng thức sự mát lạnh làm người ta khoan khoái thì nghe hai người ngồi bàn kế bên than thở:

“Thật đáng tiếc, đại hội Diệt trại lớn như vậy mà chúng ta lại đến trễ.”
Người chung bàn phụ họa:
“Phải đó, anh hùng các lộ dường như đều tề tựu đông đủ. Không được cùng họ tác chiến, thật uổng chuyến đi của chúng ta.”
Bỗng một người ngồi bàn khác, trên mặt có hàm râu cá trê giễu :
“Cũng may các ngươi không đi, nếu không chưa chắc toàn mạng trở về đâu.”
Hai người tức giận mỗi người quát một câu:
“Thật láo xược.”
“Kẻ nào dám hỗn láo.”
Tên râu cá trê cười khẩy:
“Các ngươi chưa xứng nghe danh của ta.”
Hai tên cùng nhảy người qua đứng trước mặt tên râu cá trê. Một tên nói:
“Động thủ đi.”
Tên râu cá trê đập bàn một cái. Chén trà vừa bay lên đã bị hắn đẩy về phía hai người đối diện. Hai người cùng dạt ra né tránh. Một tên chưa kịp móc song câu sau lưng ra đã bị tên râu cá trê phóng một cước vào ngực té xuống đất. Tên còn lại sử dụng côn tam khúc, hắn đánh một côn vào sau gáy tên râu cá trê nhưng không trúng, mà lại bị đánh một quyền vào giữa mặt. Hai tên lòm còm bò dậy, không dám nói nửa lời, cùng nhau bỏ chạy. Tên râu cá trê để hai phân tiền lên bàn. Hắn cũng rời đi trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
Bạch Vân thấy tên râu cá trê đã khuất dạng, gã quay sang bàn bên cạnh tò mò hỏi:
“Các vị huynh đài có biết đại hội Diệt trại gì gì đó không?”
Bàn bên có ba người ngồi. Một tên trên đầu quấn khăn màu đỏ nói:
“Chuyện lớn như vậy mà ngươi không biết ư?”
Một tên lại nói:
“Đúng đó, đây là đại sự của võ lâm trong hai năm trở lại đây đó.”
Bạch Vân cười nói:
“Có thể kể cho tiểu đệ nghe được không?”
Tên quấn khăn đỏ nói:
“Chuyện mới kết thúc vài hôm trước. Chúng ta cũng chỉ nghe kể lại mà thôi.”
Thấy tên quấn khăn đỏ cứ nói đâu đâu, một tên chen vào:
“Hơn một tháng trước, diễn ra đại hội Diệt trại. Anh hùng hào kiệt khắp nơi tề tụ về, cùng nhau tiêu diệt Hắc Mộc trại. Chuyện tiêu diệt Hắc Mộc trại là việc mà anh hùng trong thiên hạ đều mong muốn. Vì vậy khi chưởng môn Phi Long môn phát thiếp mời, mọi người đều nhiệt liệt hưởng ứng.”
Bạch Vân thầm nghĩ Bạch Không Tự và Ngô Báo vì tấm bản đồ mà đến tận Cổ thành. Nay Hắc Mộc trại sắp bị diệt, không biết bọn họ có về kịp không? Gã thấp giọng hỏi: “kết quả thế nào?”

Tên quấn khăn đỏ nói:
“Kết quả ư, anh hùng các lộ chật vật rút lui.”
Hắn thở dài nói tiếp:
“Nếu lần này có Nam minh chủ của Anh Hùng hội lãnh đạo thì Hắc Mộc trại kia còn không bị diệt sao…”
Một tên khác chen vào:
“Việc lớn như vậy tất không thể bí mật được, bọn Hắc Mộc trại đã đặt nhiều cạm bẫy mai phục. Chỉ chờ anh hùng thiên hạ kéo đến là ra tay chém giết.”
Hắn nói:
“Không thể đổ lỗi cho Trần chưởng môn được.”
Bạch Vân hỏi:
“Trần chưởng môn là chưởng môn Phi Long môn gì đó phải không?”

Tên quấn khăn đỏ nói:
“Đúng là như vậy, Phi Long môn được sáng lập gần hai trăm năm, thanh danh như mặt trời giữa ngọ, ngày xưa được xem là thái sơn của võ lâm Đại Nam. Nhưng bây giờ và trước kia là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Bạch Vân lại hỏi:
“Theo tiểu đệ được biết thì Bạch Không Tự cùng Ngô Báo lúc ấy không có mặt thì phải?”
Tên quấn khăn đỏ gật đầu nói:
“Đúng vậy, nhưng Hắc Mộc trại nếu chỉ nhờ vào mấy kẻ đó thì đã sớm bị tiêu diệt từ lâu rồi.”
Bạch Vân và Nguyễn Thanh Trúc nhìn nhau. Tên quấn khăn đỏ kể:
“Theo lời kể thì lúc đó hai bên đều muốn giảm thiểu số thương vong, nên cử người ra quyết đấu. Hắc Mộc trại thua, sẽ tự động giải tán. Nếu thắng, những người tham gia hội Diệt trại phải rút lui.”
Bạch Vân thầm nghĩ: “quyết đấu như thế thì Hắc Mộc trại sao có thể thắng được chứ?”, Nguyễn Thanh lại “ồ” lên một tiếng. Tên quấn khăn đỏ kể tiếp:
“Hai bên thống nhất chỉ đánh ba trận. Trần chưởng môn làm minh chủ tất nhiên phải đánh một trận rồi. Còn lại hai trận là do Nguyễn đại hiệp cùng Đinh chưởng môn đảm đương.”
Nguyễn Thanh Trúc hỏi lại:
“Nguyễn Công Phúc, Nguyễn đại hiệp sao?”
Có người nói: “trong võ lâm còn có người nào được xưng hai chữ đại hiệp nữa chứ.” Nguyễn Thanh Trúc nhìn một lượt, thấy mọi người cùng vây quanh lại nghe kể chuyện. Tên chủ quán lầm bầm: “đây không phải Trà Quán, nếu không hôm nay ta kiếm được một số vốn kha khá rồi.” Một người không kiềm được hối thúc: “kể tiếp đi.”
Tên quấn khăn đỏ hớp một ngụm trà kể:
“Mọi người biết Hắc Mộc trại cử ai ra không? Trại chủ Hắc Mộc trại, Trình Không cùng Tiếu Bất Tử.”

Mọi người nhao nhao lên.
“Trình Không gia nhập Hắc Mộc trại bao giờ thế?”
“Những người trên Hắc bảng rất cao ngạo, sao lại làm thủ hạ của Hắc Mộc trại thế nhỉ?”
Tên quấn khăn đỏ gỏ gỏ chén trà ọi người im lặng rồi lớn tiếng nói:
“Trần Thiên Khiếu và Trịnh Nam Thành bất phân thắng bại. Đinh Quý Phái và Trình Không, Đinh Quý Phái thua. Nguyễn đại hiệp và Tiếu Bất Tử, Nguyễn đại hiệp thắng.”
Một người nói: “thế chẳng phải hòa cả làng sao?”
Tên quấn khăn đỏ nói: “thế nên mới đấu trận cuối cùng.”
Mọi người giục hắn nói mau mau lên, đừng úp úp mở mở nữa. Nhưng lại thấy tên quấn khăn đỏ lau nước mắt nói: “ta không kể nữa đâu, thật đau lòng quá đi.”
Một tên đi chung với hắn thấp giọng nói, nhưng mọi người lại im lặng lắng nghe nên từng câu từng chữ đến tai mọi người rất rõ ràng: “Nguyễn đại hiệp đứng ra đấu trận cuối phân thắng bại, không ngờ… không ngờ đại hiệp đã bị tên Trình Không kia hạ sát thủ.”
Mọi người ngồi xung quanh đều im lặng. Ai cũng tiếc thương cho cái chết của một vị lão anh hùng, người mà ai ai cũng kính nể và khâm phục. Bạch Vân không hiểu, gã lờ mờ đoán ra vị Nguyễn đại hiệp kia đã làm không ít việc tốt, tạo phúc cho võ lâm nên mới được mọi người tôn sùng đến như vậy. Gã thầm nhớ kỹ cái tên Trình Không, ngày sau nếu gặp thì phải nhanh chân mà chạy gấp, chớ có dây dưa với hắn làm gì.
Hồi lâu mọi người mới bớt đau thương một chút, một số người cũng lục tục rời đi. Bạch Vân thấp giọng hỏi Nguyễn Thanh Trúc:
“Trình Không kia là ai mà ghê gớm như thế?”
Nguyễn Thanh Trúc đáp:
“Trình Không, Trịnh Nam Thành và Tiếu Bất Tử đều là cao thủ trên Hắc bảng. Vị trí được xếp trên bảng lần lượt là một, bốn, bảy.”
Bạch Vân đổ mồ hôi nói:
“Võ công của cao thủ trên Hắc bảng quả nhiên không thể xem thường.”
Nguyễn Thanh Trúc nói:
“Tuy nhiên theo Kiều tỷ tỷ nói thì Trình Không kia còn kém xa người xếp thứ hai trên Hắc bảng.”
Bạch Vân không đáp. Gã không đồng tình với nhận định này. Chuyện thắng thua không thể đoán trước được, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến việc thắng bại. Nguyễn Thanh Trúc thấy gã không đáp lại nghĩ rằng gã e ngại mấy cao thủ trên Hắc bảng kia, nàng cười nói:
“Chẳng phải huynh sắp học võ công ư, không cần phải lo lắng như thế.”
Bạch Vân nghe nàng nói liền cười, gã chỉ thấy công phu điểm huyệt rất thú vị nên muốn học cho biết. Gã chưa từng nghĩ khi học được võ công của người khuyết tật thì có thể so sánh cùng anh hùng trong thiên hạ. Người khuyết tật nghe nói đến mình thì gật gật đầu. Hắn lấy tay vỗ vỗ ngực như cam đoan Bạch Vân sẽ không phải hối hận khi học võ công của hắn.


Bình Luận (0)
Comment