Tung Hoành Nam Hạ

Chương 57


U Cương từ lúc tham chiến chỉ có lui và lùi. Lão lộn ba vòng ra phía xa nói:
“Hai ngươi ra tay đánh lén. Còn ra thể thống gì nữa?”
Bạch Vân cảm thấy buồn cười. Lão giở thủ đoạn đê hèn thì không sao, nhưng khi rơi vào tình thế giống vậy lại dùng võ mồm giải nguy. Gã nhìn Kiều Tam Nương nói:
“Tỷ tỷ, chúng ta nhanh chóng liên thủ giải quyết lão già này.”
Kiều Tam Nương gật đầu rồi phóng người đến trước. Bạch Vân cười rồi lướt theo. Gã rất thích cái cá tính cuả Kiều Tam Nương: khi xảy ra chuyện, nói ít hơn làm.
U Cương thầm nghĩ nhanh trong đầu: lần này nếu thất thủ, chẳng những danh tiếng của bản thân bị mất mà còn làm kế hoạch của môn chủ thất bại. Khi quay về, sống còn khổ sở hơn cả chết. Lão thấy một nam một nữ kia chẳng xem mình ra gì, liền vận công lên hai bàn tay, vung chưởng như mưa. Thế nhưng, kiếm của Kiều Tam Nương và Bạch Vân có chung một đường lối, đó là: nhanh. Vì thế lão muốn lấy cái nhanh của mình đem so với cái nhanh của bọn họ lại càng gây bất lợi ình. Chẳng những Bạch, Kiều hai người đều nhanh như nhau mà còn phối hợp rất ăn ý. Kẻ tới trước, người đến sau tấn công không ngừng nghỉ làm chưởng phong của U Cương rối loạn, chẳng còn đường lối nào cả.

Đám thuộc hạ ba mươi mấy người của Đông Phương giáo lần lượt ngã xuống. Bọn chúng đã phải chiến đấu từ chập chạng tối đến bây giờ, tinh thần và sức lực đều đã mệt mỏi làm sao chống chọi với hơn hai trăm người của ba bang phái, sức lực sung mãn cùng đám thuộc hạ của Vạn Độc môn cùng nhau tấn công. Một số thuộc hạ của Vạn Độc môn thấy trưởng lão của mình bị bức bách liền lao về phía đó ứng cứu. Cục diện Đông Phương giáo bị diệt chỉ là sớm hay muộn mà thôi, chúng có nhiệm vụ: phải bảo hộ cho trưởng lão của mình.
Chuyện tưởng như đã như dự liệu của đám người Vạn Độc môn. Thế nhưng từ phía sau tòa nhà có một bóng người phi thân đến. Vung một chưởng ác liệt vào đám người đang tấn công như hổ đói kia. Kình Ngư bang, Hoàng Sơn bang, Trường Lâm phái kẻ chết người bị thương, gấp rút thoái lui. Thế nhưng phía sau lại có hai bóng người khác không biết từ đâu đến, xông vào chém giết. Không biết trong bao lâu, cũng không biết là kẻ nào đã lớn tiếng kêu gọi rút lui. Ba bang phái cùng đám thuộc hạ của Vạn Độc môn vội lui ra xa. Cuồng Sa sau khi thoát khỏi vòng chiến liền thấy có ba bóng người đang vây quanh Khương Khiếu Thông cùng con trai lão. Đó là một lão già cùng hai người trung niên. Hai người trung niên kẻ cầm thương người cầm đao sát khí trùng trùng, trông rất uy phong.
Lão già chính là Khương Vũ. Khi về đến nơi, lão thấy xác chết nằm ngổn ngang, vết máu vương vãi khắp nơi liền biết trong giáo đã xảy ra chuyện. Lão vội chạy về phía hậu viện kiểm tra. Nơi hậu viện hoang vắng không một bóng người, trong không khí còn vương vãi mùi vị của chất độc. Trong lòng thấp thỏm không yên, lão chạy khắp nơi trong giáo tìm kiếm, hồi lâu lão nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài sảnh lớn phía tây. Khi thấy Khương Khiếu Thông cùng Khương Tình bị vây trong vòng chiến, lửa giận trong người lão bùng phát ngút trời. Khi đánh xong một chưởng, lão thấy hai vị hộ pháp khác là Lê Hoành cùng Phùng Thế Thanh cũng đã về kịp liền thầm than may mắn. Kẻ địch tạm lui, Lê Hoành nói chắp tay hướng Khương Khiếu Thông nói:
“Lê Hoành hộ giá chậm trễ, đã làm Khương giáo chủ phải bận tâm, tội thật đáng chết.”
Lê Hoành nói xong nhưng vẫn không thấy Khương Khiếu Thông trả lời. Khương Vũ cùng Lê, Phùng ba cặp mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy vẻ kinh sợ trong cặp mắt đối diện. Giáo chủ vận công đến nỗi không nói được một lời, thì có thể hình dung cuộc chiến lúc nãy hung hiểm như thế nào. Bỗng nghe ầm một tiếng, ba người cùng nhìn sang trận chiến còn đang tiếp diễn bên kia.
U Cương lui ba bước, sắc mặt lão tái xanh cả lên. Chỉ đối một chưởng với một tên mao đầu tiểu tử vậy mà vẫn bị chấn lui, lão không giận sao được? Bạch Vân thê thảm hơn nhiều, gã bị chấn lui hơn cả trượng, miệng phun máu như suối, sắc mặt gã bây giờ còn trắng hơn cả bộ y phục mà gã đang mặc. Ngoại thương của gã rất nặng nhưng vẫn cầm cự được, nhưng nội thương của gã chưa khỏi, thế mà gã tham chiến khá nhiều phen từ tối đến giờ. Bây giờ lại cùng người đấu nội lực, làm sao không bị thương cho được. Bạch Vân chống thanh kiếm ra sau, lộn người tới trước nói:
“Lão già kia, đánh tiếp nào.”
Kiều Tam Nương đâm bên này, chém bên kia đã giết không ít thuộc hạ của Vạn Độc môn. Nàng bị đám người này ngăn cản, lôi kéo không thể tập trung đánh với U Cương được. Thế là lão thừa dịp sơ hở, vung một chưởng toàn lực vào lưng của nàng. Bạch Vân thấy thế liền lạng người đến, chắn trước người của nàng, vung chưởng ra đón đỡ. Gã không dám dùng kiếm, thừa cơ U Cương đánh lén Kiều Tam Nương mà giết lão. Vì trong thâm tâm gã: lão già U Cương không đáng để mạng đổi mạng với Kiều Tam Nương. Kiều Tam Nương thấy Bạch Vân bị thương thì sát khí nổi lên. Nàng nhún người một cái đã đến trước mặt U Cương, ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn đến đâu là kiếm vung đến đó, sắc bén và vô tình. U Cương sau khi đối chưởng còn chưa kịp thở vài hơi lấy chân khí liền bị công kích, lão cắn răng né tránh, chờ cơ hội phản công. Thế nhưng vừa né sang bên phải đã bị kiếm của Bạch Vân không biết đã đến từ lúc nào: chém đứt cánh tay phải. Lão giật mình, khi phát hiện ra thì lại bị Kiều Tam Nương một kiếm xuyên tim. U Cương không cam tâm, lão nhe hàm răng nhuốm đầy máu tươi thều thào:
“Kiều Tam Nương, ta chờ ngươi dưới âm phủ, ặc ặc.”
Kiều Tam Nương rút kiếm ra, đá mạnh cái xác U Cương đi nơi khác. Nàng quan tâm hỏi:
“Đệ không sao chứ?”
Bạch Vân nhăn mặt đáp:

“Còn làm được mấy câu đối nữa.”
Kiều Tam Nương vén lọn tóc cười nói:
“Vẫn còn đùa được à?”
Nàng tiếp:
“Tỷ tỷ đã đắc tội với Đông Phương giáo, nơi này không thể ở lâu. Tỷ đi trước, ngày sau sẽ tìm đệ.”
Bạch Vân chưa kịp trả lời liền không thấy bóng dáng Kiều Tam Nương đâu nữa. Gã lắc đầu rồi đi về phía Khương Vũ. Khương Vũ nhìn Lê, Phùng hai người hỏi:
“Hai vị nghĩ có thể cầm cự với sự liên thủ của đôi nam nữ vừa rồi trong bao lâu?”
Phùng Thế Thanh lắc đầu nói:
“Song kiếm hợp bích? Đánh không lại.”
Lê Hoành trầm ngâm:
‘Nói về nhanh bọn họ đều chậm hơn đao của ta, nhưng cả hai liên thủ thì trong trăm chiêu, ta bại.”

Bạch Vân thấy Khương Vũ cười khà khà, liền chắp tay nói:
“Ba vị tiền bối quá đề cao vãn bối rồi.”
Khương Vũ càng cười lớn hơn, lão đính chính:
“Bạch hiền điệt, không phải bọn ta đề cao hiền điệt. Bọn ta đang tán thưởng kiếm pháp của bằng hữu hiền điệt mà thôi.”
Bạch Vân biết mình bị hớ nên im lặng cho qua. Bỗng nghe Lê Hoành quát:
“Kẻ nào rời đi, chết.”
Ngao Tôn cùng Liêm Minh thấy gió đã đổi chiều. Tuy bên mình đông người nhưng bốn người kia võ công cao cường. Bọn chúng không dám nán lại lâu hơn, định dẫn đám thuộc hạ bỏ chạy. Nhưng Lê Hoành vẫn luôn quan sát độn tĩnh của chúng, hắn vừa quát xong thì Phùng Thế Thanh đã phi thân chắn đường lui của chúng rồi. Lúc này Khương Khiếu Thông mở mắt ra, vì lão quay lưng với ngọn đèn nên chẳng ai thấy rõ sắc mặt lão. Tuy nhiên hai mắt lão toát ra sát khí lạnh ngắt, lão nói từng chữ:
“Không một ai sống sót.”


Bình Luận (0)
Comment