Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 1.1

CHUYỂN NGỮ: NQL

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT


Đầu xuân 2016, thành phố Nhã Giang.

Ở nghĩa trang trên núi Tạ.

Cuối tháng hai, đúng vào lúc tiết xuân lành lạnh, vạn vật nên thơ, gió nam ấm áp bên song cửa, không khí trên núi mỏng mảnh, sương mù giăng kín, cây cối xung quanh đâm thẳng lên bầu trời, xuân đã về trên khắp mọi nơi.

Sáng sớm, ông trời đang đắc ý, thỉnh thoảng reo xuống vài hạt mưa, bay bay đậu đậu.

Giữa mây mù, loáng thoáng thấy chín mươi chín bậc thang của khu nghĩa trang, bậc trên cùng thì mờ ảo, như thể ở bên kia đám mây, như thể đang tiếp nối với bầu trời. Tô Trản bước từng bước, còn mơ hồ nghĩ đây chính là một con đường mòn trong khu rừng có thể dẫn cô đến được thiên đường.

Gió xuân tháng Hai thật buốt, nói chẳng hề sai, gió phía nam đang tạt qua gương mặt cô như những nhát dao cùn.

Cô kéo kéo cái mũ lông chim, ôm hoa vào ngực, hai tay đưa lên miệng, chà xát vào nhau, lúc đó từ lòng bàn tay mới có chút ấm áp, rồi cầm bó hoa, tiếp tục bước.

Bước lên từng bậc thang, cô đều cúi đầu lẩm nhẩm:

“Love is patient.”

Yêu là mãi mãi nhẫn nại.

“Love is kind.”

Có cả ban ơn.

Cô cúi đầu, lại bước lên một bậc thang nữa, mím môi lại, thì thầm:

“Love is not envious or boastful or arrogant or rude.”

Yêu là không ghen tị, không khoe khoang, không kiêu ngạo, không thô lỗ.

Đến những bậc thang gần cuối, cô chậm rãi thả bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh một cái, rồi lại ngâm nga:

“It does not insist on its own way.”

Không cầu lợi ích đến với bản thân.

“It is not irritable or resentful.”

Không dễ dàng nổi giận, không toan tính hại người.



“Love never ends.”

Yêu là không bao giờ ngừng lại.

“Enter ye in at the strait gate: for wide is the gate, and broad is the way, that leadeth to destruction, and many there be which go in thereat.”

“Hãy theo cửa hẹp mà vào, bởi cửa rộng và đường thênh thang thì dẫn đến diệt vong, và hầu như ai cũng chọn theo lối đó.”

Đến khi leo lên bậc thang cuối cùng, Tô Trản ôm bó hoa đứng yên, quay người lại, nhìn về những bậc thang dốc dốc bên dưới, cô thở dài một hơi, thong thả đọc lên câu cuối cùng:

“Because strait is the gate,and narrow is the way,which leadeth unto life,and few there be that find it.”

“Cho tới cuối cuộc đời, cửa thì hẹp, đường thì nhỏ, người tìm được lại chẳng có bao nhiêu.”

Cô đã tìm được phần mộ, rất sạch sẽ, dường như vừa mới được dọn dẹp qua. Lúc ấy, phía trước bia mộ đặt một bó cúc tươi mới, hẳn là trước khi cô đến, đã có người ở đây.

Tô Trản không để ý nhiều, từ từ ngồi xuống, đặt bó hoa xuống bên cạnh, vuốt vuốt nhè nhẹ lên tấm hình trên bia.

Cô nhẹ giọng cất tiếng: “Lâu rồi không gặp.”

Khu nghĩa trang an tĩnh, không có lấy một bóng người, Tô Trản đem bó hoa mang tới đặt vào chỗ xong lấy từ trong túi xách ra một chai rượu nhỏ, bước vòng quanh phần mộ, rồi lại trở về chỗ cũ, lúc thì thầm chuyện gia đình, giọng cô rất mềm mại và tinh tế, nhẹ nhàng vang vọng trong khu nghĩa trang, cũng như giây phút này mưa phùn kéo dài, lại làm cho người đang phiền muộn trở nên yên lòng.

Không lâu sau, những điều cần nói cũng đã nói xong, Tô Trản ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, cô đứng lên, nhìn gương mặt mỉm cười trong bức hình nói: “Em đi đây, lần sau em sẽ lại đến thăm chị.”

Cô men theo đường cũ từ khu nghĩa trang đi xuống, Thịnh Thiên Vi đang ngồi trong xe nghịch điện thoại di động, thấy cô đi tới ném chiếc điện thoại qua một bên, ngồi thẳng người, vừa nhìn thấy cô đã vội vã muốn hỏi:

“Bà mới cắt tóc à?”

Thịnh Thiên Vi và Tô Trản cùng tốt nghiệp đại học và cùng làm đặc công guống nhau, làm cộng sự ở cái nơi ăn thịt người không nhả xương đó nửa năm, cho đến khi Tô Trản rời đi. Hai cô gái đều là những thiếu nữ chân ướt chân ráo vào xã hội, lại là những cô gái duy nhất trong ngành, chưa tới dăm ba bữa đã tay trong tay đi dạo phố rất tình cảm.

“Ba năm trước tôi cắt rồi.” Tô Trản không lạnh không nhạt đáp lời.

Cô vốn gầy, xương lại nhỏ, thân hình tiêu chuẩn cao một mét sáu sáu, gương mặt nhỏ nhắn chừng bằng bàn tay, trắng trẻo, vóc dáng khá đẹp, nước da mịn màng, lại thêm vẻ ngoan ngoãn, nhìn qua thấy rất biết điều nhanh nhẹn, đôi mắt to chớp chớp, ngày trước mái tóc dài đến eo, có thể nói khá giống một đứa trẻ ngoan biết nghe lời.

Hôm nay cắt tóc, nom trông có ba phần kinh nghiệm, bảy phần nữ tính.

Nhưng cử chỉ thì vẫn nhác bóng dáng của thiếu nữ mái tóc dài đến eo năm đó.

Thịnh Thiên Vi giương đôi mắt phiền muộn nhìn cô, cảm khái nói: “Chị hai Tô Trản à, chị thay đổi nhiều quá rồi đấy.”

Tô Trản đang tựa người vào chiếc ghế cạnh ghế lái ngắm cảnh ngoài xe, nghe thấy cô nàng nói như vậy, quay đầu lại nhìn một cái, rồi lại quay ra, “Người năm ấy rồi cũng sẽ thay đổi, sẽ trưởng thành, và sẽ già đi.” Trong câu nói chưa đầy những thổn thức từ tận đáy lòng về quá khứ.

Lúc cô nói trong xe đã phát bài ‘Thời gian xưa cũ’

Vừa vặn đến câu: “…Tiếng đàn phong cầm trầm bổng, hôm nay hình dáng chúng ta thay đổi, vì cuộc sống mỗi ngày lo toan đủ thứ, nhưng chỉ cần nhớ đến những thời gian xưa cũ, ánh mắt ta cũng trở nên lấp lánh lạ thường…”

Bầu không khí trong phút chốc trở nên trầm lắng, cả hai cô gái đều yên lặng ngồi trong xe, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Thật ra thì Thịnh Thiên Vi không hiểu, ban đầu hai người bọn họ rõ ràng tốt vô cùng, mọi người đều biết, tình yêu rất trong sáng vô tư cũng rất phóng khoáng.

Sao lại trở thành như bây giờ?

Chị của Tô Trản mất rồi.

Lão đại cũng biến mất.

“…Hôm nay chúng ta thay đổi hình dáng, nhưng sinh mạng này vẫn tràn đầy khát vọng, nếu có thể quay về với thời gian xưa cũ, dù chỉ là trong khoảnh khắc…”

Mưa phùn rả rích bỗng biến thành mưa như trút nước, Tô Trản thu hồi tầm mắt, vô vỗ đầu cô gái ngồi bên cạnh, “Nè, bà đang nghĩ gì thế, sao không đi đi?”

Thịnh Thiên Vi dè dặt quan sát cô, thấy mặt cô không biến sắc, lúc đó mới nhỏ giọng nói: “Thật ra thì, tôi cũng nhìn thấy, hôm đó trong bữa tiệc giải ngũ của lão đại, anh ấy đè bà ra hôn ở bên bồn rửa tay rồi…”

Tô Trản yên lặng nhìn cô một cái.

Trước khi gặp Thịnh Thiên Vi trong lòng đã định sẵn rồi, biết rõ là khi nghe hai chữ đó, có thể thẳng thừng nói ra từ miệng cô nàng như vậy, Tô Trản vẫn hơi kinh ngạc trong lòng một chút, nếu không phải mấy năm qua ở bên ngoài dã tôi luyện đến mức chẳng nề hà đao thương, chỉ sợ lúc này cô giả vờ lãnh đạm nhưng về nhà lòng lại đau như cắt.

Thịnh Thiên Vi lại bận bịu lo giải thích: “Tôi không cố ý đâu, tình cờ thấy thôi.”

Thực ra thì ngày đó, Thịnh Thiên Vi cô đã định nhân cơ hội bày tỏ rồi, muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ mười năm cô dành cho người ấy, như kiểu sùng bái thần tượng vậy. Lúc cô định lại tinh thần, không khéo lại bắt gặp một màn ân ái như vậy.

“…”

“Tôi là fan của anh ấy mười năm rồi, chưa từng thấy anh ấy như vậy.” Thời điểm này Thịnh Thiên Vi nghĩ tới còn có chút xúc động, bỏi vì kiểu hôn đó thật sự rất bá đạo, rất thâm tình, sau đó cô cười buồn: “Nhưng nói thế nào, yêu một người như thế, đời này của bà liệu có đáng hay không?”

Chắc là đáng.

Nói như thế lại muốn yêu thêm lần nữa.

Nhưng càng về sau, bất luận là cô gặp ai, đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cảm thấy rất tầm thường không có gì nổi bật.

Không quên anh ấy được, cũng không thể yêu thêm bất kì ai khác nữa.

*

Kịch mới của Tô Trản khai máy, biên kịch như cô phải đi mười mấy chỗ để tìm cảnh, Nhã Giang là điểm dừng chân cuối cùng.

Ngày thứ ba, đoàn làm phim cũng tới, Tô Trản bị kéo đi uống rượu, trong phòng tề tựu đủ các lãnh đạo, bọn tiểu bối thi nhau tâng bốc bợ đỡ, a dua nịnh nọt. Tô Trản vốn không hay nói chuyện, liền ngồi yên lặng một chỗ, chống cằm, bữa tiệc linh đình, uống mấy ly rồi, đầu óc Tô Trản đã có phần nặng nề mê man.

Vất vả mãi mới tìm được khe hở, vội vàng xin lãnh đạo đi wc. Mà đi xong Tô Trản cũng không hề muốn quay trở lại cái nơi xa hoa đồi trụy đó, ngực cô hơi khó chịu, ngẫm nghĩ một chút, cô xoay người đi tới cửa quán rượu hút thuốc.

Áo choàng dài cô đã để trong phòng bao mất rồi, nên trên người hiện tại chỉ mặc một bộ vừa rộng thùng thình lại mỏng, chân nhỏ quần dài, đôi chân vừa thẳng vừa dài, cứ như thế dựa vào cột đá trước cửa quán rượu, châm điếu thuốc, ngẩng đẩu, thả ra một làn khói xám, đôi mắt lạnh lùng nhìn người qua kẻ lại trên đường.

Cô có dáng người đẹp, lại xinh xắn, nên người qua đường không nhịn được phải ngoái lại nhìn hai lần.

Vừa lúc đó, một chiếc xe đỗ lại ven đường, vây quanh là ba người đàn ông.

Tô Trản liếc mắt nhìn bóng dáng đó, mới chỉ thấp thoáng chiếc bóng thôi cô đã khẳng định đó là anh rồi.

Nhã Giang vốn không lớn, chạm mặt nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cô quay người, tựa vai vào cây cột, rít một hơi thuốc lá, thả ra khói xám, nheo mắt, bắt đầu cẩn thận quan sát. Đã lâu không nhìn thấy, ánh mắt cô hơi tham lam, tựa như đó là một vùng biển sâu thăm thẳm.

Người đó dựa người vào cửa xe, quay lưng về phía cô, đang nói chuyện cũng hai cậu con trai trước mặt.

Tóc dường như ngắn hơn, trên trán có vài sợi hơi rủ xuống, nhưng cũng không che đi được vầng trán cao, ngũ quan anh tuấn, một gương mặt cương trực mà nhu hòa, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng là lượt gọn gàng, cổ áo bẻ vuông vắn, lộ ra một đoạn cổ trắng trẻo, tay áo lại được xắn lên tới tận khuỷu tay, quần dài giầy da, đúng là mười phần chỉnh tề ngăn nắp

Có thể mặc áo sơ mi chau chuốt đến mức đó, chắc cũng chỉ có mỗi người này.

Ba người không biết nói những gì, anh ấy khóe miệng hơi cong, cúi người nhìn qua cửa kính xe, lấy gói thuốc ra, anh rút ra một cây thuốc lá kẹp vào tay, ở đầu búng búng, rồi sờ vào hai túi quần, phát hiện ra bật lửa lại để trong túi âu phục.

Một cậu thanh niên lôi ra chiếc bật lửa của mình, đưa đến gần miệng anh.

Anh hơi nghiêng đầu, ánh lửa trong đêm tối nhấp nháy, khiến cho guong mặt anh càng trở nên rõ ràng, gương mặt nhìn nghiêng trông nhu hòa hơn nhiều, ngậm khói trong miệng, sau đó lại quay người dựa vào xe, cởi bung cúc cổ áo, ngửa đầu nhả ra một làn khói xám.

Dáng vẻ lúc này, mới có phần giống ngày xưa, một người đàn ông có phần lưu manh.

Tô Trản dập điếu thuốc, vứt vào thùng rác, quay người lên lầu trở về phòng hát, không thể nhìn tiếp được nữa rồi, nhớ lại thứ này, có độc, không đụng vào được.

Trước đây, anh rất ít khi mặc áo sơ mi trắng, thích mặc áo liền mũ hoặc không cũng là vệ phục, sau đó đi đường lúc nào cũng thủ sẵn áo có mũ, đeo khẩu trang. Vậy mà bây giờ, một thân âu phục, vẻ ngoài lại đẹp trai, nhưng so với trước kia lại bớt phần phóng khoáng, thêm phần rạng rỡ trưởng thành.

*

Lúc đó trong phòng bao cũng đã ngồi hai giờ đồng hồ, các vị lãnh đạo mới không còn hứng thú và chuẩn bị rời đi.

Tô Trản về cuối cùng, trong cả phòng bao chỉ có cô là không say, ngay cả lãnh đạo cấp ngay trên cô cũng say đến mức hồ đồ, chỉ còn thiếu nước vứt cô lên giường của mấy vị lãnh đạo cấp cao mà thôi, nhưng vẫn biết tính cách của cô, nên cũng không dám làm quá mức.

Cô kéo tay lãnh đạo tựa vào người mình đỡ vào trong thang máy, người uống rõ là nhiều, mặt mũi đỏ bừng, đứng cũng chẳng vững, miệng vẫn lải nhải không ngừng: “Tiểu Tô à, có mấy lời anh nói mày phải nghe, bây giờ mày có danh tiếng, mọi người đồng ý làm việc với mày,  nhưng đến khi trong tay mày chả có gì cả, thì đó là lúc  mày lại là người đi cầu xin người khác, có chỗ tốt để mắt đến mày, thì là số mày tốt, chứ đừng nghĩ mày thanh cao, thanh cao của mày có mài ra cơm ăn được không?”

Tô Trản vờ như không nghe thấy gì: “Anh nói xong chưa? Tôi giúp anh tìm xe nhé?”

Lãnh đạo vung tay lên: “Rốt cuộc mày nghe có lọt tai không hả?”

Thấy cô vẫn không có phản ứng gì, lúc này anh ta mới bất mãn lầm bầm một câu: “Con ranh này xấu tính thật đấy, không biết là ai chiều nó hư thân thế này.”

….

Anh ấy chắc đang hút thuốc bên ngoài nhỉ

Thang máy dừng lại ở tầng năm.

“Đinh đông —-” cửa chậm chạp mở cửa ra hai bên.

Tô Trản kéo tay vị lãnh đạo cho anh ta dựa vào thang máy, nghe tiếng, cô vừa chớp mắt, theo bản năng ngẩng đầu, một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa, sau lưng người đó còn có chàng thanh niên giúp anh bật lửa.

Tim chợt hẫng một nhịp, hô hấp có phần khó khăn.

Vừa nãy cô chỉ len lén quan sát bóng dáng ấy trong bóng đêm, bây giờ không kịp đề phòng xuất hiện bất ngờ trước mắt cô, hoàn toàn rõ ràng dưới ánh đèn.

Nhìn gần như vậy, tóc ngắn đi nhiều, trông trẻ hơn, một đôi mắt đen bình tĩnh, vành mắt rất sâu, da trắng, ngũ quan càng thêm tinh tế, chín chắn rất nhiều. Giờ phút này, áo sơ mi trắng phối với quần âu, đôi chân mang một đôi giày da Ý thủ công, quần áo vừa vặn người, đường cong trên cơ thể thêm rõ ràng.

Đã sớm nói.

Anh ấy sẽ là người đàn ông mặc âu phục đẹp nhất trên thế giới mà.

Từ Gia Diễn đang gọi điện thoại, cửa thang máy mở ra, ngẩng đâu nhìn bên trong một lượt.

Bốn mắt bỗng nhiên nhìn nhau.

Không sợ hãi như đã nghĩ

Không ngạc nhiên, mừng rỡ, phẫn nộ như đã nghĩ.

Đôi mắt nhìn về phía cô, người khác không thể nhìn ra bất kì tâm tư, Tô Trản nhớ, anh là một người tính khí nóng nảy không giỏi kiên nhẫn cũng không giỏi che giấu cảm xúc.

Nên cô hoàn toàn biết được

Anh lạnh lùng và hời hợt, là do từ trong nội tâm anh muốn thế

Anh ung dung không vội vàng đi vào, ánh mắt chỉ nhàn nhạt lướt qua trên người cô, rất nhanh lại quay đi, đi tới một bên thang máy đứng, tiếp tục gọi điện thoại, coi cô như người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Anh không nói quá nhiều, hầu hết là người đầu dây bên kia nói, anh chỉ kiên nhẫn nhỏ giọng nói từng từ một.

“Ừ”

“Được.”

Tô Trản nhớ, trước kia có một câu nói về anh ấy  như thế này, “Kiên nhẫn của anh ta để cho chó ăn hết rồi.”

Anh cúp điện thoại, thang máy đi xuống, bên trong chỉ có bốn người bọn họ.

Chàng thanh niên đột nhiên hỏi người đó:” Anh chờ để đón chị ấy à?”

“Ừ”

“Vậy em đi cùng với, anh không trách em quấy rầy hai người đấy chứ?”

Từ Gia Diễn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh chàng kia một cái, giọng bất cần trước sau như một, đùa: “Mày từ lúc nào mà trở nên thấu tình đạt lý thế hử?”

Chàng thanh niên cười ha hả không ngừng.

Thang máy xuống đến tầng 1

Âm thanh”đinh đông” truyền tới.

“Từ Gia Diễn.”

Những từ này lúc bất ra khỏi miệng cô, cô dường như sắp cắn nát đôi môi của mình rồi, nhưng vẫn không khống chế được bản thân mình.

Người đó chỉ dừng lại trong chốc lát, không đáp lại, cũng không quay đầu nhìn cô.

Tô Trản cũng không biết cô muốn nói điều gì, chỉ là cảm thấy, nếu không gọi anh ấy lại, có cái gì trong lòng cô chợt biến mất, chìm nghỉm, rồi chẳng thấy nữa.

Cả thế giới bỗng dưng tĩnh lặng.

Như thể có điều gì đang chờ tuyên án.

Giây sau, Từ Gia Diễn tiếp tục bước ra, không nói một câu mà rời đi.

Chàng trai kia đuổi theo, “Hình như ai gọi anh kìa.”

“Nghe lầm rồi.” Anh bình tĩnh như thể chưa từng gặp qua cô vậy.

Tô Trản nhắm hai mắt.

Vừa lòng mày chưa, trò hề này làm mày vừa lòng chưa hả?

Cô cắn chặt môi, sau đó lại cảm thấy có vị tanh.

Không quay lại thật tốt biêt mấy, tìm cảnh nơi nào không tìm, tại sao cứ hết lần này đến lần khác là nơi này.

Thật ra thì cô sớm biết rồi

Nhưng cũng chỉ là muốn gặp lại người đó một lần mà thôi.

Tay buông thong xuống hông, nắm chặt lại

Bây giờ gặp được rồi

Hài lòng chưa?

Hay nên tuyệt vọng rồi nhỉ?

Cái thứ hy vọng vẫn còn đang hấp hối ấy dập tắt được rồi chứ?

Wiliam Shakespeare từng nói: “Khách không mời mà đến chỉ được hoan nghênh khi đã cáo từ mà thôi.”

Cũng nên vĩnh biệt được rồi

*

Cửa thang máy lại khép lại

Tô Trản còn chưa hoàn hồn, vị lãnh đạo đưa tay quơ quơ trước mặt cô: “Tiểu Tô, mày tỉnh lại chưa?”

Trong đầu Tô Trản chỉ toàn là bóng lưng dài cao ngất của người đó, anh đi cực nhanh, không hề do dự, tựa như đang trốn khỏi cô.

Sau đó, cô chỉ cười mỉm một cái, chẳng nói gì

Chớp mắt, thất giọt nước mắt rơi tách một tiếng lên mu bàn tay, bản thân cũng sửng sốt

Sao lại khóc?

“Đinh đông___” âm thanh nhắc nhở của thang máy lần nữa vang lên, xuống đến tầng hầm, Tô Trản bỗng nhiên nói một câu: “Là anh ấy?”

Lãnh đạo không hiểu, mặt ngẩn ra nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

Cô cười mỉa mai, trong mắt còn lấp lánh nước, dáng vẻ nhỏ bé đó thật khiến người ta đau lòng.

“Không phải anh vừa nói, xấu tính như thế là do ai chiều hư hay sao?”

“Là do anh ấy chiều hư đó.”

Là ai đã nói yêu càng nhiều hận càng sâu? Cô không biết ngay từ đầu Từ Gia Diễn có yêu cô hay không, cô chỉ biết là.

Vào thời điểm đó, anh ấy đã rất chiều chuộng cô.
Bình Luận (0)
Comment