Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 16

CHUYỂN NGỮ: NQL

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Mạnh Thần xách quần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Trản đang hướng về phía Từ Gia Diễn rời đi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai mắt cô, đôi mắt đầy ắp sự sợ hãi, nghi ngờ.

Từ Gia Diễn đã đi một hướng khác, Mạnh Thần đuổi theo, “Ôi ——-lão đại, em vừa thấy trên cổ ma nữ đeo cái thẻ công tác màu xanh, chẳng phải anh nói cô ấy đi làm chỗ Thái tử gia không phải vì anh mà? Em thấy cô nhóc đó quyết tâm đến đây là làm phiền anh đấy!”

Từ Gia Diễn lên xe, ngồi dựa vào ghế, tùy tiện kéo cái áo trùm lên đầu, như thể không nghe thấy, Mạnh Thần miệng nói thì như cái máy, cứ laỉ nhải không ngừng:

“Cơ mà lão đại, anh nên giữ khoảng cách với cô ấy một chút.”

Người bên cạnh hơi động đậy, áo vẫn trùm lên đầu, nên khi âm thành truyền qua lớp vải nghe vào thấy hơi buồn buồn, “Hử?”

Thấy có đáp lại, Mạnh Thần bỗng tràn trề sức lực, bắt đầu kể lể: “Anh không thấy động tác gạt tàn thuốc của cô nhóc đó à, rất là điêu luyện luôn, nhìn giống như một cô gái hai mươi à? Loại con gái bất lương thì có ấy, chắc chắn không cùng một đường với chúng ta.”

Trên xe trừ tài xế, chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí trong chớp mắt trở nên yên lặng.

Một giây sau, Từ Gia Diễn kéo cái mũ áo đang trùm đầu xuống, khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng người, cũng không nhìn Mạnh Thần, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, hơi gật đầu, “Quả thật như thế.”

Cuối cùng, không biết suy nghĩ thế nào anh lại bồi thêm một câu: “Nhưng anh đây cũng đâu phải người đàn ông tốt đẹp gì đâu.”

Cái ông anh Từ Gia Diễn này, từ bé đã không phải dạng vừa rồi, nhưng cái khốn nạn của anh ấy chỉ dừng lại ở việc đấu trí đấu dũng với Từ Quốc Chương mà thôi. Lúc học tiểu học thành tích học tập của anh quá xuất sắc, ai ai cũng biết, hàng năm đều là “ba vạch đỏ”[1], bằng khen cứ từng xấp từng xấp cầm về, nhưng lúc chuyển cấp còn hơn thế, lúc nào cũng là đại diện của trường đi tham gia các kì thi gì đó, từ ngày ấy mới trở nên vô liêm sỉ hơn.

Theo nhận xét của ông Từ Quốc Chương, thì thằng con trai của ông chính là bị Thẩm Tinh Châu làm hư.

Thẩm Tinh Châu năm cấp hai mới chuyển vào lớp bọn họ, trường trung học cơ sở tốt nhất của thành phố. Nhà Thẩm Tinh Châu buôn bán bất động sản, vì để con trai chuyển vào trường trung học cơ sở đó mà không hề keo kiệt tặng cho trường học hai căn nhà để thí nghiệm, một tiểu thiếu gia từ bé đã ngậm muôi vàng, nên cái phong cách làm việc so với những đứa trẻ khác trong trường học cũng không giống, vừa mới bước vào lớp học, thầy giáo đã giơ tay chỉ cậu ta, “Thẩm Tinh Châu, em chọn chỗ nào mà ngồi đi.”

Từ Gia Diễn lúc đó đang ngồi một chỗ chơi cái máy chơi game PSP đang thịnh hành tại thời điểm đó.

Lần đầu tiên nhìn Từ Gia Diễn, Thẩm Tinh Châu cảm thấy tên nhóc này thật cá biệt, nên trong lòng có ấn tượng không tốt lắm.

Một người yên tĩnh, không nói nhiều, một người thì khinh khỉnh, hai người chẳng nói chuyện với nhau mấy. Thẩm Tinh Châu là thiếu gia tự cao tự đại, Từ Gia Diễn cũng không thèm để ý đến cậu ta, chỉ cắm cúi chơi trò chơi.

Vào một ngày, Thẩm Tinh Châu nhìn thấy Từ Gia Diễn chơi Russia Cube, kinh ngạc vui mừng nhận ra tên nhóc này chơi game giỏi quá.

Trầm Tinh Châu là một tên chơi game tay tàn, cậu ta chơi Russia Cube không được lâu như Từ Gia Diễn, chỉ được một lúc là chết, vì chuyện này mà từ nhỏ cậu ta bị nhiều người chế nhạo, vì thế, cậu ta chủ động nói chuyện, hai người cứ câu được câu không nói với nhau như thế, sung sướng phát hiện ra, sở thích của cả hai đều rất giống người kia.

Ví dụ như đội bóng đá, đều thích Argentina, Messi, ví dụ như đều thích Kobe, cùng hâm mộ Trần Dịch Tấn, thích đá bóng, chơi game, hai người ăn nhịp mới nhau, mối quan hệ từ đó khá hơn.

Chỉ duy có một chuyện, đó là nữ sinh.

Lúc đó Thẩm Tinh Châu đối với nữ sinh nắm rõ như lòng bàn tay, bên cạnh không thiếu bạn học nữ đang dậy thì, cậu ta hay trêu đùa cùng họ, lúc hứng lên sẽ mời ăn tối, sau đó hôm sau lại ngồi một chỗ kể cho Từ Gia Diễn nghe chi tiết về hôm qua.

Cái cậu Từ Gia Diễn này đúng là quá thoát tục rồi, ở phương diện con gái, cậu ta chẳng hề có tí hứng thú nào cả, Thẩm Tinh Châu cứ nói một bên, còn cậu ta thì vừa cúi đầu chơi game vừa nghe, cũng không biết là nghe lọt tại được bao nhiêu, cũng thật là bội phục Thẩm Tinh Châu, tên nhiều chữ như thế mà cậu ta có thể nhớ rõ. Có lần Trầm Tinh Châu đang hăm hở kể gần đây cậu ta đang quen một bạn gái, rất xinh, tên cũng dễ nghe, Từ Gia Diễn mới tò mò hỏi một câu, “Chẳng lẽ ông không bao giờ nhầm lẫn hay sao?”

Thẩm Tinh Châu lập tức có phản ứng cười ha hả nói, ông không hiểu rồi, mỗi người con gái đều có kí hiệu của chính riêng cô ấy.

Lúc nói cậu ta còn mập mờ liếc nhìn anh một cái.

Khi đó Từ Gia Diễn không hiểu, chỉ nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì quái, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống chơi game.

Sau đó thì bọn họ mê eSport, thật ra là có một đêm, tâm trạng của Từ Gia Diễn không tốt, đội mưa đi tìm Thẩm Tinh Châu, hai người đánh bi-a xong, ở ngõ hẻm phía sau phòng chơi hút thuốc, Từ Gia Diễn dựa vai vào tường lấy điếu thuốc, Thẩm Tinh Châu đứng ở ven nhìn cô gái qua đường, hồi lâu, anh ném tàn thuốc xuống đất, lấy chân dụi tắt, đá đá bên chân của Thẩm Tinh Châu, “Đi, ra net đi.”

Từ ngày ấy, ham mê eSport, mối quan hệ với Từ Quốc Chương trở nên xấu hơn.

Thật ra thì mấy năm nay, con gái chủ động theo đuổi anh không nhiều nhưng cũng không hẳn là ít, Tô Trản chính là một người rất cố chấp, cố chấp như thế lại làm cho anh cảm thấy lúng túng, hết lần này đến lần khác chỉ là một cô gái mới hai mươi, nếu nặng lời, thì lại làm đau lòng, đến lúc đó lại phải dỗ, mà dỗ phụ nữ thì đặc biệt phiền phức rồi.

Giống như đêm hôm đó, biết cô sợ chó, trong lúc hứng lên, muốn dọa cô ấy một chút.

Thế rồi, lại lấy luôn đi một đêm của anh.

Vừa rồi lúc Thẩm Tinh Châu nhìn Tô Trản, trong lòng anh cũng rất căng thẳng, nếu vì anh mà để cho một cô gái vào làm ở công ty của Thẩm Tinh Châu, sẽ là một tội rất lớn —–

….

Tô Trản tan làm cùng Thịnh Thiên Vi ăn cơm xong mới quay về nhà.

Thịnh Thiên Vi hôm nay gặp được thần tượng, trong lòng sung sướng, móc một tấm thẻ trong túi xách ra, hào phóng nói, tôi mời, cứ thoải mái quẹt đi.

Hai người tay khoác tay đi đến một quán ăn Trung Quốc, ngồi xuống, Thịnh Thiên Vi khó mà nhịn được không nói về buổi chiều nay được nói chuyện với nam thần, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng: “F*ck, Pot ngoài đời so với trên tivi đẹp trai hơn nhiều ấy? Anh ấy thật là phong độ mà, so với vị thái tử gia sinh ra đã ngậm muôi vàng kia thì tốt hơn nhiều đấy chứ?”

Vóc người cũng đẹp hơn mà

Trong lòng Tô Trản yên lặng bổ sung.

“Thì ra là anh ấy thích mặc đồ thường thoải mái, tôi lại cứ tưởng anh ấy thích mặc đồ âu chứ? Muốn nhìn anh ấy mặc âu phục quá, chác chắn là đẹp mê người ấy!”

Không mặc còn mê người hơn.

Tô Trản tiếp tục bổ sung.

“Đúng rồi, tôi chụp lén được một tấm, cho bà xem này.” Thịnh Thiên Vi vừa nói vừa với chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, mở album ảnh, một tấm ảnh hiện ra.

Chụp lén?

Tô Trản không chịu được quay ra nhìn, Thịnh Thiên Vị thuận tay đẩy chiếc điện thoại di động tới trước mặt cô, đắc ý nói: “Sợ bị phát hiện, tôi giấu trong tay áo lén chụp đấy.”

Trong tấm hình anh vẫn cái dáng ngồi dựa vào sofa như thường lệ, tay bưng một tách trà, chắc đang không biết nói gì với người ngồi trực diện, khóe miệng hơi nhếch lên, Thịnh Thiên Vi là chụp từ phía mặt bên, gò má bị ánh sáng bao phủ, trở nên mềm mỏng một cách khác thường, cằm hơi căng, nhìn xuống dưới là yết hầu hơi nhô ra.

Thịnh Thiên Vi đưa tay qua, nhấn vào màn ảnh hai cái.

“Bà làm gì thế?”

Thịnh Thiên Vi dương dương đắc ý, “Thiết lập bảo vệ, cả thế giới này chỉ mình tôi có.”

“…Bà không thấy anh ta rất lạnh lùng, tính tình không được tốt, lại còn thiếu kiên nhẫn nữa hay sao?” Tô Trản chuyển tầm mắt từ chiếc điện thoại qua phía cô, hỏi.

Thịnh Thiên Vi cất điện thoại di động, lại dựa người vào ghế, nhìn về phía hình bên trái một chút bên phải một chút, “Cũng hơi lạnh lùng, nóng tính hay kiên nhẫn đều được mà, lúc bọn họ đang nói chuyện trời đất, nhắc đến game rất nhiều, tôi thấy anh ấy rất kiên nhẫn giải thích đấy cứ.”

“Mấy người còn tán gẫu nữa cơ á?”

“Thì bọn họ nói chuyện game, tôi nghe lén một lúc.”

“…”

Thịnh Thiên Vi dường như nhớ ra cái gì, “Mà làm sao bà biết anh ấy lạnh lùng, tính khí không tốt, lại còn thiếu kiên nhẫn nữa.”

Tô Trản hơi khựng lại một thoáng, bưng cốc nước nóng, nghiêm túc bịa chuyện: “Nhìn gương mặt là biết thôi, mày cách rộng, lại sắc nhọn, môi mỏng, người này hơn nửa là tính tình không được tốt.”

Thịnh Thiên Vi không chắc chắn, nhìn chằm chằm một hồi, càng xem càng cảm thấy đúng, giơ ngón cái lên: “Oa, Trản Trản à, bà biết xem tướng à?”

Tô Trản thở phào một hơi, tiếp tục bịa đặt: “Biết sơ sơ thôi.”

…..

Ánh trăng ngập tràn mọi nơi.

Tô Trản quay về nhà, đứng dưới tầng chờ thang máy, sau lưng nghe có tiếng bước chân truyền tới, cô quay đầu nhìn, Từ Gia Diễn toàn thân màu đen, tay dắt chó, từ đằng sau chậm rãi đi tới.

Tô Trản bình thản thu hồi tầm mắt, quay người lại, nhìn thang máy.

Cảnh này có chút tức cười, hai ngươi đứng xếp hàng, ngồi chồm hỗm giữa cả hai, con “Ha ha” lè lưỡi, thỉnh thoảng lại nhìn chủ nhân nhà mình một cái, rồi lại quay ra nhìn Tô Trản nhà bên một cái, đạp chân đứng lên, đi đến bên Từ Gia Diễn một bước nhỏ, lại ngồi xuống.

Thang máy dừng lai ở tầng tám, chậm chạp không chịu xuống tiếp.

Tô Trản ấn mấy lần nút đi lên, sốt ruột, dường như không muốn nán lại cạnh anh một giây phút nào nữa cả.

Ngược lại Từ Gia Diễn rất bình tĩnh, đứng đút tay vào túi.

Cho đến khi —–

“Này…” đột nhiên anh kêu tên cô.

Tô Trản không để ý tới anh, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào con số trên thang máy.

Anh không quan tâm quá mức, “…Anh muốn nói, mùi thuốc lá trên người em sắp làm ngạt thở con chó nhà anh rồi.”

Chú thích:

[1] Ba vạch đỏ: Xếp hạng học sinh cấp 1, vị trí gần như là trưởng trong chi đội
Bình Luận (0)
Comment