CHUYỂN NGỮ: NHIÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆTTrong chớp mắt, Tô Trản còn chưa kịp phản ứng thì Từ Gia Diễn đã rút ngắn khoảng cách, sờ đỉnh đầu bảo cô khẩn trương lên, không mảy may cho Lục Diệp Minh cơ hội nào.
Lục Diệp Minh nhanh chóng đi lên phía trước. Tô Trản nhìn anh ta gọi, “Lục đại ca.”
Tiếng Lục đại ca này khiến anh thật thoải mái. Lục Diệp Minh đắc ý liếc mắt nhìn người nào đó, đưa tay định xoa tóc Tô Trản đã bị một người ngăn cản lại, lại thúc giục: “Còn không đi?”
Tô Trản méo miệng, xoay người.
Nhìn bóng lưng của cô gái nhỉ đi xa dần.
Lục Diệp Minh trừng mắt với Từ Gia Diễn: “Anh!”
Người sau căn bản không phản ứng lại, xoay người vào xe. Lục Diệp Minh theo sau, chặn cửa xe lại, “Anh phạm quy!”từ từ
Từ Gia Diễn cảm thấy buồn cười, ánh mắt từ xa chuyển tới nhìn anh ta, “Phạm quy cái gì?”
“Anh hôn trán, anh phạm quy”!
Từ Gia Diễn cong khóe miệng, dứt khoát khoanh tay nhìn anh ta, cười cẩu thả, “Anh định phạt tôi thế nào?”
Lục Diệp Minh: “…”
Từ Gia Diễn ngồi dậy, mở cửa xe, ngồi vào trong, hạ cửa sổ, khởi động máy. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống. Quay đầu nhìn về phía anh ta, từ từ mở miệng:
“Không có khả năng thì đừng nói nhảm.”
Xe hất bụi lên đi.
“… F*ck, cha anh.”
…
Lựa chọn diễn viên cho bộ phim đã tiến vào giai đoạn sau cùng. Trong lúc vô tình, Thịnh Thiên Vi nhìn thấy trong máy tính Tô Trản có liên quan tới một phân đoạn kịch bản sót lại, đỏ mặt, tim đập dồn dập, “Trản Trản, nam chính mà bà cũng trêu nữa à?”
Thịnh Thiên Vi còn muốn nhìn xuống thì bị Tô Trản ngăn lại, “Bà nhìn nữa sẽ tiết lộ bí mật.”
Vì vậy, Thịnh Thiên Vi ở bên cô một mực hỏi: “Bà lấy hình mẫu là đại thần sao?”
Tô Trản không để ý tới cô ấy, “Bà không có chuyện gì làm, sao không ra ngoài đi dạo một chút?”
Thịnh Thiên Vi bĩu môi, “Bà chê tôi phiền.”
Tô Trản không biết làm sao, “Tôi thật sự có chuyện phải làm, mấy ngày nữa bắt đầu ghi hình, tôi cũng không có nhiều thời gian ở bên bà nữa.”
Thịnh Thiên Vi vội hỏi: “Bọn đại thần cũng sẽ đi sao?”
Tô Trản gật đầu, “Ừ, bọn họ phụ trách bộ phận trò chơi.”
Thịnh Thiên Vi còn nói: “Ai là nam chính?”
Tô Trản lắc đầu nói: “Bây giờ còn chưa xác định.”
“Có thể mang theo tôi vào tổ không? Nếu không ở đây tôi cũng buồn chán biết bao.”
Tô Trản bất đắc kĩ nhìn cô.
“Mang tôi đi, mang tôi đi.”
“Được rồi, vào tổ bà không thể nói bậy, cũng không được chụp ảnh loạn lên.”
“Tuân lệnh.” Thịnh Thiên Vi kích động chào một cái.
Một tuần sau, Tô Trản nhận được điện thoại của đoàn phim, việc lựa chọn diễn viên đã kết thúc, ba ngày sau tiến hành nghi thức khai máy, thông báo với cô sớm vào tổ.
Hôm chính thức khai máy, Thịnh Thiên Vi bị bệnh, sắc mặt ảm đạm, nôn ọe không dứt. Tô Trản lái xe đưa cô đi bệnh viện, nửa đường nhận được điện thoại của Đại Minh.
“Tô tiểu muội, bọn em đang ở đâu?”
Tô Trản quay đầu liếc nhìn Thịnh Thiên Vi, người sau dựa vào ghế, sắc mặt ảm đạm, “Em đã nói với đạo diễn Lưu, đến giờ thì bọn anh cứ bắt đầu trước đi, bây giờ em đang trên đường đi bệnh viện.”
Đại Minh: “Bệnh viện? Em bị bệnh?”
Thịnh Thiên Vi lại khó chịu rầm rì một tiếng. Tô Trản vội vàng cúp điện thoại: “Chưa nói với anh vội, lúc này em bận quá.” Sau đó quay đầu hỏi Thịnh Thiên Vi: “Bà khó chịu thế nào?”
Thịnh Thiên Vi: “Vô cùng khó chịu… Muốn ói.”
Tô Trản tăng ga, xe mạnh mẽ tăng tốc, Thịnh Thiên Vi càng choáng váng hơn.
Đến bệnh viện, Tô Trản đăng ký cấp cứu, cùng cô đợi kết quả xét nghiệm.
Thịnh Thiên Vi tựa vào ghế ở phòng cấp cứu, có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi Trản Trản, làm chậm trễ nghi thức khai máy của bà. Nếu bây giờ tranh thủ thời gian có thể còn kịp, tôi chờ thoải mái một chút sẽ trở về.”
Cô cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, dịu dàng nói: “Không sao, bọn đại thần ở đó.”
Dứt lời, điện thoại đi động liền vang lên. Tô Trản cúi đầu nhìn một cái, nhìn Thịnh Thiên Vi nói: “Tôi nghe điện thoại đã, bà ngồi đây một lát.”
Nói xong, cô cầm điện thoại ra ngoài.
Cùng lúc đó, y tá gọi Thịnh Thiên Vi.
Xuyên qua đám người ồn ào, Tô Trản đi tới đầu bậc thang nghe điện thoại, “A lô.”
“Thế nào?” Bên đầu dây kia, thanh âm Từ Gia Diễn đặc biệt trầm thấp.
Tô Trản dựa vào lan can, “Thiên Vi bị bệnh, em đưa cô ấy tới bệnh viện.”
“Thế nào rồi?”
“Chưa biết, đang kiểm tra, nghi thức khai máy bắt đầu rồi à?”
“Ừ.” Từ Gia Diễn dựa vào thân cây gọi điện thoại cho cô, một tay cầm điện thoại, một tay đút vào túi quần, nhìn đám người đứng xếp hàng bên kia, “Đang bắt đầu, đạo diễn đốt nhang, anh cảm thấy giới giải trí thật mê tín.”
Tô Trản “Ừ” một tiếng, “Rất nhàm chán à?”
“Cực kỳ.” Anh thành thực gật đầu, “Nói thật, bà nội anh còn chuyên nghiệp hơn bọn họ nhiều.”
Giọng Tô Trản tràn đầy tò mò: “Trước kia tại sao không nghe anh nhắc tới bà nội.”
Anh nheo mắt nhìn về phía xa xa, cười một cái, “Khi đó bà cụ đang tu thân dưỡng tính, không để chúng ta quấy rầy, một tháng cũng không thấy mặt, hơn nữa trước kia anh cũng không tin thứ đồ chơi đó.”
Tô Trản cười: “Thế còn bây giờ.”
Đầu dây bên kia bỗng nhiên yên lặng trong phút chốc.
Hồi lâu, anh mở miệng.
“Anh tin.”
…
Chờ Tô Trản cúp điện thoại, Thịnh Thiên Vi đã cầm tờ xét nghiệm từ phòng khám bệnh đi ra. Cô vội đón lấy: “Sao mà nhìn bà còn khó chịu hơn vậy?”
Vẻ mặt Thịnh Thiên Vi đờ đẫn, bị Tô Trản gọi một tiếng như đã tỉnh dậy, thấy rõ là cô, liền ôm lấy khóc lớn.
Tô Trản sợ hết hồn, bộ dạng này xem ra giống như là bệnh gì khủng khiếp lắm, cũng không đến nổi đó chứ?
Kết quả là Thịnh Thiên Vi nằm trên vai cô, gào khóc thảm thiết một hồi, hít nước mũi nói: “Trản Trản, tôi mang thai.”
“…”
Tôi cái mẹ nó chứ!
Phản ứng đầu tiên của Tô Trản chính là đẩy cô từ trong lồng ngực ra ngoài, có chút không tin hỏi: “Đại Minh?”
Hỏi xong lại cảm thấy không đúng.
Cho dù của Đại Minh thì đó là chuyện mới mấy ngày trước, phản ứng không đến nổi nhanh vậy chứ.
Quả nhiên, Thịnh Thiên Vi nói: “Hừ! Bà nghĩ cái gì vậy?”
“Của ai?”
Lúc này Thịnh Thiên Vi mới thành thật khai ra đầu đuôi gốc ngọn.
“Trầm… Trầm…”
Tô Trản trợn to hai mắt, “Thái tử gia?”
Thịnh Thiên Vi gật đầu.
Tô Trản vỗ vai cô ta một cái, “Tiểu cô nương, lợi hại!”
Thịnh Thiên Vi xấu hổ đỏ mặt, “Cũng là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!”
Tô Trản không để ý tới cô, “Bây giờ bà không có chuyện gì chứ?”
“Bác sĩ nói hôm đó tôi uống rượu nhiều, dẫn đến hiện tượng dọa sảy nên ra chút máu. Thật ra thì vừa ở phòng cấp cứu ra, sức khỏe đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ? Bà cùng thái tử gia?”
Thịnh Thiên Vi rơi vào phiền não, ngồi xổm xuống nói: “Ngày đó tụi tôi uống cũng nhiều, tôi cũng không biết tại sao lại lăn lên giường. Sau đó anh ta nói sẽ chịu trách nhiệm. Tôi nghĩ thế cũng được nên ở chung, thật ra thì tôi không biết là lần nào, hai ngày trước tụi tôi gây gổ, không có nơi nào đi nên tôi mới chạy đến tìm bà.”
Tô Trản ngồi xổm trước mặt cô, “Nghe thì bà thật sự rất thích anh ta.”
“Nhưng vẫn còn vài điểm không hợp.”
Tô Trản: “Vậy bà đã có kế hoạch gì chưa? Kết hôn ư?”
Thịnh Thiên Vi vô cùng buồn rầu: “Có cái rắm ý, tôi đi nhiều ngày như vậy mà anh ta cũng không tới tìm, một cú điện thoại cũng không có. Tôi cảm thấy anh ấy không thích tôi, anh ấy chỉ cảm thấy phải chịu trách nhiệm nên mới miễn cưỡng ở cùng tôi thôi. Anh ta căn bản không thích tôi. Không sao hết, anh ta không thích, tôi sẽ tự sinh đứa trẻ này ra là được.”
Trong nháy mắt, Tô Trản thấy cô ấy thật đau khổ, cô gái nhỏ này yêu thật rồi.
“Thiên Vi, phải nghĩ thật kĩ. Sinh ra rồi sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, cha mẹ bà, một mình bà nuôi trẻ con thật sự rất khổ cực.”
Thịnh Thiên Vi thống khổ vùi đầu vào tay.
Rõ ràng là động tình rồi còn mạnh miệng. Trong khoảnh khắc đó, Tô Trản cảm thấy tình yêu thật sự có thể thay đổi một người. Thịnh Thiên Vi trước kia là một cô gái rất dũng cảm, hào phóng, bây giờ lại trở nên dè dặt, sợ đầu sợ đuôi, không dám nghĩ về quá khứ, càng không dám thăm dò tương lai.
Kỳ thật đã rơi vào bẫy tình rồi.
Người chủ động trước sẽ là người thua, chẳng qua là không muốn thừa nhận thôi.
Giống cô trước kia và anh bây giờ.
…
Buổi chiều, Tô Trản dắt Thịnh Thiên Vi vào đoàn.
Nhân viên đoàn phim đến gần đủ rồi, diễn viên đang luyện đối đáp kịch bản, đạo diễn cùng mấy người biên kịch khác trao đổi. Tô Trản bảo Thịnh Thiên Vi đi tìm Đại Minh, còn mình thì đi chào hỏi đạo diễn Lưu. Đạo diễn Lưu vừa nhìn thấy cô, rốt cuộc cũng thở dài một hơi, gấp rút kéo cô qua: “Chúng ta thương lượng một chút, kịch bản phải sửa lại, làm giảm bớt chuyện tình yêu này đi một chút nên để tình cảm che giấu. Chủ trương là làm nổi bật eSport, tình yêu nam nữ sẽ chỉ là gia vị thôi, chúng ta tranh thủ làm một tác phẩm lớn. Tôi rất coi trọng chủ đề này, tôi nghĩ kịch bản nên sửa sơ qua lần nữa, thêm một chút nhiệt huyết sôi nổi, rồi một chút thanh xuân.”
“Bây giờ đã bắt đầu ghi hình rồi.”
“Không quan trọng, kịch bản vẫn luôn là vừa quay vừa sửa, tôi với mấy người biên kịch đã bàn bạc lại. Đúng rồi, người phụ trách phía trò chơi đang ở đâu?”
Đạo diễn Lưu thoáng nhìn một cái, đã nhìn thấy nữ diễn viên đang đến gần Đại Minh, lập tức hét lớn một tiếng: “Đại Minh, tới đây một chút!”
Nữ diễn viên rụt rè cười cười, “Đạo diễn gọi anh.”
Đại Minh: “Tôi đi một chút sẽ trở lại.”
Đạo diễn Lưu ôm vai Đại Minh, “Cậu đó, đợi lát nữa dư thời gian dạy một ít tư thế cho tay nam chính, hắn chơi game gà lắm, chẳng ra làm sao cả. Phải làm thế nào cho giống trong truyện.”
Đại Minh: “Lão đại tôi này.”
“Lão đại cậu là ai?”
Đại Minh hướng một ngón tay sang bên cạnh, giữa lúc Từ Gia Diễn đang nhàn nhã tựa vào cây bị tổ nữ diễn viên đến bắt chuyện. Ánh dương màu vàng trải xuống, hơp lại ở phía sau anh, “Chuyện này, nhân tiện vấn đề đó- Đạo diễn, kỳ thực tôi nghĩ kịch bản này mời lão đại nhà tôi diễn thì hợp hơn, 1m87, đẹp trai, lười biếng, mười phần lưu manh, biến hóa hoàn mỹ.”
Nói như vậy đúng là rất chính xác.
Lúc này anh đang lười nhác dựa vào thân cây, hai tay đút vào túi, đặt một chân trên rễ cây, nữ diễn viên đang nói chuyện với anh. Bộ dáng hờ hững đó hoàn toàn chính là hóa thân của đại thần eSport trong kịch bản.
Đạo diễn Lưu không kiềm được suy nghĩ, không những đúng mà so sánh với tiểu thịt tươi ở đây còn thích hợp hơn.
Ông vuốt cằm hỏi Đại Minh, “Anh ta biết chơi game không?”
Đại Minh ôi lên một tiếng, “Ông đừng khinh thường lão đại tôi, anh ấy thật sự là đại thần trong giới eSport, chỉ có điều anh ấy sẽ không đóng phim.”
Đạo diễn Lưu cốc mạnh một cái vào đầu anh, “Vậy cậu nói làm cái rắm gì!” Sau đó còn đạp mạnh một cước vào Đại Minh, “Bớt nói nhảm, mau đi khai thông tư tưởng trò chơi cho nam chính, mà các cậu kiểm tra lại trò chơi chưa? Ngày mai sẽ bắt đầu quay.”
“Đều tốt cả, lão đại kiểm tra tiến độ của nhóm hôm nào cũng đến tận khuya. Trước khi ra mắt bản beta của “Liên minh vương giả, đã hoàn tất kiểm tra ngày hôm qua rồi. Bây giờ còn phải tối ưu hóa nữa, chúng tôi đã mấy ngày không ngủ rồi đó!!! Đạo diễn!”
Đạo diễn Lưu sờ sờ đầu Đại Minh: “Được rồi, biết các cậu khổ cực, buổi trưa cho các cậu thêm một món ăn.”
“Chỉ một?”
“Hai món.”
Đại Minh nháy mắt.
“Được rồi, ba món, mau cút.” Đạo diễn Lưu không chịu nổi.
Đại Minh rất là vui vẻ đi tìm Trần Mặc trao đổi trò chơi tâm đắc.
—
Dưới bóng cây, Tô Trản đang cùng nữ chính Nam Sơ nói chuyện phiếm. Khi thẩm định tuyển chọn diễn viên, cô không cho nhiều ý kiến, duy chỉ có Nam Sơ, cô liếc mắt một cái lập tức quyết định.
Lần casting hôm đó, Nam Sơ mặc một bộ váy da lông ngắn, cao 1m68, chân mang đôi giày quân nhân sẫm màu nhỏ, tóc dài đen nhánh tết thành bím tóc, cái trán đầy đặn trơn bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, ngũ quan tinh tế thanh tú, sau tai có hai ba sợi tóc lộn xộn tản ra, toàn bộ khiến cho người ta không nhịn được muốn giúp cô ấy vén lên một chút, thuận tiện xoa vành tai tinh xảo. Cô nhìn qua không xác định được tuổi tác, lại lộ ra vẻ phóng khoáng trần thế an tĩnh, không vội không nóng nảy, chậm rãi vào diễn.
Đạo diễn để cho cô ấy biểu diễn tài nghệ. Nam Sơ chậm rãi hạ thắt lưng, từng chút từng chút, đầu thẳng đến đỉnh sàn mà hầu như không cần chống đỡ, rồi từ từ quay trở lại một cách tao nhã, đứng thẳng. Đương nhiên bản lĩnh vũ đạo của cô không chỉ có như vậy, tất cả mọi người ở đây đều thừa nhận tư thế cả người mềm mại của cô, ngay cả người phụ trách hình thể cũng không kìm được mà hỏi: “Bình thường cô luyện yo-ga sao?”
Nam Sơ cười: “Tập linh tinh ấy mà, cái gì cũng biết một ít.”
Đúng là bọn họ được gặp gỡ nữ minh tinh nhu hòa mềm mỏng nhất rồi.
Sau các pha biểu diễn, cô biểu hiện càng vô cùng nhuần nhuyễn, tuổi của cô không lớn lắm nhưng diễn xuất cũng rất được, khi nhập vai từng chi tiết nhỏ trên người đều là diễn, Nam Sơ cơ hồ là người đầu tiên được quyết định làm diễn viên bộ phim.
Hai người đang tán gẫu thì Tô Trản đã bị khí chất trên người cô làm cho cảm động, mỗi một phân đều vừa vặn có thể đâm xuyên từng điểm của cô. Đối với nữ, cô rất ít khi có loại cảm giác này, mà mỗi khi sinh ra cảm giác này, cô lại nhịn không được, trước tiên rút điếu thuốc ra, “Hút không?”
Nam Sơ không mặn không nhạt cầm lấy một điếu, “Cảm ơn.”
Bingo!
Lúc này, Thịnh Thiên Vi đã chạy tới, “Nam tiểu thư, tôi là fan của cô, tôi cực kỳ thích diễn xuất của cô, tôi với cô chụp chung một bức được không?”
Nam Sơ nhìn Tô Trản một cái, gật đầu.
Thịnh Thiên Vi vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị, “Đến đây, cười một cái. Trản Trản, bà cũng tới, ba người chúng ta cùng chụp chung.”
Rắc rắc.
Máy chụp hình định dạng.
“Chờ chút, thật xấu hổ, đã quên bật chế độ Camera360 rồi.” Thịnh Thiên Vi mở tấm hình kia ra, kinh ngạc than: “Oa, Nam Sơ thật xinh đẹp quá đi? Căn bản không cần Camera360, chụp hình còn đẹp như vậy, có điều Trản Trản của chúng ta cũng đẹp lắm.”
Nam Sơ nhìn Tô Trản, cô đành bất đắc dĩ.
“Cảm ơn.” Nam Sơ nói lời cảm ơn, “Cô cũng rất đáng yêu, tôi phải đi học thuộc lời thoại, lần sau trò chuyện tiếp.”
Nam Sơ mặc một bộ váy dài sát người càng tôn lên vóc đáng hoàn mỹ, hơn nữa trên người cô còn có một loại khí chất quân nhân cao ngất. Thịnh Thiên Vi nhìn về bóng lưng của cô ấy, cảm thán: “Cô ấy thật sự xinh đẹp quá, mùi vị cao siêu, nữ thần quốc dân đúng là áp đảo, thế nào mà có cảm giác lạnh lẽo. Khí chất của cô ấy có chút giống bà.”
Tô Trản nghiêng mắt nhìn cô, “Bà vừa đi đâu?”
Thịnh Thiên Vi khoe thành quả trong điện thoại di động với cô, hết nửa ngày, bên trong điện thoại di động của cô nàng đã tập hợp đầy ảnh chụp chung với tất cả diễn viên đoàn phim. Tô Trản có chút không còn gì để nói nhìn cô. Cô nàng vừa lục lọi, vừa kể với Tô Trản: “Nam chính thật đẹp trai, tôi có một người bạn là fan hâm mộ, vài ngày nay tôi đã chuẩn bị kĩ rồi sau đó đến xin chữ ký ha ha ha ha ha!”
“…” Tô Trản xoay người rời đi.
Thịnh Thiên Vi đi theo sau, “Ơ kìa này này, tôi tới là để tặng quà báo đáp cho bà.”
Tô Trản khinh thường: “Bà có thể đưa thông tin gì có giá trị chứ.”
“Tôi vừa nghe mấy nữ diễn viên đang thảo luận về đại thần!”
Tô Trản tiếp tục đi về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Thịnh Thiên Vi giống như một cái đuôi đi theo sau lưng cô, lảm nhảm: “Nói đại thần lớn lên đẹp trai quá, so với tiểu thịt tươi trong đoàn phim còn có hương vị hơn. Khi đại thần tuyên bố sẽ ra mắt “Địa Ngục Chi Thành” bọn họ đều vây quanh. còn có vài người ngực cực lớn, còn có những thiếu nữ mặc đồ siêu ít đến tìm đại thần đòi chơi “Địa Ngục Chi Thành”, cứ lấy game làm cái cớ, tôi đoán rằng bây giờ đang quyến rũ –”
Lời còn chưa dứt, ngẩng đầu lên Tô Trản đã thấy người nào đó lười biếng ngồi dưới lều che nắng mặt trời, phía sau ánh nắng mặt trời trải đổ xuống, vẻ mặt cả người lẫn vật trông vô hại. Kế bên là nữ diễn viên xinh đẹp, tư thế tốt, trên mặt mang nụ cười, khom lưng, cúi người tiếp cận bên anh, cùng nói chuyện với anh. Cô ta mặc cực ít, vì cúi lưng xuống, Tô Trản mơ hồ có thể thấy được ngực dao động phập phồng.
Hai người đều dừng lại.
Thịnh Thiên Vi đem toàn bộ mỗi chữ mỗi câu nói lại: “Quyến – rũ – đại – thần.”
“Nam chưa cưới, nữ chưa gả, có người lấy lòng anh ấy thì rất bình thường, bà đừng lấy tôi với anh ấy buộc thành một khối, nghe chưa?”
Tô Trản nói xong, xoay người, đi sang phía bên cạnh. Thịnh Thiên Vi vội lên tiếng, “Lừa ai chứ -”
Vừa dứt lời, người đã đi xa. Cô gấp rút gọi đuổi theo: “Tô Trản.” Lại không yên tâm quay đầu liếc nhìn về phía đại thần, sau đó vội vã theo sau.
Nam thanh niên đang che nắng dưới lều hơi giương mắt nhìn bóng lưng kia rời đi, môi không tự chủ cong lên thành một vòng cung, ánh mắt kiên quyết nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ, ngoắc tay sang bên cạnh, một đàn em trong bộ phận quản lý phần mềm bị anh gọi tới, đẩy mĩ nữ ngực lớn ra trước mặt, hơi nheo mắt lại, vẫn cứ nhìn chằm chằm sang hướng khác, khẩu khí lười nhác trước sau như một: “Đến đây, cậu tiếp cô ấy.”
—
Thời điểm quay phim vào ban đêm.
Đạo diễn Lưu là một người rất nghiêm khắc, yêu cầu đối với diễn viên lại còn khắt khe hơn rất nhiều. So với Nam Sơ, nam chính là người mới, nhập diễn chậm, ánh mắt không có lực, vân vân… tất cả đều có vấn đề. Nhưng Nam Sơ ngược lại rất kiên nhẫn, tới mình diễn lập tức đi diễn, NG mười mấy lần cũng không thành vấn đề. Nếu không phải diễn, thời gian còn lại cùng sẽ ở cạnh Tô Trản nói chuyện phiếm. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng lại hết sức tin tưởng đối phương, chỉ hận không gặp nhau sớm.
Đại Minh cùng đàn em đang thiết lập chương trình thử nghiệm để tối ưu hóa “Vương giả liên minh” phiên bản beta.
Ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy hai mỹ nhân vừa ngồi vừa nói chuyện phiếm, không biết hai người đang nói cái gì mà nhìn nhau cười, nhã nhặn lịch sự động lòng người. Đại Minh nhìn chằm chằm một lúc lâu, Thịnh Thiên Vi vỗ vỗ anh: “Nhìn cái gì chứ?”
Ánh mắt Đại Minh say sưa, cảm thán nói: “Thật đẹp mắt, quả thật đẹp mắt! Cô xem hai mỹ nữ kia, hai tư thế, thật đẹp mắt!”
Thịnh Thiên Vi lấy điện thoại ra cầm, “Hôm nay tôi đi lấy hình chụp chung, có muốn xem một chút không?”
Đại Minh tò mò tiến tới, Thịnh Thiên Vi lật ra tấm hình mới nhất, “Nam Sơ thật xinh đẹp, không cần mở chế độ Camera360, cứ để bình thường chụp hình đã đẹp chết rồi. Nhưng mà nhan sắc Trản Trản của chúng ta cũng không thua kém.”
Đại Minh liên tiếp gật đầu tán thành, “Không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra mà chụp hình chung với các cô ấy?”
Mọi người cười vang.
Thịnh Thiên Vi đuổi theo đánh Đại Minh.
So sánh rõ ràng mà nói, toàn bộ đoàn phim quả thực tương đối ầm ĩ, ngoại trừ đạo diễn Lưu kinh nghiệm sa trường, tuổi tác hơi lớn một chút, còn lại tổ diễn viên và nhân viên công tác đều hơi nhỏ tuổi, mọi người ở cùng một chỗ luôn rất huyên náo. Đạo diễn Lưu khá kiên trì, đối với người mới chỉ đạo rất cẩn thận, thời gian khởi công nói một không hai, cá nhân cũng rất thích thanh niên đùa giỡn nhau. Hoàn cảnh đoàn phim tương đối khá, Nam Sơ nói, rất ít khi gặp được đoàn phim nào hài hòa như vậy.
Có điều cô lại bổ sung thêm, “Nhưng mà hai ngày đầu mới quay đoàn nào cũng như này, lâu dài sẽ có va chạm.”
Gió đêm khẽ xoa dịu, hai người ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm.
Khắp bầu trời đầy sao tạo thành bức tranh sao lớn, Nam Sơ ngửa mặt, ra hiệu cô ngẩng đầu, “Cô có biết một câu nói không?”
“Câu gì?” Tô Trản nhìn cô ấy.
Nam Sơ ngửa đầu nhìn trời sao, cần cổ trắng noãn vẽ ra đường vòng cung êm dịu, hai mắt thành kính nói:
“Mỗi ngôi sao trên bầu trời đều là sinh mệnh của người hi sinh vì nước.”
Tô Trản cong môi, chắc chắn nói: “Tôi nghĩ cô là một người phụ nữ từng trải, nhưng cô nói cô mới hai mươi mốt tuổi?”
Hai mươi mốt tuổi, Nam Sơ tương đối có khả năng diễn xuất.
Cô ấy là người phụ nữ được trời sinh ra cho ánh đèn sân khấu.
Nam Sơ nhàn nhạt cười, “Trong mắt tôi, cô cũng có rất nhiều chuyện cũ. Nếu một ngày có thời gian, chúng ta có thể tìm một quầy rượu, uống một chút rượu, tâm sự với nhau. Tôi rất thích nghe chuyện cũ của cô với người đàn ông đó.”
Cô lấy tay chỉ chỉ ra phía sau, phương hướng rõ ràng, nhưng bây giờ ở vị trí đó không có một bóng người.
Tô Trản kinh ngạc nhìn cô ta: “Làm sao cô biết?”
Nam Sơ nhìn thoáng qua phía sau, lúc này, vừa mới ngồi trước máy tính đã không có bóng người của Từ Gia Diễn, cô liền thu hồi đường nhìn: “Khi cô xuất hiện bên cạnh nam diễn viên, cô dẫn cô gái thích nhảy nhót lung tung thì luôn vô ý liếc nhìn người đàn ông kia. Đúng lúc bên cạnh anh ta xuất hiện một nữ diễn viên, anh ta ở bên cạnh mấy người bạn cũng như vô ý nhìn cô, hai người đứng lại cùng lúc, mấy người bạn kia tự giác rời đi. Lại thêm nữa là, ánh mắt của anh ta nhìn cô với những người phụ nữ khác không giống nhau. Đều rất rõ ràng, tôi là diễn viên, tôi giỏi bắt người từ một ít chi tiết nhỏ.”
Cho nên cô ấy càng giỏi che giấu tâm tình của mình.
Tô Trản bất đắc dĩ cười, “Tôi cũng rất chờ mong chuyện cũ của cô.”
Nam Sơ nở nụ cười thấp, nhìn phía trời sao, “Lần sau đi, khi có cơ hội trò chuyện.”
Bỗng nhiên, có người ngoảnh mặt về phía các cô. Tô Trản liếc mắt, nữ diễn viên ngực lớn, chốc lát phải tiếp xúc nhiều diễn viên như thế, có chút không nhớ rõ tên, hình như là buổi chiều nay đòi Từ Gia Diễn dạy chơi game.
Nữ diễn viên cúi người xuống hỏi các cô, hai tầm mắt của hai cô đều bị làn sóng cuộn trào mãnh liệt từ cặp ngực của cô ta hấp dẫn, không hẹn mà cùng nhìn về phía để lộ bộ ngực ra ngoài.
“Các cô ai có miếng dán xương cổ vậy?”
Nam Sơ lắc đầu: “Không có, không ai mang theo cái này. Cô hỏi làm gì? Xương cổ khó chịu sao?”
Nữ diễn viên đó lắc lắc đầu, “Tôi cũng cảm thấy như vậy, không phải tôi muốn, mà là cho anh chàng đẹp trai đó.”
Khi nói đến chữ ‘đẹp trai’, thanh âm cô ta càng mềm mại hơn rất nhiều, “Anh ấy là ông chủ của công ty trò chơi kia, xương cổ anh ấy không thoải mái.