Từng Niên Thiếu

Chương 29

Tôi không hiểu nổi Dương Trừng, không rõ rốt cuộc ý của cậu ta là gì. Tôi nhẩm tính lại thật kỹ, tôi biết đến sự tồn tại của cậu ta chắc chỉ mới hơn ba tháng, còn cậu ta quen tôi chưa đủ bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Bốn mươi tám tiếng đồng hồ chỉ đủ để từ hai người xa lạ gặp nhau nói một câu “Hi” mà thôi, nhưng cậu ta lại cướp mất nụ hôn đầu của tôi, còn nói làm bạn trai tôi. Câu chuyện hết sức nực cười này, ngay cả trẻ con cũng không lừa nổi, thế mà tôi cứ nằm đây thấp thỏm bất an đúng là chẳng ra gì. Nghĩ vậy nên tôi bình tĩnh hơn, lật người xuống giường, mang chậu đi rửa mặt. Vương Oánh nằm dưới giường cũng trở mình, khẽ nói: “Tạ Kiều, cậu rơi xuống hố một lần đủ rồi, đừng để vừa mới trèo lên miệng hố đã lại rơi xuống lần nữa.”

Tôi không ngờ cô ấy còn chưa ngủ, sững lại, đáp: “Mình biết rồi.”

Tôi rất rõ, ánh Tiểu Thuyền chính là cái hố sâu tôi vô thức tự đào cho mình ngay từ hồi còn học mẫu giáo, nên tôi có thể chậm rãi từ từ bò lên, còn Dương Trừng chắc chắn là một hố lửa, rơi xuống rồi sẽ tan xương nát thịt, không có cơ hội sống sót, tôi tuyệt đối không thể liều mạng nhảy xuống đó.

Sáng hôm sau khi mở máy tôi có chút căng thẳng, nhưng di động rất yên tĩnh, không hề phát ra những tiếng ting ting báo tin nhắn liên hồi như tôi vẫn tưởng, tối qua sau tin nhắn ấy, Dương Trừng rõ ràng không nhắn thêm tin nào nữa. Tôi thấy cảm giác của mình không phải là thất vọng, mà là nguội lạnh sau khi xác nhận được sự thật.

Tần Xuyên cùng tôi đi học môn Khái quát ngôn ngữ học đúng như đã hẹn. Na Na thấy cậu ta là kích động điên cuồng, tôi chỉ phụ trách giới thiệu tên cô ấy là Lý Na Na, phần còn lại từ học cấp I, cấp II cấp III ở đâu, lý lịch cụ thể thế nào đều do cô ấy một mình hoàn thành.

Cũng may chuông vào học vang lên kịp thời, nếu không tôi nghĩ cô ấy sẽ liệt kê hết danh sách bạn bè cùng lớp từ cấp I đến cấp III cho Tần Xuyên nghe. Tần Xuyên nhân cơ hội ấy hỏi rất nhiều chuyện về tôi và Dương Trừng, phàm những gì Na Na biết cô ấy đều tông tốc trả lời hết, tôi là người hào sảng như thế nào ở trong phòng, gia thế nhà Dương Trừng hùng mạnh ra sao…cô ấy đều nói cả, khiến tôi tức tới mức chỉ muốn lấy ngay băng dính dính miệng Na Na lại.

Có lẽ lần đầu tiên thỉnh giảng ở một trường đại học của Trung Quốc, đặc biệt còn là một trường có tiếng như đại học B, ban đầu Tần Xuyên rất hào hứng, nghe giảng chăm chú, nhưng nghe khẩu âm Hồ Nam của giảng viên, chẳng bao lâu sau cậu ta lại ngáp ngắn ngáp dài. Cậu ta thì thầm bảo tôi, trước đó cậu ta vốn tưởng mình ù ù cạc cạc với ngôn ngữ nước ngoài, giờ được ngồi trong giảng đường, cậu ta cảm thấy ngôn ngữ của chính đất nước mình còn khó hiểu hơn.

Cuối cùng, sau hơn hai mươi phút kiên trì, Tần Xuyên bị cơn buồn ngủ đánh gục. Na Na quan tâm đặt một cuốn sách trước mặt cậu ta, nửa cánh tay Tần Xuyên vòng sang cả chỗ tôi, tôi đành dựa vào cậu ta để ghi chép. Ánh mặt trời buổi sáng thật tuyệt, giảng đường vào mùa đông ấm áp rạng rỡ, nhìn Tần Xuyên yên lặng nằm ngủ gục trên bàn, tôi thấy lòng thật bình yên.

Trước kia cũng từng có bạn đưa bạn trai đến lớp dự giảng, khi ấy tôi nghĩ một chuyện vô vị như đi học mà tại sao cũng phải cùng nhau, giờ mới chợt ngộ ra sự tuyệt vời kỳ diệu ấy, đó là cảm giác bình thản và ấm áp xuất phát từ nội tâm, khiến tôi đột nhiên rất muốn được trải nghiệm tình yêu sinh viên.

Có điều suy nghĩ ấy nhanh chóng bị gạt bỏ, bởi vì đang học thì Dương Trừng đến.

Cậu ta đứng ở cửa lớp tôi, nhờ bạn gọi tôi ra ngoài. Tôi đành cắm mặt ra khỏi lớp, trên môi cậu ta vẫn là nụ cười mỉm hờ hững đó, tâm trạng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc tôi tắt di động tối qua.

“Cậu đến đây làm gì?”

“Tìm cậu.”

“Tìm tôi có việc gì?”

“Đến gặp bạn gái tôi thôi.” Cậu ta cười đáp.

“Ai là bạn gái cậu!” Tôi cuống lên đỏ bừng cả mặt.

“Chẳng phải tự cậu nói à, này, cậu bạn thân của cậu đang hằm hè nhìn chằm chằm về phía chúng ta đấy.” Dương Trừng hất hất cằm về phía lớp, tôi quay đầu lại, quả nhiên thấy Tần Xuyên đang nhìn về phía chúng tôi.

“Đó là do tôi sợ…cậu ta đánh cậu!” Tôi cố gắng giải thích.

Dương Trừng cười nhạt một tiếng, “Cậu cứ để cậu ta động vào tôi lần nữa thử xem, xem cậu ta còn nguyên vẹn để quay về Canada không?”

Những lời Dương Trừng vừa nói làm tôi thất kinh, suýt nữa thì tôi quên béng mất, gia đình cậu ta rất thế lực.

“Đúng vậy, cậu không phải kiểu người mà đám dân đen như chúng tôi có thể động chạm tới.” Tôi lạnh lùng, “Đừng đem tôi ra làm trò cười, cậu có bao nhiêu bạn gái thế còn sợ thiếu sao.”

“Lại giận rồi à?” Dương Trừng cúi người, áp sát lại gần.

“Dừng lại!” Tôi giơ tay ngăn cậu ta, “Cậu đứng xa tôi ra một chút!”

“Tại sao? Sợ tôi?” Dương Trừng nói bằng giọng bỡn cợt.

“Sợ cậu giở trờ lưu manh!” Tôi tức điên lên.

“Hôn bạn gái mình có bị coi là giở trò lưu manh không?” Dường như phản ứng của tôi càng khiến cậu ta thích thú.

“Được rồi được rồi, cứ coi như tôi là bạn gái cậu, vậy giờ chúng ta chia tay được không? Chia tay! Cậu đừng đến tìm tôi nữa!”

Tôi quay người đi vào lớp, Tần Xuyên thấy vẻ mặt bực tức của tôi thì hỏi: “Sao thế, cãi nhau với tiểu thái giám trong Trung Nam Hải rồi à!”

“Chia tay rồi!” Tôi buồn bực mở vở ra.

“Nhanh thế á!” Tần Xuyên vui ra mặt, “Tạ Kiều, không phải tôi khen cậu đâu, nhưng ở điểm này thì cậu đúng là cầm lên được thì đặt xuống được. Đừng buồn, nào nào nào, muốn ăn gì, lát nữa anh mời!”

Qua thân hình đang giơ nanh múa vuốt của Tần Xuyên, tôi thấy cửa lớp học trống không, Dương Trừng cũng không ở lại thêm giây phút nào nữa. Tôi đột nhiên thấy có chút buồn bực, cho dù tôi biết Dương Trừng không hề thật lòng, cho dù tôi biết tôi cũng sẽ không lựa chọn cậu ta, nhưng cảm giác được ai đó thích cũng không tệ, ít ra khi nói chuyện yêu đương với một đối tượng tốt hơn nhiều so với yêu cầu của mình trong vài ngày, lòng ham hư vinh cũng được vuốt ve không ít. Giống như một đĩa thức ăn lớn mà bạn không ăn được, chỉ vòng bên dưới mũi bạn mấy vòng rồi đi mất, ít nhiều cũng khiến bạn có chút thất vọng.

Tần Xuyên vẫn đang huyên thuyên một mình, tôi gí cuốn sách vào mặt cậu ta, “Phiền quá, mau ngủ đi!”

Tần Xuyên giật sách xuống, như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Kiều Kiều, hay cậu đi Thượng Hải cùng tôi nhé!”

Tôi ngẩn ra nhìn cậu ta, sau đó nhận lời: “Được!”

Tôi muốn rời khỏi Bắc Kinh.

Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên tôi muốn rời bỏ quê hương mình đến như thế. Vì anh Tiểu Thuyền, tôi vẫn luôn tưởng rằng anh chính là bức tường thành trong lòng tôi, thì ra chỉ là một bức tường thành bằng cát, đã bị tôi tự tay chôn vùi. Vì Dương Trừng, tôi đã loáng thoáng nhìn thấy lớp bọt biển màu hồng của tình yêu, vậy mà cuối cùng cũng chỉ là một cảnh sương tan khi nắng lên.

Đúng lúc này Tần Xuyên lại dẫn tôi nhìn về một con đường khác, vậy là tôi muốn liều một chuyến đi theo cậu ta.

Trước khi đi Thượng Hải, chúng tôi và anh Tiểu Thuyền, Thiên Hỉ cùng ăn một bữa cơm. Gặp lại Tần Xuyên anh Tiểu Thuyền rất mừng, giống như chăm sóc lo lắng cho em trai, hỏi han dặn dò không biết bao nhiêu việc. Tôi ngồi bên cạnh nhìn, hình ảnh của hai người khiến tôi như thấy lại thời thơ bé, như thời gian chưa từng trôi, chỉ là hình dáng bề ngoài của cả hai đã thay đổi, cao hơn, và thế giới vẫn là thế giới ấy. Tôi nghĩ, có lẽ những người xung quanh cũng nhìn tôi và anh Tiểu Thuyền bằng ánh mắt như thế, tôi vẫn luôn là cô em gái nhỏ của anh, quan hệ của chúng tôi chẳng cách nào vượt qua được tiểu viện đó, mối tình đơn phương dài đăng đẵng bao năm trước đó, chỉ là do tôi người say nói mộng mà thôi.

Thiên Hỉ đang vui vẻ kể cho Tần Xuyên nghe mấy ngày trước đó cô ấy cùng anh Tiểu Thuyền đến Thiên An Môn xem kéo cờ, anh Tiểu Thuyền hình như không muốn để cô ấy nói, nhưng cô ấy túm chặt cánh tay anh Tiểu Thuyền, tinh nghịch bảo: “Không được, em nhất định phải nói cho họ nghe.”

“Chuyện gì chuyện gì, Thiên Hỉ mau kể đi!” Tần Xuyên hào hứng hóng chuyện, hôm đi học cùng tôi cậu ta còn cố tình giữ khoản cách với Thiên Hỉ, nhưng chỉ trong khoảng thời gian một bữa cơm đã ríu rít như thân nhau từ lâu, mà xét cho cùng cũng vì Thiên Hỉ là cô gái người gặp người yêu.

“Trước khi nói tôi phải hỏi hai người một vấn đề.” Thiên Hỉ tỏ ra thần bí, “Hai người có biết hàng chữ gắn trên thành lầu Thiên An Môn là chữ gì không?”

Tôi và Tần Xuyên quay sang nhìn nhau, ở giữa cổng chính Thiên An Môn có dựng tượng chủ tịch Mao Trạch Đông, chuyện này thì chúng tôi đều biết, bên cạnh đúng là có hai hàng chữ, nhưng biết gì thì tôi lại không nhớ nổi.

“Cộng sản đảng Trung Quốc vạn tuế?” Tôi thăm dò.

“Cậu xem các cậu đấy, từ nhỏ lớn lên ở thủ đô, thế mà lại không có tình yêu đối với Thiên An Môn Bắc Kinh gì cả!” Thiên Hỉ gạt mũi tôi, “Đến bạn Hà Tiểu Chu cũng không biết, mình hỏi anh ấy, anh ấy còn hỏi lại “có phải vì nhân dân phục vụ” không?”

“Được rồi, ai cũng có điểm mù trong kiến thức mà!” Anh Tiểu Thuyền trở nên bối rối.

“Vậy rốt cuộc là chữ gì?” Tần Xuyên hỏi.

“Để mình nói cho các cậu nghe, phía Đông là Cộng hòa nhân dân Trung Hoa vạn tuế, phía Tây là Đại đoàn kết nhân dân thế giới muôn năm!” Thiên Hỉ dương dương đắc ý đọc.

“Sao cậu nhớ rõ thế?” Tôi rất tò mò.

“Bởi vì từ nhỏ trong nhà mình đã treo ảnh Thiên An Môn rồi, từ nhỏ mình đã muốn đến Bắc Kinh.” Thiên Hỉ đáp chắc nịch.

Vẻ mặt hớn hở hướng về tương lai của cô ấy thật sự rất đẹp, anh Tiểu Thuyền quan tâm kéo kéo tay cô ấy, Tần Xuyên nhìn tôi một cái, rồi gắp cho tôi một miếng thịt bò hầm lớn. Tôi cúi đầu, ăn rất tập trung.

Hôm đó ăn cơm xong, Tần Xuyên đưa tôi về ký túc, anh Tiểu Thuyền cũng đưa Thiên Hỉ về, chúng tôi đi trước, họ đi theo sau. Trên đường đi tôi khá im lặng, Tần Xuyên đột nhiên kéo chiếc mũ len của tôi xuống.

Tôi bực bội, “Làm gì thế, trả tôi đây!”

“Đừng lầm lầm lì lì nữa! Nếu không, chút ưu điểm đáng yêu duy nhất cũng sắp không bằng người ta rồi!” Cậu ta cười hi hi.

“Thế thì sao? Nói thế nào cũng đã thua rồi, thua nhiều thua ít có khác gì nhau.”

“Ai bảo cậu thua? Cậu chẳng kém cạnh ai! Là anh Tiểu Thuyền đã để mất một cô gái tốt.”

“Thật không?” Tôi thấy vui hơn.

“Thật đấy!” Cậu ta chụp thẳng mũ xuống đầu tôi, ấn mạnh khiến vành mũ che cả mắt.

Tôi cười đòi đuổi đánh Tần Xuyên, chúng tôi chạy được một lúc, mặt đỏ phừng phừng, thở phì phò. Anh Tiểu Thuyền gọi với theo từ phía sau: “Khéo ngã đấy!”

Tôi quay lại nhìn, Thiên Hỉ đang hạnh phúc nắm tay anh Tiểu Thuyền, đứng sát vào người anh. Tuyết lất phất rơi,hai người họ trông đẹp như ảnh in trên bưu thiếp, được gửi đến những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.

Mùa đông Bắc Kinh rất lạnh, nhưng đó là hình ảnh mà sau này dù bất cứ khi nào nghĩ lại, tôi đều thấy vô cùng ấm áp.

Tần Xuyên vỗ vỗ vai tôi, “Thiên Hỉ rất tốt, thôi, cứ vậy đi.”

“Anh Tiểu Thuyền cũng rất tốt, thôi, cứ vậy đi.” Tôi gật mạnh đầu.

Sau khi về phòng, tôi thu đôi găng tay màu đỏ anh Tiểu Thuyền tặng lại, bao gồm cả tem, huy hiệu, tẩy, sổ, thư từ anh Tiểu Thuyền gửi cho tôi suốt những năm qua, cho hết vào một chiếc hộp.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi thật sự chôn vùi anh Tiểu Thuyền vào quá khứ, vào giấc mộng thời ấu thơ, vào sâu trái tim mình.
Bình Luận (0)
Comment