Từng Niên Thiếu

Chương 37

Mấy hôm nay con mình đau, vừa từ bệnh viện về, tranh thủ đăng một ít cho các bạn, thông cảm nhé.

Typer: heisall

Tần Xuyên thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài đại học B.

Đó là một tiểu khu đã cũ, kiến trúc theo phong cách những năm năm mươi của thế kỷ 20, vừa bước vào tòa nhà hình ống, cảm giác bốn bề đều thông gió, cửa đơn nguyên mở thông thống, đã không còn nhận ra màu tường nguyên bản nữa, trong thang máy chất đầy vật dụng đồ dùng, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc. Căn phòng Tần Xuyên thuê ở tầng năm, cũ nát hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, từng mảng tường bong tróc giống như bị bệnh vẩy nến, đồ đạc trong nhà chẳng có cái nào vừa mắt, sàn bếp dày cả lớp mỡ két lại, bồn cầu trong nhà vệ sinh thậm chí không có cả nắp. Đừng nói tới việc so sánh với căn nhà xa hoa lấp lánh ánh vàng của gia đình nhà Tần Xuyên, ngay so với đại tạp viện của chúng tôi cũng không bằng.

Vừa vào cửa Tần Xuyên đã ném cho tôi một chiếc chìa khóa, tôi bắt lấy, băng khoăn hỏi: “Làm gì đây?”

“Chìa khóa cửa, để chỗ cậu một bộ.”

Lòng tôi ấm áp, nhưng miệng vẫn nói: “Để chỗ tôi làm gì?”

“Cậu cầm giúp tôi, ngộ nhỡ tôi làm mất chía khóa thì còn nhờ cậu mở cửa, thỉnh thoảng rảnh cũng có thể đến trong nhà cho tôi.”

“Cái nơi rách nát này mà còn cần phải trông à? Cậu định ở đây thật sao?” Tôi thận trọng cất chìa khóa đi, tìm một chiếc ghế nhìn tương đối sạch sẽ, sau đó phủ một tờ giấy ăn ba lớp lên rồi mới dám ngồi xuống.

“Chỉ thuê được chỗ này thôi!” Tần Xuyên xé tờ poster úa vàng trên tường xuống, “Mẹ nó, lại còn là gái da đen! Khẩu vị của những kẻ thuê trước đây cũng nặng quá đi.”

“Sao không bảo mẹ cậu gởi cho ít tiền?”

“Mẹ tôi tinh như thế, hỏi xin tiền cũng phải đúng kỳ hạn, nếu không bị mẹ phát hiện thì thảm. Nhưng vẫn có thể hỏi xin thêm bố tôi, còn không được nữa thì hỏi chị, tôi cũng không thể gọi tên Nhất Huy kia là anh rể một cách vô ích!”

“Thế cậu còn bao nhiêu tiền? Tôi đưa trước cho cậu một ít.” Tôi móc ví lấy toàn bộ tiền trong đấy ra.

“Trong tài khoản còn một tệ, trong túi còn năm mươi tệ.” Tần Xuyên cười hi hi.

“Hả!” Tôi thất kinh, vội vàng lấy nốt chỗ tiền lẻ nhét cho cậu ta, “Cậu định sống thế nào, để tôi nghĩ xem mình còn bao nhiêu tiền, tuần này về nhà sẽ xin thêm bố mẹ.”

“Không cần không cần.” Tần Xuyên xua tay, nhét trả tiền cho tôi, “Tôi lại trông chờ cậu dùng tiền tiêu vặt của mình để nuôi sống tôi, thì Tần Xuyên tôi sống trên đời này vô dụng à! Tôi tìm được việc rồi.”

“Làm gì?”

“Làm ăn, thuê một ô căng-tin số ba trong trường cậu, bán bánh ngọt, trà sữa và thức ăn nhanh đơn giản.”

“Cậu không sao đấy chứ? Nghèo tới mức bị ảo tưởng à?” Tôi vung tay đập cho cậu ta một cái vào đầu, “Năm mươi tệ, cậu thuê nổi một ô trong căng-tin? Lại còn trà sữa, bánh ngọt, thức ăn nhanh? Cậu vẽ ra để bán à?”

“Cậu thì biết gì! Tôi sớm đã tìm được đối tác rồi, chúng ta có người hợp tác.” Tần Xuyên khoác vai tôi.

“Còn người hợp tác… Tần Xuyên tôi xin cậu đấy, tỉnh lại đi, xin hỏi chăn gối để ngủ tối nay cậu có chưa?”

“Cộng sự của tôi lát nữa sẽ mang tới.”

“Cậu…”

Toi đang định giáo huấn cậu ta mấy câu thì đột nhiên ngoài cửa vọng vào giọng nói đầy chán ghét nhưng cũng rất quen thuộc với tôi: “Trời ơi! Tần Xuyên, đây là nơi cho người ở à? Còn chỗ nào để đứng không hả?”

Vương Oánh xách túi lớn túi bé đi vào, tôi ngẩn người nhìn cô ấy, cô ấy lại ra sức trừng mắt lườm tôi, “Kiều Kiều, cậu không có mắt à! Mau tới giúp tôi một tay đi!”

Tôi vội vàng đỡ giúp cô ấy mấy cái túi, lúc đặt chúng lên ghế Vương Oánh xót xa mãi không thôi, cằn nhằn cái túi giấy đựng đồ của Dior còn đắt hơn tất cả đồ đạc trong phòng này cộng lại.

“Hai người các cậu rốt cuộc định làm gì?” Tôi vừa tò mò vừa lo lắng hỏi.

Tần Xuyên dương dương đắc ý đáp: “Tôi đến căng-tin trường cậu ăn mấy lần rồi, phát hiện ngoài đồ xào nấu ra thì là cơm hộp, nếu không cũng là bánh rán, sủi cảo, chẳng có chút Tây nào cả. Con gái các cậu thích ăn vặt, muốn mua cũng không có, vì vậy tôi mới thuê một ô trong đó để bán đồ ngọt đấy. Kết quả sau khi tìm hiểu nghe ngóng, phát hiện ra muốn làm được thì rất phức tạp, tôi vốn định rút lui rồi, may mà gặp được Vương Oánh. Bố cậu ấy đã nhờ tổ bảo vệ tên là gì ý nhỉ?”

“Tổ trưởng tôt hậu cần…”

“Đúng đúng, dù sao cũng chức vụ ấy cả. Vừa khéo tháng sau người bán bánh bao ở đó hết hạn hợp đồng, thế là bọn tôi nhanh chóng ký luôn. Vương Oánh vừa là người hợp tác vừa là người đầu tư, tôi vừa kinh doanh vừa là chủ, cùng mở quán ăn ngon miệng nhất đại học B của các cậu!”

Tần Xuyên chống nạnh, vẻ mặt hớn hở phá lên cười ha hả, tôi nhìn cậu ta chỉ biết câm nín, người cũng đang trong tình trạng câm nín nữa là Vương Oánh.

“Cậu thật sự định hợp tác với người này à?”

“… Có chút hối hận.” Vương Oánh nói thẳng.

Ba chúng tôi cùng quét dọn rồi sắp sếp phòng ốc, thực ra, nói chính xác thì chỉ có tôi và Tần Xuyên làm, Vương Oánh đứng bên cạnh “đề xuất ý kiến”.

Khi đã dọn dẹp gọn gàng cho ra dáng một nơi dành cho người ở thì Dương Trừng gọi đến, hỏi tôi đang ở đâu, muốn tới đón tôi đi ăn cơm. Tôi bảo đang giúp Tần Xuyên chuyển nhà, anh bắt đầu trở nên căng thẳng, hỏi bao nhiêu câu, cái gì mà địa chỉ, mấy giờ đi, có những ai. Cuối cùng Vương Oánh giật điện thoại thì anh mới thôi, họ nói chuyện một lúc rồi cúp máy, Vuong Oánh bảo tí nữa cùng đi ăn tối.

“Cùng?” Tôi chỉ vào hai bọn tôi, “Cậu, mình, Dương Trừng?”

“Cả Tần Xuyên nữa.”

“Hả?!” Tôi kinh hãi kêu lên.

Tần Xuyên ném thùng giấy xuống đất, phủi phủi tay, “Được đấy, chẳn phải gã công tử đó công cán cấp nhà nước à, để tôi xem đãi ngộ thế nào.”

“Nếu cậu bận thì không cần đi.” Tôi cười khan.

“Tôi chẳng bận gì, đi chứ!” Tần Xuyên trả lời dứt khoát.

Tôi bỗng có dự cảm không lành…
Bình Luận (0)
Comment