Từng Niên Thiếu

Chương 49

Lúc mới quen nhau thân thiết như thế, vậy mà khi biệt ly lại chẳng kịp nói một lời từ biệt cho tử tế. Từ biệt nhau ở nơi từng tương phùng, không biết ai đã đánh mất...

Từ mùa đông ấy tôi bắt đầu ý thức được mình đã trưởng thành. Trải qua bao nhiêu chuyện, hiểu thêm bao nhiêu điều, giấu trong lòng bao nhiêu thứ, cái gọi là trưởng thành cũng chỉ là để gánh vác những thứ đó mà thôi.

Không chỉ mình tôi, thời đó mọi người đều học được cách gánh vác. Những người trước kia vẫn đang mải miết chạy, giờ đã bắt đầu thở phì phò, có những người chạy tít phía trước, những người chạy tụt phía sau, ngay cả bóng của họ đều không nhìn thấy được.

Công việc làm ăn của chú Tần càng ngàycàng phát triển, chú mua mười mấy căn hộ ngay mặt đường ở Bắc Kinh, thậm chí còn mở một cơ sở buôn bán kinh doanh ngoài ngoại thành rộng gần nghìn mét vuông. Nhà tôi cũng mua căn hộ, là tiêu chuẩn của cơ quan bố phân cho, một căn hộ giá rẻ ở khu Thiên Thông Uyển.

Căn hộ mà nhà chúng tôi ở hiện tại là căn hộ thuê lại của cơ quan bố, về sau có chính sách chỉ cần trả một lần mấy vạn tệ thì sẽ được đứng tên sổ đỏ, mẹ tôi tính qua tính lại, cho rằng thuê vẫn lợi hơn, theo như giá thuê nhà hiện tại, thuê cả đời cũng chẳng đến mấy vạn tệ. Nhưng về sau giá nhà đột nhiên tăng cao, đồng nghiệp xung quanh lần lượt bỏ tiền ra mua lại, lúc đó mẹ tôi mới vội vội vàng vàng đi nộp tiền, nhưng giá bây giờ đã cao hơn hồi đầu rất nhiều, mẹ vẫn vỗ ngực tự khen mình may mà không hồ đồ mãi. Các căn hộ cũ trong thành phố cũng tăng giá, sau khi di dời một loạt, Bắc Kinh xưa giờ đều chuyển ra ngoài vành đai 5, những viện tử còn sót lại vô cùng đắt đỏ, tiểu viện nhà bà nội tôi nghe nói có người trả mấy trăm vạn, mặc dù chưa bán, nhưng vẫn khiến chúng tôi thấy vui vẻ háo hức. Bà nội cứ nói đi nói lại rằng, lúc thực hiện chính sách của nhà nước chạy vạy để đòi lại bằng được viện tử này là việc làm vô cùng đúng đắn. Cả nhà nhắc lại chuyện hồi đầu tôi khóc lóc, sống chết không cho nhà anh Tiểu Thuyền chuyển đi, việc này tôi cũng đành phải thừa nhận, bây giờ đối với tôi mà nói, gia đình có được một phần bất động sản ở trung tâm Bắc Kinh, rõ ràng thực tế hơn nhiều so với mối tình đầu mơ hồ của mình.

Vất vả nhất vẫn là anh Tiểu Thuyền, bệnh tình của cô Lý đã khiến gia đình họ khổ sở, anh vô cùng chăm chỉ, năm nào cũng giành được học bổng loại một, học lên thạc sĩ không vấn đề, thậm chí có khả năng được cử ra nước ngoài học theo diện trao đổi sinh viên, nhưng anh vẫn do dự, do dự xem nên tiếp tục học hay đi làm để giúp đỡ gia đình. Những dằn vặt đó của anh, Dương Trừng và Vương Oánh không bao giờ hiểu được, bởi họ chẳng phải lo lắng, cũng chẳng cần nỗ lực, nhưng bất cứ việc gì cũng đều nhẹ nhàng hơn chúng tôi, đó chính là cuộc sống mà chúng tôi phải đối diện. Đôi lúc thật sự không thể tin, chúng tôi lại là những người sống trong cùng một thế giới, một đất nước, một thành phố.

Thế giới của Dương Trừng tôi mãi vẫn không thể bước chân vào, thỉnh thoảng anh và Vương Oánh kể chuyện nhà nào đó gặp phải chuyện gì, nhà nào đó chuyển đổi thứ gì, những chuyện mà tôi luôn cảm giác cao xa vời vợi qua miệng họ nghe lại nhẹ tênh. Những tin tức mà họ biết đều nhanh hơn chúng tôi, năm đó có dịch SARS, ngay hồi tháng Mười hai Dương Trừng đã nhắc nhở tôi cẩn thận đừng để bị cảm, bên Quảng Đông đang có dịch bệnh rất đáng sợ, thậm chí có người chết rồi.

Anh còn đưa cho tôi hai hộp bản lam căn(*), tôi chẳng bận tâm vứt trong phòng ký túc, căn bản không nghĩ thứ đó lại đắt đỏ đến vậy.

(*) Trong thuốc bắc có hai vị thuốc đại thanh diệp (lá), bản lam căn (rễ) đều có tác dụng thanh nhiệt, giải độc rất tốt. Hai vị thuốc này có cùng nguồn gốc từ một cây còn có tên là bọ mẩy hay đẳng cẩy.

Sau khi đến Thuận Nghĩa học đại học, Tần Xuyên ít xuất hiện trong trường chúng tôi hơn, có điều tuần nào cậu ta cũng đến, thường xuyên hơn cả về nhà. Cô Diêu quản chặt việc chi tiêu của Tần Xuyên, nhưng cửa hàng bánh ngọt Dino mà Tần Xuyên cùng chị Tần Thiến hợp tác đầu tư lại là nguồn kinh phí dồi dào của cậu ta. Đại Long rất ra dáng ông chủ, bận tới không mở nổi mắt, nhưng ít ra cứ hai ngày cậu ta lại đến căng-tin một lần, dù tôi gọi món gì cũng đều đích thân làm cho tôi, hơn nữa còn không quẹt thẻ cơm của tôi.

Vương Oánh và Dương Trừng ở nhà nhiều hơn ở trường, thỉnh thoảng Tần Xuyên đến chơi, Vương Oánh nghỉ học, cậu ấy theo tôi lên giảng đường, hoặc đến thư viện tự học, cho dù không làm gì cả chỉ đến ngồi ngủ một giấc cũng sẽ vẫn đi cùng tôi. Thỉnh thoảng tôi ghi ghi chép chép, quay sang nhìn bộ dạng ngủ say sưa của cậu ấy, lòng như được lấp đầy. Những hạt bụi bay bay trong ánh nắng, cuốn vở ghi kẻ ô vuông, thiếu niên đang say giấc, giảng đường xào xạc, bảng đen ngược sáng, đó là hình ảnh đẹp nhất trong quãng đời sinh viên của tôi.

Mùa xuân, ban tuyên truyền của Na Na nhận thầu cuộc thi hát cấp trường có tên Ánh sao lấp lánh do một nhãn hiệu đồ uống tài trợ, khá có tiếng trong khối các trường cao đẳng – đại học, do Tôn Yến Tư làm người đại diện, quán quân của mùa đầu tiên có tên Trần Tư Thành. Để thể hiện rằng mình ủng hộ đội trưởng đội văn nghệ trường, Na Na toàn tâm toàn ý tập trung cho công tác chuẩn bị.

“Đến đây đến đây nào! Chỉ cần đăng ký sẽ tặng ngay một bình trà xanh.” Na Na ở lì trong phòng chúng tôi quảng cáo.

“Tặng mỗi bình, thật keo kiệt.” Tôi khinh miệt.

“Nếu lọt vào top 3, sẽ có thưởng! Nếu chiến thắng ở vòng chung kết toàn quốc, sẽ được công ty quản lý của Tôn Yến Tư ra đĩa hát cho!”

“Thế còn nghe được, mình đăng ký.” Từ Lâm cười hi hi góp vui.

“Cậu? Đừng mơ! Với khả năng hát bài Trở lại Lhasa của cậu, không mất mặt là may lắm rồi!” Na Na bĩu môi.

“Thế cậu chạy đến phòng bọn này hô hào làm gì?” Từ Lâm tức giận nói.

“Phòng của bọn cậu có Thiên Hỉ là siêu ca sĩ còn gì.” Na Na nhích sang cạnh Thiên Hỉ, “Thế nào Thiên Hỉ? Mình đăng ký cho cậu nhé?”

“Mình không muốn ra đĩa.” Thiên Hỉ nói mà không buồn ngẩng đầu, tiếp tục đọc cuốn Tính thẩm mĩ trong văn học của mình.

“Coi như giúp mình đi mà, hơn nữa nếu như có chút danh tiếng, sau này tìm việc chẳng phải CV sẽ rất đẹp à!” Na Na năn nỉ Thiên Hỉ.

Câu nói này đã điểm trúng huyệt của Thiên Hỉ, xưa nay cô ấy bao giờ cũng nghĩ xa hơn chúng tôi, tìm việc, kết hôn, những cái đó chúng tôi đều coi là chuyện “sau này”, nhưng cô ấy đã bắt đầu băn khoăn.

“Vậy...mình đăng ký.”

Thiên Hỉ rốt cuộc cũng lung lay trước những lời thuyết phục của Na Na, Na Na lôi kéo được một ứng cử viên sáng giá, gào mồm lên hô vạn tuế.

Hội sinh viên của đại học B xét cho cùng cũng có chút tiếng tăm, kết hợp với mấy trường đại học xung quanh, cuộc thi được tổ chức vô cùng hoành tráng. Na Na gần như dốc hết sức mình, trước khi cuộc thi diễn ra, poster được họ dán khắp nơi, những sinh viên hát hay có tiếng ở học viện khác nghe nói cũng bị họ thuyết phục đăng ký thi bằng được. Như vậy, Thiên Hỉ bị kích thích ý chí chiến đấu, cô ấy xưa nay hiếu thắng, không thích nhất là bị thua.

Thiên Hỉ rủ chúng tôi cùng bàn bạc để chọn bài hát, Na Na nhiệt liệt yêu cầu cô ấy hát bài của Châu Kiệt Luân, tất cả đều vò đầu bứt tai không biết quyết định nên chọn Yên tĩnh hay Chiến dịch cuối cùng. Từ Lâm đề cử bài I Believe, nhạc phim Cô nàng ngổ ngáo hiện đang rất thịnh hành ở các phòng KTV, Vương Oánh lập tức phản đối, hát cái thứ nhạc Hàn Quốc vẫn còn phải chú thích bằng tiếng Trung đó thật chẳng ra làm sao, nên hát những bài nhạc ngoại hẳn như Vicent, Hotel California thì hay hơn. Tôi góp ý nên hát những bài đang hot, như thế ban giám khảo cũng có cảm giác gần gũi thân thuộc, ví dụ như Dũng khí, Duy nhất gì gì đó, nhưng cả phòng xúm vào chê dung tục, tầm thường. Thiên Hỉ hỏi anh Tiểu Thuyền, anh khéo léo bảo mình chẳng hiểu nhiều về nhạc nhẽo, cảm thấy Thiên Hỉ hát nhạc của Vương Phi rất hợp, thế là cuối cùng Thiên Hỉ nghe lời anh Tiểu Thuyền.

Hôm đi thi, Vương Oánh mang chiếc váy hiệu Valentino ở nhà đến cho Thiên Hỉ mặc, nghe nói chiếc váy đó trị giá vài nghìn tệ, Chương Tử Di cũng có một chiếc y hệt. Thiên Hỉ mặc vào hơi rộng, thế là tôi và Na Na dùng kim để chiết bớt eo cho cô ấy. Bình thường, Thiên Hỉ không bao giờ trang điểm, Vương Oánh cũng không, thế là chẳng có đồ trang điểm xịn, chúng tôi đành mượn phấn son của mấy phòng ký túc khác, thôi thì đủ loại thương hiệu, từ Maybelline, UP2U, Avon, Amway... mượn son chỗ này, mascara chỗ kia, cuối cùng mới tô tô vẽ vẽ được cho Thiên Hỉ nhìn giống Vương Phi một chút.

Nhờ phúc của Na Na, trước cuộc thi hot tới mức muốn kiếm một cái vé cũng khó như thế này, chúng tôi lại được bố trí chỗ ngồi rất tốt, tôi kéo anh Tiểu Thuyền vào ghế giữa, Tần Xuyên cũng tới góp vui, còn bị tôi ép phải mua một bó hoa to. Thiên Hỉ mặc đồ đắt tiền, trang điểm đậm, lặng lẽ đứng trước micro nhẹ nhàng hát bài Nở như đóa trà mi và Trăm năm cô đơn của Vương Phi, Thiên Hỉ làm khán giả phải chấn động trước giọng hát của mình.

Ngày hôm đó, gần như tất cả giám khảo đều bỏ phiếu cho Thiên Hỉ, cuối cùng cô ấy giành giải quán quân. Tiếng vỗ tay vang lên rầm rầm, Thiên Hỉ đứng ở giữa sân khấu, ánh đèn chùm lên người cô ấy, rực rỡ chói lòa, Thiên Hỉ đẹp như nữ hoàng của đêm nay.

Anh Tiểu Thuyền bị tôi đẩy, cầm bó hoa đi đến trước sân khấu, Thiên Hỉ vui sướng nhảy từ trên sân khấu xuống, anh Tiểu Thuyền ôm chặt cô ấy vào lòng, giữa gần tám trăm khán giả, họ nổi bật nhất. Cảnh tượng đẹp đẽ đó trở thành ký ức khó quên trong lòng sinh viên của đại học B năm ấy, nhiều năm về sau vẫn được mọi người nhắc lại, dường như tuổi thanh xuân đẹp đẽ đều ngưng đọng cả lại vào thời khắc đó. Khi ấy, chúng tôi cho rằng đó chỉ là một thời khắc trong vô vàn thời khắc của cuộc đời, bởi chẳng ai trong chúng tôi biết cái kết của câu chuyện.
Bình Luận (0)
Comment