Từng Niên Thiếu

Chương 5

--- ------ ------ ------ -----

Bình thường bọn trẻ con hay chơi với ông Tướng quân như chúng tôi, đương nhiên sẽ không “chơi” với Ngô đại tiểu thư, vì vậy tôi mới không tin việc anh Tiểu Thuyền qua đó.

Suốt dọc đường cãi cọ nhau, tôi và Tần Xuyên cũng đến được trước cổng lớn nhà Ngô đại tiểu thư. Cánh cổng màu đỏ sẫm khép hờ, khối đá “ôm trống” hình vuông trước cổng đã bị vạt mất một góc, vì bóng râm bao phủ quanh năm, nên rêu xanh đã trùm lên cả khối đá.

Tôi vô thức cảm thấy hơi sợ tiểu viện này, nó có lịch sử lâu đời, không biết bên trong kia chứa đựng những thứ yêu quái kỳ dị nào. Tần Xuyên là con trai, nên bạo gan hơn tôi, cậu ta bước vào trước. Tôi đi theo sau núp sau bức ảnh bích, thò đầu nhìn vào.

Trong viện tử có một giàn nho, chưa đến mùa nên không có quả. Dưới giàn nho đặt một bộ bàn ghế bằng đá hình tròn, trên đó có chiếc máy nghe nhạc, đang phát một bản kinh kịch “i a i a”, Ngô đại tiểu thư đứng bên cạnh.

Mặc dù đã là một bà lão với mái tóc bạc trắng, nhưng khí chất vẫn phi phàm, trên đầu cài một chiếc bờm mảnh màu đen, đẩy tóc về phía sau, bà mặc một chiếc áo khoác len màu lông lạc đà, bên dưới là chiếc quần màu xanh sẫm, tất cả đều gọn gàng, hoàn toàn không giống với những bà lão khác trong ngõ.

Tiếng hồ cầm vang lên, bà liền cất tiếng hát:

Soi mình trước gương, giật mình vì dung nhan tàn tạ

Bao nhiêu buồn đau hận thù hiện lên cả mắt môi;

Thề non hẹn biển vẫn thay đổi

Hồng nhan bạc mệnh chỉ biết oán trách trời đất;

Bặt vô âm tính như sợi dây đã đứt,

Lan quế vẫn cô độc một mình ngày lại ngày!

Thân hình của Ngô đại tiểu thư rất đẹp, nhả chữ rõ ràng, tôi nghe mà vô cùng thích thú, thò cả nữa người ra, thế là bị đuôi mắt phượng của bà quét tới: “Ai đứng đó?”

Tôi và Tần Xuyên giật mình sợ hãi, đang định quay người bỏ chạy, thì nghe thấy một giọng rất quen thuộc.

“Kiều Kiều? Xuyên Tử? Hai đứa sao lại đến đây?”

Anh Tiểu Thuyền cầm chổi đi ra, thấy chúng tôi, giật mình vì ngạc nhiên.

“Kiều Kiều chứ đòi đến tìm anh!”

Tần Xuyên đổ hết lỗi cho tôi, tôi cũng vội vàng chỉ vào cậu ta mách: “Anh Tiểu Thuyền, là cậu ta đi theo anh đấy!”

“Tôi có đi theo đâu! Là vô tình gặp!” Tần Xuyên cuống lên giải thích, “Nếu không phải vì cậu muốn đến đây thì còn lâu tôi mới thèm vào viện tử này!”

“Vậy thì ra ngoài!” Ngô đại tiểu thư tắt đài, lên tiếng.

Chúng tôi nhất loạt im lặng, không ai dám cự nự gì nữa.

“Bà Ngô, bọn chúng đều là trẻ con trong khu, đến tìm cháu.” Anh Tiểu Thuyền giải thích.

Ngô đại tiểu thư khẽ hừ một tiếng, thu dọn đồ rồi đi vào nhà, trước cửa nhà bà treo một tấm mành trúc, “Soạt” một tiếng, mành buông ngăn chúng tôi ở bên ngoài.

“Sao anh dám đến chỗ bà ấy!” Tần Xuyên thở phào, kéo anh Tiểu Thuyền lại hỏi.

Lớp bọn anh tổ tức hoạt độngchăm sóc cho người già neo đơn trong khu phố, nhưng chẳng ai muốn đến viện tử này, nên anh đến.”

“Xì, vừa rồi làm em sợ chết khiếp.” Tôi vỗ vỗ ngực, “Anh Tiểu Thuyền, anh đến đây nhưng đừng để ông Tướng quân biết, nếu không chắc chắn ông ấy sẽ không cho anh tưới hoa, cũng không cho anh mượn thang nữa đâu.”

Anh Tiểu Thuyền cười lắc đầu, tôi kéo anh sang một bên định thì thầm to nhỏ, nhưng Ngô đại tiểu thư bỗng gọi tên anh Tiểu Thuyền.

“Tiểu Chu, vào ăn điểm tâm!”

Nghe thấy có điểm tâm, tôi và Tần Xuyên đều nuốt nước miếng thèm thuồng, anh Tiểu Thuyền kéo chúng tôi cùng vào, cơn thèm đã thắng cả nỗi sợ hãi, chúng tôi run rẩy theo anh vào nhà.

Mọi thứ bên trong nhà Ngô đại tiểu thư chẳng khác gì nhiều so với nhà chúng tôi, đồ gia dụng bằng gỗ nhưng không cái nào thành bộ với cái nào, trên chiếc đôn cao đặt một chậu lan quân tử, dưới tấm kính mặt bàn là mấy tấm ảnh đen trắng, có ảnh từ thời nhỏ của bà Ngô, cũng có ảnh một bà cụ mặt mũi rất nhân từ. Trên hộc tủ năm ngăn bày một bình hoa màu khổng tước lam, đấy là thứ đẹp nhất trong phòng, trong bình hoa cắm cây chổi lông gà, bên cạnh là chiếc ti-vi đen trắng 14 inch, còn nhỏ hơn ti-vi nhà tôi.

Cạnh giường đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên là đĩa điểm tâm, trong đó có bánh lưỡi bò, bánh đậu xanh, mật tam đao còn có cả bánh bỏng gạo loại bánh mà tôi thích ăn nhất. Ngoài ra, trong đĩa còn có ba chiếc cốc sứ vẽ hình hoa mai, nhìn như cùng một bộ, bên trong là mùi sữa mạch nha bốc lên thơm ngào ngạt.

Có thể thấy, mặc dù Ngô đại tiểu thư chỉ gọi một mình anh Tiểu Thuyền, nhưng điểm tâm lại chuẩn bị ba phần. Bỗng dưng tôi rất vui, thầm hiểu rằng thực ra bà chẳng hề ghét bỏ tôi và Tần Xuyên.

Ngày hôm ấy, ăn điểm tâm xong thì chúng tôi về nh. Về sau, khi anh Tiểu Thuyền đến quét dọn viện tử, tôi và Tần Xuyên đều la lên đòi đi theo, chuyện đó không giấu nổi chị Tần Thiến, vậy là chị ấy cũng nhanh chóng nhập bọn.

Có chúng tôi, tiểu viện viện của Ngô đại tiểu thư bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Không rõ ông Tướng quân có biết chuyện này hay không, nhưng dù sao ông ấy vẫn để chúng tôi sang tưới hoa, hái hồng và táo trong vườn. Chúng tôi chơi với ông Tướng quân, chơi với Ngô đại tiểu thư, nhưng hai người bọn họ vẫn không chơi với nhau.

Mùa xuân năm ấy, không khí ấm áp, chúng tôi càng thích chơi trong viện tử nhà Ngô đại tiểu thư hơn.

Trong viện tử, hai phía Đông – Tây đều trồng một cây hoa hải đường. Vốn là loài hoa nổi tiếng, nhưng mấy năm rồi chẳng ra hoa. Cũng lạ, từ sau khi chúng tôi thường xuyên tới chơi, gần Tết, nó lại nảy nụ. Ngô đại tiểu thư cười bảo, hoa hải đường là loài hoa cao quý, không thiết tha gì một người sống nhưng chẳng khác gì đã chết là bà, chính chúng tôi đã mang luồng không khí tươi mới đến, khiến nó sống lại.

Đúng là chúng tôi mang đến những thứ rất mới mẻ, đặc biệt là Tần Xuyên, chỉ cần chú Tần từ Quảng Đông về là cậu ta sẽ mang đến tiểu viện vô số đồ chơi. Hồi loạt bài hát cách mạng Mặt trời hồng thịnh hành, Tần Xuyên mang đến rất nhiều băng đài, những tiếng đàn hồ cầm trong kinh kịch vang khắp nhà Ngô đại tiểu thư nay biến thành Ánh mặt trời trên núi Kim San của Bắc Kinh rọi sáng khắp nơi và Tôi thích đọc sách của chủ tịch Mao.

Khi các bài hát của Hồng Kông, Đài Loan thịnh hành thì lại biến thành Trời đất mênh mang, khách qua đường vội vã, thủy triều lên lên xuống xuống và Ngàn năm đợi được lần này, ta không hối hận á à…

Khi thịnh hành trò lắc vòng, Tần Xuyên lại mang đến đủ loại vòng với đủ mọi đường kính, chúng tôi mỗi người một cái đứng chơi trong viên tử. Ngô đại tiểu thư nhìn chúng tôi tròng vòng lên cổ lên eo, lên cánh tay mà lắc, ngạc nhiên tới ngẩn cả người, đây là tư thế mà bà không thể làm được khi còn hát kịch. Tết thiếu nhi năm đó, nhờ vào tuyệt kĩ của môn này, tôi đã thắng được quán quân của môn cờ “Khang Lạc” là Tần Xuyên, thắng anh Tiểu Thuyền đang chiếm ưu thế ở môn giải đố, thắng chị Tần Thiến đang giật giải trong môn ném phi tiêu, mang về đủ mọi loại phần thưởng, đổi được rất nhiều tẩy thơm.

Hồi thịnh hành hình ảnh 3D, Tần Xuyên mang đến vài tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ, dùng kẹp gỗ kẹp lên dây phơi quần áo trong viện tử. Ngô đại tiểu thư và chúng tôi ngồi thành một hàng, nhìn Tần Xuyên như con khỉ ngồi vò đầu bứt tai trước bức tranh, sau đó đột nhiên cậu ta nhảy lên hét: “Nhìn ra rồi, tấm này là chim ưng!”

“Tầm này là khủng long!”

“Đây là quả táo!”

Ban đầu chị Tần Thiến còn mắng cậu ta ăn nói linh tinh, mất kiên nhẫn đá cho cậu ta một cái, nhưng dần dần chị ấy cũng bắt đầu nhìn ra, thế là chụm lại một chỗ hi hi ha ha cùng em trai.

Anh Tiểu Thuyền nhìn ra từ rất sớm, về sau ngay cả một người mắt kèm nhèm như Ngô đại tiểu thư cũng có thể nhìn ra, nhưng tại sao tôi mãi vẫn không thể, dù có trợn mắt, nước mắt nước mũi dầm dề thì cũng chẳng thấy bức tranh đó có gì khác biệt, căn bản không thấy thứ gì khác “hiện lên”.

“Đặt bức tranh cách mắt khoảng hai mươi centimet.” Anh Tiểu Thuyền nhẹ nhàng dạy tôi, nhưng, tôi vẫn không thấy.

“Ái chà, Kiều Kiều, em nhìn vào chỗ mà chị chỉ này nhé, nhìn thấy không, thấy không! Đây là cánh, đây là đuôi!” Chị Tần Thiến sốt sắng vạch vạch lên bức tranh, nhưng, tôi vẫn không thấy.

“Ngốc chết mất! Mắt đối mắt có biết không hả, cứ nhìn chằm chằm vào là thấy thôi!” Tần Xuyên vừa mắng vừa sốt ruột thay tôi, nhưng, tôi không thấy.

“Đợi khi nào già rồi, mắt hoa rồi là thấy thôi.” Ngô đại tiểu thư cười vui vẻ kết luận.

Tôi không biết có ai giống tôi không, cho tới tận bây giờ vẫn không thể nhìn được tranh 3D, cũng may nó chỉ thịnh hành một thời gian, không khiến tôi buồn bã quá lâu.

Bắt đầu từ khoảng thời gian ấy, Bắc Kinh bắt đầu có rất nhiều thứ mới mẻ, và những thứ mới mẻ đó đều không kéo dài, hết cái này tới cái khác, ồn ào rộ lên một thời gian rồi thôi.

Ra khỏi viện tử của Ngô đại tiểu thư, bên ngoài mới thật sự là thành phố Bắc Kinh, quá nhiều thứ thú vị để chơi, nên chúng tôi thích chạy ra ngoài hơn. Mặc dù mùa thu vẫncó thể tìm được rễ cây già ở đây, lúc chơi bứt rễ cây có thể thắng được bọn trẻ con. Ngô đại tiểu thư vẫn mang những đồng tiền xu cũ trong nhà cùng vài đồ nhựa bỏ đi cho chúng tôi làm cầu đá, quả cầu nào của chúng tôi cũng đều làm bằng tiền thừ thời Càn Long, tôi thường xuyên thắng Tần Xuyên, nhưng dần dần chúng tôi cũng bỏ ra ngoài chơi hết.

Khi ấy, ngẩng đầu lên ngắm bầu trời trên cao, cảm thấy thế giới bên ngoài thật tuyệt, chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh tung mình theo đàn chim nhạn, xếp thành hình chữ nhất kia bay đi. Cho tới khi trưởng thành rồi mới hiểu, cái khó không phải là bước đi, đi bao xa, mà sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

Có điều, Ngô đại tiểu thư hoàn toàn không bước chân ra ngoài, bà bảo những thứ mới mẻ đó chẳng tồn tại được lâu, lưu hành lâu rồi thành phổ biến, không thắng nổi thời gian. Tôi hỏi bà “thời gian” là gì, bà chỉ cười không đáp, về sau tôi mới hiểu, bà sống trong tiểu viện này, bao năm qua, cả người chỗ nào cũng phủ kín “thời gian”.

Ngô đại tiểu thư tháng nào cũng tính toán chi tiêu, Tần Xuyên mang đến cho bà một chiếc máy tính casio, còn cả một chiếc máy tính dùng năng lượng mặt trời không dùng pin, bà cười cười nhìn Tần Xuyên dạy mình cách dùng, nhưng chưa dùng một lần nào. Bà quen với bàn tính gẩy của mình rồi, cạch cạch cạch một hồi, thì cho dù phép tính nào cũng tính được hết.

Sắp vào hạ, dì Diêu và mẹ dẫn tôi cùng Tần Xuyên đến cửa hàng tạp hóa trong ngõ mua kem, tiện bỏ ra hai hào để cân do cho chúng tôi luôn thể, Tần Xuyên lớn nhanh, cao hơn tôi cả nửa cái đầu, cậu ta đắc ý chỉ thiếu nước hếch mũi lên mà nói chuyện với tôi thôi.

Tôi vốn tưởng mùa hè năm ấy không có chuyện gì lớn hơn chuyện Tần Xuyên cao hơn tôi nữa. Nhà trường đột nhiên lại giao bài tập cho toàn bộ học sinh, hưởng ứng phong trào thiếu niên “Năm yêu”, vì Bắc Kinh diệt trừ “Bốn hại”, mỗi học sinh đều phải đập ruồi, dùng xác ruồi đổi phần thưởng, học sinh nào đập được nhiều ruồi nhất, sẽ được thưởng một bông hoa đỏ. Vậy là, mấy ngày hôm đó trở thành ngày tận thế của lũ ruồi trong ngõ chúng tôi ở, khắp nơi chỗ nào cũng thấy các bạn nhỏ tay cầm vĩ đập ruồi tập trung quanh nhà vệ sinh công cộng, giống như một loại ám hiệu, cứ vài phút lại quay sang hỏi nhau: “Mày được mấy con ruồi?”, “Tao mười tám rồi”, hoặc thông báo tình hình của địch như “Ruồi ở nhà vệ sinh này bị lớp số 3 diệt hết rồi, chúng ta sang nhà vệ sinh khác thôi!”. Tôi thật sự không thể chịu nổi mùi của nhà xí, nên đành loanh quanh bên bồn hoa ở phía tây đại viện, mãi mới đập được một con nhặng xanh thì Tần Xuyên sung sướng tới đẩy mạnh tôi một cái, khiến con nhặng xanh kia rơi luôn vào cái hộp sắt trên tay cậu ta.

“Tần Xuyên thối kia mau trả ruồi cho tôi!” Tôi ấm ức gào lên với cậu ta.

“Không trả.” Tần Xuyên lắc lắc cái hộp trong tay, những âm thanh “soạt soạt soạt” vang lên trong ấy khiến tôi nghe mà nổi hết da gà. Biết mình đánh không lại cậu ta, bèn bổn cũ soạn lại, tôi đứng cách xa cậu ta mấy bước chân, quay đầu hét: “Tần Thủy Hoàng!”

Tần Xuyên nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, vừa lúc đó anh Tiểu Thuyền đi đến và nhìn thấy, anh vừa kéo tôi đứng ra sau lưng mình, vừa ngăn Tần Xuyên, bảo: “Xuyên Tử, em lại bắt nạt Kiều Kiều à?”

“Anh Tiểu Thuyền, cậu ta cướp ruồi của em.” Tôi vội vàng tố cáo.

“Cái đấy thì có đáng gì để cướp đâu, em đập được mấy con rồi? Không đủ anh giúp em.” Anh Tiểu Thuyền cười, nói.

“Dạ!” Tôi vội gật đầu, đi theo anh Tiểu Thuyền vào viện tử, vừa đi vừa quay đầu nhìn, thấy Tần Xuyên vẫn đứng lắc lắc cái hộp sắt buồn nôn của cậu ta ở phía sau, đứng chờ chúng tôi gọi cậu ta theo, nhưng tôi chỉ hừ một tiếng, không thèm quan tâm tới cậu ta nữa. Anh Tiểu Thuyền giúp tôi đập thêm được năm con ruồi nữa, tóm lại thế là đu số lượng, buổi chiều chẳng có việc gì làm, chúng tôi rũ bọn trẻ con trong ngõ cùng chơi trò “Ba từ”. Đây là trò đuổi bắt, đầu tiên sẽ oẳn tù tì, ai thua sẽ phải làm “ma” để đi bắt người, những người khác bắt đầu tỏa ra chạy, lúc nào sắp bị bắt thì bắt chéo hai tay trước ngực thành hình chữ thập hét lên ba từ là có thể đứng im tại chỗ, ví dụ như “Tôn Ngộ Không”, “Kình Thiên Trụ”… đợi người tới vỗ vai cứu, sau khi được cứu lại tiếp tục chạy. Đây là trò chơi được bọn trẻ trong khu rất thích, càng đông chơi càng vui, khắp ngõ chỗ nào cũng thấy trẻ con vừa chạy vừa hét to ba từ nào đó.

Hôm ấy Tần Xuyên tương đối xui xẻo, mỗi lần oẳn tù tì cậu ta đều thua, thế là phải làm ma đi bắt mọi người.

Vài lần như thế cậu ta bắt đầu cuống, tôi còn cố ý chọc tức cậu ta, thấy mọi người gần như bị đứng im hết rồi, nhưng tôi cứ chạy qua chạy lại không chịu cứu ai. Quả nhiên Tần Xuyên rất cáu, không đuổi bắt người khác mà cứ như hung thần truy sát một mình tôi, đột nhiên tôi bị trượt chân, thấy sắp bị cậu ta tóm tới nơi, trong lúc hoảng loạn tôi bắt chéo tay thành hình chữ thập, vì quá cuống đầu óc chẳng nghĩ được gì, tôi buột miệng hét ra ba từ: “Em yêu anh!”

Tần Xuyên sững lại, các bạn khác cũng sững sờ, người choáng váng nhất có lẽ là tôi, tôi đờ đẫn nhìn Tần Xuyên, phải mất đến ba giây sau mới biết mình vừa nói gì, mặt tôi đỏ rực từ cổ tới tai, miệng mím chặt, suýt bật khóc thành tiếng. Thực ra khi ấy chúng tôi đâu ai hiểu yêu là gì, chỉ biết đó là những lời “rất đáng xấu hổ”, bọn trẻ con bắt đầu phá lên cười, tôi thấy anh Tiểu Thuyền cũng cười lại càng thêm ảo não. Mặt Tần Xuyên đỏ chẳng kém, một tay vung nắm đấm, một tay chỉ vào tôi. Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, bộ dạng của cậu ta khiến tôi càng nhìn càng giận, tôi tức tối đẩy cậu ta ra, bỏ chạy.
Bình Luận (0)
Comment