Từng Niên Thiếu

Chương 70

Tôi chẳng qua chỉ là một cô gái như thế thôi, tôi chẳng qua là muốn kết hôn với một người giống như mình thôi, và tôi cũng sẽ sống một cuộc đời như thế mà thôi.

Dù rất buồn chán, luôn cảm thấy mình không nên sống trên thế giới này với tâm thế như vậy, nhưng hiện thực lại chẳng chừa cho tôi một lối ra.

Thời gian ấy tôi và Tần Xuyên gặp nhau rất ít, cho dù cậu ấy có đỗ chiếc A4 ngay cổng tòa soạn cũng chẳng thể đón được tôi, tôi luôn nói đã hẹn đi ăn cơm với người khác rồi. Sau khi biết tôi đi xem mặt thì Tần Xuyên vô cùng dè bỉu, quả thật đã làm khó cho cậu ấy khi phải nghĩ ra bao nhiêu từ ngữ lắt léo quanh co để chế giễu tôi và chê bôi những đối tượng xem mặt của tôi. Mỗi lần tôi thất bại đều khiến cậu ấy cười rất sung sướng, còn nếu tôi có ý định hẹn gặp ai đó lần sau, cậu ta sẽ hỏi han cặn kẽ, chỉ thiếu nước đi nghe ngóng những chuyện xảy ra từ thời tiểu học của người kia nữa mà thôi.

Cuộc hẹn của tôi với một kỹ sư của công ty CHD bị Tần Xuyên phá ngang. Ngày hôm đó chúng tôi ăn cơm ở Thính Hải Đinh trên đường Hậu Hải, tôi thấy anh chàng kỹ sư này không tệ, ngoại hình không đẹp trai, tính tình hơi ù lì nhưng ít ra cũng không khiến tôi khó chịu. Theo lời mẹ tôi thì, không phải bạn học không phải bạn bè, hai người xa lạ gặp nhau ngay lập tức có thể thích nhau được bao nhiêu? Chỉ cần không ghét là được, không ghét sẽ gặp lần sau, có lần sau rồi thì dần dần sẽ phát hiện ra điểm đáng yêu của người ta, phát hiện ra điểm đáng yêu có khả năng sẽ yêu, yêu rồi thì phải kết hôn chứ. Thế là trong lần gặp gỡ thứ hai của tôi và anh chàng kỹ sư kia, trên lầu Thính Hải Đinh, “vừa khéo” lại gặp Tần Xuyên.

“Ái chà! Trùng hợp quá!” Giọng reo vui vì kinh ngạc của Tần Xuyên thật quá mức khoa trương, khiến anh chàng kỹ sư đang cúi đầu ăn cơm giật nảy cả mình.

“Tần…” Tôi vỗ trán, chưa kịp nói hết câu đã bị cậu ấy ngắt lời.

“Chào anh, chào anh, tôi là bạn từ nhỏ của Tạ Kiều, tôi tên Tần Xuyên. Ồ, hay là chúng ta ngồi chung đi! Hai người cũng chẳng gọi nhiều món lắm, không phải tôi có ý gì nhưng hẹn hò thì đừng keo kiệt quá! Phục vụ, thêm đồ lên thêm đồ lên!” Tần Xuyên bỗ bã thân mật, chàng kỹ sư nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ, còn tôi tức tối trừng mắt lườm Tần Xuyên.

“Hai người là bạn từ nhỏ, ý là cùng lớn lên với nhau từ nhỏ phải không?” Chàng kỹ sư lịch sự bắt chuyện.

“Đúng vậy! Trước khi sinh ra đã ở cùng một chỗ, bởi hai bà mẹ của chúng tôi nằm cùng một giường sản mà! Nói thế này đi, cuộc đời tôi về cơ bản cũng giống với cuộc đời của Tạ Kiều.” Tần Xuyên gắp cho tôi một miếng đậu phụ thối chiên muối, “Ăn đi, không phải cậu thích ăn nhất món này à? Đừng có vờ vịt thục nữ trước mặt người khác.”

“Tần…” Tôi siết chặt đôi đũa.

“Cậu hình như rất hiểu Tạ Kiều nhỉ.” Chàng kỹ sư cười cười.

“Quá hiểu ấy chứ!” Tần Xuyên nói phét không biết ngượng, “Đái dầm tới tận năm chín tuổi, chơi với đám trẻ con xã hội ngổ ngáo, yêu thầm si mê một anh chàng đẹp trai, lười biếng tới nỗi hễ được nghỉ hè là cả tuần không thèm gội đầu, ở nhà không làm việc nhà, ái chà, chuyện gì của cô ấy tôi cũng biết.”

“Tôi đi chơi với bọn trẻ xã hội bao giờ?” Tôi tức tới mức giọng run lên.

“Cấp II ấy, ở trường chẳng có ai chơi với cậu, chẳng phải cậu đi theo tôi và Đại Long còn gì.” Tần Xuyên nhướng mày đáp.

“Ha ha… thật không nhìn ra.” Chàng kỹ sư rõ ràng bắt đầu khó chịu.

“Anh đừng nghe cậu ta…” Tôi vội vàng giải thích, nhưng Tần Xuyên giữ chặt lấy tôi.

“Tạ Kiều, đây là lỗi ở cậu, nếu đã xem mặt nghĩa là có khả năng trở thành người một nhà, sao cậu có thể giấu giếm quá khứ của mình như thế? Dù đúng là cậu có rất nhiều tật thật, nhưng cũng không nên lừa gạt người ta! Lừa được một lúc chứ không lừa được cả đời.”

“Tần Thủy Hoàng!” Tôi đập bàn đứng dậy, “Cậu cút sang một bên được không hả? Hai người chúng tôi phải ăn cơm! Hai người!”

“Thôi thôi, hay là hai bọn em ăn tiếp đi, chúng ta hẹn gặp lần sau vậy.” Chàng kỹ sư vội vàng lau miệng, đứng dậy nói.

“Cũng được, vậy lần sau gặp mặt nói chuyện tiếp?” Tần Xuyên nghênh ngang như muốn nói “đi cẩn thận không tiễn”.

“Được được.” Chàng kỹ sư cầm túi lập tức đi xuống lầu, trước khi đi thậm chí còn không chào tạm biệt tôi.

Nhìn theo bóng chàng kỹ sư, tôi tức tới mức đầu sắp bốc khói, còn Tần Xuyên lại thản nhiên như không, bắt đầu ngồi mở sò nướng muối ra ăn ngon lành, tôi gắng kiềm chế ham muốn lật tung bàn ăn trước mặt lên, trừng mắt nói với Tần Xuyên: “Tần Xuyên, sao cậu biết tôi đang ở đây? Rốt cuộc cậu muốn gì? Đến đây làm cái gì?”

“Là Tiểu Du thông báo cho tôi tới giải cứu cậu mà! Cậu nhìn xem người đó, trông chẳng ra làm sao! Mời cậu ăn cơm mà gọi được hai món, nếu là tôi, tôi đã bỏ về từ lâu rồi! Đàn ông keo kiệt đáng sợ lắm.” Tần Xuyên miệng một bồ đạo lý.

“Tôi đang ăn kiêng! Tôi thích thế!”

“Còn nữa, đường chân tóc của anh ta cao như thế, tôi thấy chưa đầy hai năm nữa là hói rồi, thế không ổn, tạm thời không bàn tới việc hói đẹp hay không đẹp, nhưng ảnh hưởng tới chất lượng đời sau. Cậu nhìn Charles(*), gen của công nương Diana tốt như thế mà còn không di truyền được, hoàng tử William sắp hói đến nơi đấy! Sau này cậu đưa chồng và con ra ngoài, cả đám trên đầu không một sợi tóc, cậu chịu được nhưng tôi thì không.”

(*) Charles: Thái tử nước Anh

“Đó là người thông minh! Einstein chẳng phải cũng là người ít tóc đấy thôi!”

“So sánh ngược à! Thế mà cũng nói được! Anh ta còn kém Einstein cả tỉ cái đầu. Kiều Kiều, không phải tôi có ý gì, nhưng chuyện lớn cả đời người, cậu đừng có ăn tạp vậy được không?” Tần Xuyên rung đùi, thản nhiên nói.

Những lời cậu ấy giống như thùng nước lạnh hắt xuống đầu tôi, tôi xót xa nghĩ, tôi thích cậu mà, nhưng cậu đã có Vương Oánh, tôi còn có thể ở bên cậu không? Tôi lau mặt, tủi thân tới mức nước mắt sắp chảy cả ra rồi, không nói không rằng đứng dậy bỏ về.

Tần Xuyên vội vàng đuổi theo, “Sao thế? Giận thật à? Xin lỗi xin lỗi! Không phải tôi chê cậu không tốt, mà tôi không thuận mắt với thằng cha kia, cậu có thể đừng xem mặt bừa bãi vậy được không hả.”

“Vậy tôi phải làm thế nào?” Tôi quay lại nhìn Tần Xuyên.

“Đợi đến năm ba mươi tuổi…” Tần Xuyên cười ha ha.

“Ba mươi tuổi rồi thì sao? Tôi đợi cậu đến năm ba mươi tuổi, sau đó thì sao? Cậu sẽ cưới tôi? Cậu có thể lấy tôi không?”

Tôi nhìn Tần Xuyên chằm chằm, “Đừng có nói mấy lời trẻ con ấu trĩ như thế nữa! Cậu có Vương Oánh rồi! Trong đám cưới của Na Na, bắt được hoa cưới thì người mà mọi người hò hét bảo cậu cầu hôn là Vương Oánh! Bạn gái chính thức của cậu là Vương Oánh! Tôi là gì chứ? Đối với cậu mà nói, rốt cuộc tôi là gì? Cuối cùng chúng ta vẫn phải lấy vợ lấy chồng! Tần Xuyên, tôi nghiêm túc cảnh cáo cậu, đừng tiếp tục ở bên tôi như thế này nữa, tôi sẽ tưởng thật, tôi sẽ thật sự muốn được ở bên cậu cả đời, không phải như kiểu bạn thân với nhau đâu, mà như những người yêu nhau, như những người tới già tới chết vẫn ở bên nhau ấy.”

Có lẽ những lời ấy quá mãnh liệt, khiến tôi phải dừng lại thở dốc. Tần Xuyên không nói gì cả, cậu ấy chỉ ngẩn người nhìn tôi, thậm chí tôi còn thấy bóng mình đang khẽ run lên được phản chiếu trong mắt Tần Xuyên. Tôi không biết hai chúng tôi im lặng như thế trong bao lâu, chắc tương đương với khoảng thời gian một chiếc đồng hồ cát chảy hết sự quyến luyến cả nửa đời tôi. Tôi cắn răng quay đầu bỏ chạy, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà là âm thanh phát ra duy nhất lúc này. Tần Xuyên không gọi tôi lại.

Mấy ngày sau tôi và Tần Xuyên không liên lạc với nhau.

Tôi nghĩ chắc tôi đã khiến cậu ấy sợ hãi, bởi những gì tôi nói đã phá vỡ đường ranh giới được vạch ra rất rõ ràng suốt hai mấy năm nay giữa chúng tôi.

Giờ nghĩ lại, dù quan tâm hay nhớ nhung, Tần Xuyên luôn đối xử với tôi trong phạm vi của cái gọi là “bạn thân nhất”, chưa làm chuyện gì quá giới hạn. Nhưng lần này, có lẽ tôi đã giẫm trúng vào “bãi mìn” mà lẽ ra vĩnh viễn không nên chạm tới. Giữa nam và nữ, chỉ có tình yêu chứ không có cái gọi là tình bạn mãi mãi.

Chúng tôi chính xác là sự tồn tại vô cùng quan trọng trong cuộc sống của nhau, chính vì quan trọng nên mới thận trọng, chỉ sợ đi nhầm hướng bước nhầm chân, cuối cùng sẽ bỏ lỡ, đánh mất, và đi về hai hướng khác nhau. Làm người yêu sẽ quấn quýt không rời, bạn thân thì không thế; làm người yêu sẽ có lúc chia tay, bạn thân thì không thế; làm người yêu sẽ có khi bị tổn thương, bạn thân thì không thế.

Mấy lần tôi định gọi điện cho Tần Xuyên, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hi hi ha ha nói với cậu ấy: “Thế nào? Bị tôi dọa cho sợ rồi phải không? Còn dám đến phá đám buổi xem mặt của tôi nữa không? Cẩn thận tôi sẽ bắt đền cậu đấy”, những lời nói đùa đại loại như thế, để chuyện này cứ thế lặng lẽ trôi đi. Nhưng mỗi lần cầm di động lên, tôi không sao bấm nổi số của Tần Xuyên. Bởi vì tôi biết, đó vốn không phải là trò đùa, mỗi lời tôi nói đều rất thật. Vừa tủi thân vừa không phục, lại có chút đau lòng, thế là tôi dứt khoát lười biếng vùi đầu xuống bãi cát có tên “tình bạn” mà chúng tôi đã tích lũy bao nhiêu năm qua.

Trong những ngày muộn phiền nhất đó, vừa hay trong tòa soạn có một nhà văn lớn tuổi phải về nông thôn thu thập tư liệu khoảng mười ngày, những việc thế này vốn chẳng ai muốn đi, lại còn đi cùng một người già, vừa vô vị vừa không có chỗ để chơi. Mà tôi lại đang ao ước được đến một nơi xa lạ vắng vẻ để tĩnh tâm, thế là tôi lập tức chủ động xin trưởng phòng Chu được đi công tác. Trưởng phòng Chu rất vui, ra sức khen tôi hiểu chuyện có chí tiến thủ.

Trước khi lên đường tôi về nhà thu dọn hành lý, Tiểu Du lén theo vào phòng. Hôm đó sau khi từ Thính Hải Đinh về tôi sa sầm mặt mày không thèm nói chuyện với nó, nó đoán tôi và Tần Xuyên cãi nhau nên gặp tôi cũng vòng đường khác mà tránh.
Bình Luận (0)
Comment