Từng Niên Thiếu

Chương 74

Tôi nghe điện mà lòng có chút băn khoăn, giọng Từ Lâm vọng lại rất gấp gáp: “Gần đây có tin tức gì của Thiên Hỉ không?”

“Lâu rồi không liên hệ với cậu ấy, giờ cậu ấy hot như thế, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, xuất hiện dày đặc trên các mục tin tức giải trí, mà làm sao?”

“Thế Hà Tiểu Chu? Cậu vẫn liên lạc với anh ấy chứ, hai nguời họ giờ thế nào rồi?”

“Anh Tiểu Thuyền thì mình vẫn liên lạc, mấy hôm truớc còn gọi điện mà, nhưng không nhắc đến Thiên Hỉ, mà rốt cuộc có chuyện gì?”

“Mình nói với cậu, cậu đừng ngạc nhiên đấy. Trong tay mình đang có một loạt ảnh do nhóm paparazzi gửi, lão tổng của Hoàng Quân là Trần Thiên Hà nửa đêm về nhà cùng với Thiên Hỉ, bị nguời ta chụp đuợc. Vừa rồi mình gọi điện thoại cho Thiên Hỉ nhưng cô ấy không nghe máy, mình nhờ vả đủ các mối quan hệ hi vọng có thể giấu tin này đi, nhưng vô ích, đám paparazzi đó gửi ảnh cho mấy báo và vài trang web khác nhau, bọn mình không đăng không có nghĩa là họ sẽ không đăng, ngày mai là tin tức xuất hiện rồi.”

“Không thể nào!” Tôi nghe cô ấy nói mà hoang mang.

“Sáng mai đọc tin tức thì biết ngay là thật hay giả! Chuyện Thiên Hỉ là thế nào? Cậu ấy định làm gì không biết?”

“Mình gọi điện cho cậu ấy thử xem.”

“Mau gọi đi! Nhưng mình đoán Thiên Hỉ chắc chắn không nghe đâu. Nếu như cậu ấy nghe máy, nói với cậu ấy để cậu ấy nhanh chóng liên hệ với bên công ty quản lý nghĩ cách, ngành này nước sâu lắm, mình thấy cậu ấy đang bị cuốn vào rồi.”

Cúp điện thoại của Từ Lâm xong, tôi lập tức bấm số gọi cho Thiên Hỉ, quả nhiên không nghe máy, nhưng mấy phút sau thì Thiên Hỉ gọi lại.

“Thiên Hỉ!” Tôi rất lo lắng, “Sao cậu không nghe điện của Từ Lâm? Xảy ra chuyện rồi cậu biết không hả, rốt cuộc là…”

“Chuyện mà Từ Lâm muốn nói mình biết cả rồi, tạm thời đừng nhắc đến nữa, cậu đang ở đâu? Đến chỗ mình một chuyến.”

“Mình ở nhà, cậu ở đâu?”

“Khách sạn Trường Thành, “Cõi nhân gian trên trời”, biết chỗ ấy chứ? Đến thì gọi cho mình, mình xuống đón cậu.”

Thiên Hỉ không hề hoảng loạn, còn tôi thì trống ngực đập thình thịch chỉ vì đại danh nổi như cồn của cô ấy. Chỉ cần sống ở Bắc Kinh, chắc chắn đã từng nghe về “Cõi nhân gian trên trời”, cái nơi mang màu sắc tiên khí này có vô số những lời đồn đại thần bí, mà mọi lời đồn đại đều chỉ để chứng minh đó là chốn ăn chơi xa hoa hủ bại. Sao Thiên Hỉ lại ở “Cõi nhân gian trên trời”? Nơi đó rốt cuộc trông thế nào? Có đúng nó hoa lệ lộng lẫy như trong lời đồn không? Có đúng chỉ cần nguớc mắt lên nhìn đâu đâu cũng là tài tử giai nhân không? Có đúng là một nơi chỉ toàn nguời giàu vung tiền khắp nơi? Đầu chứa một tá những câu hỏi, tôi gọi taxi đến đó, dọc đường đi gọi điện cho Tần Xuyên nhưng thật không may là anh lại không nghe máy, lòng tôi càng thấp thỏm hơn.

Thiên Hỉ đứng ngoài cửa lớn đón tôi, rất lâu không gặp, cô ấy gầy hơn và cũng đẹp hơn, có lẽ do vừa uống ruợu, hai má ửng hổng, đầu mày cuối mắt nhuốm vẻ phong tình. Lần đầu tiên đến một nơi như thế này, ít nhiều tôi cũng có chút bỡ ngỡ. Chỗ cửa ra vào hai hàng thiếu nữ đứng hai bên, tôi và Thiên Hỉ cũng được coi là cao rồi, nhưng nhìn họ tôi có cảm giác như cao hơn chúng tôi cả cái đầu, mặc những bộ lễ phục đính kim sa lấp lánh vừa khít nguời, duyên dáng uyển chuyển, xinh đẹp quyến rũ.

Tôi hạ giọng nói với Thiên Hỉ: “Không cần mua vé à? Mình nhớ trước kia đọc trên một topic ở Thiên Nhai(*) có nói, vé vào cửa một trăm tệ.”

(*) Thiên Nhai: Một trang mạng xã hội phổ biến thời ấy của Trung Quốc

Thiên Hỉ phá lên cuời “ha ha”, khoác tay tôi, “Không cần! Kiều Kiều, sao cậu vẫn ngốc như thế chứ!”

Chúng tôi cùng vào trong phòng riêng ở tầng hai, bên trong ánh sáng mở ảo, căn phòng rộng lớn và rất đông người, một cô gái xinh đẹp đang hát cùng vị đại thúc nào đó bài Giờ mới là duy nhất, nhìn thì không khác lắm so với các phòng KTV bình thường chúng tôi vẫn hay vào, có điều trang hoàng lộng lẫy xa xỉ hơn mà thôi. Thiên Hỉ kéo tôi đến một chỗ trống trên sofa ngồi xuống, cô gái ngồi phía đối diện lập tức rót cho tôi một ly rượu mạnh, cô ấy quỳ trên tấm thảm, mặc bộ váy đồng phục chuyên nghiệp được cắt may rất tinh tế, váy ngắn, có thể nhìn rõ cặp đùi trắng nõn của cô ấy, tôi vội vàng xua tay, “Tôi không uống rượu, cho tôi xin ly nước.”

Cô ấy cười cười, lấy ra một chai thủy tinh đựng thứ nước suối của nước ngoài mà tôi chưa từng thấy bao giờ, rót vào ly cao cho tôi.

“Cảm ơn.” Tôi khách sáo nhận ly nước.

Thiên Hỉ nhón một quả cà chua bi ném vào ly của tôi, tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt hoang mang, cô ấy nói: “Để đánh dấu ly của mình, như thế dễ nhận ra.”

Nói rồi cô ấy giơ cao ly rượu của mình, bên trong có nửa quả chanh xanh nhỏ.

Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cầm ly rượu đi đến, Thiên Hỉ thành thạo cụng ly rồi uống cạn.

Người đàn ông đó liếc mắt về phía tôi, “Ôi, lại có mỹ nữ mới xuất hiện, đây là ai thế?”

“Bạn đại học của em.” Thiên Hỉ cười giới thiệu.

“Cũng là thạc sĩ phải không! Nào người đẹp, uống một ly nhé.” Người đàn ông đó nheo mắt cầm ly lên.

“Cô ấy không biết uống rượu, em uống thay.” Thiên Hỉ ngăn lại, rồi cạn thêm ly nữa.

Tôi trợn tròn mắt nhìn Thiên Hỉ, không thể ngờ được, một Thiên Hỉ mà trước kia chỉ cần uống cốc bia thôi cũng đỏ mặt phừng phừng giờ lại uống tốt như thế. Thiên Hỉ bị một người khác gọi giật lại, đó chính là người bị Paparazi chụp cùng Thiên Hỉ - ông chủ Trần Thiên Hà của Hoàng Quán. Họ rất thân thiết, Trần Thiên Hà hình như giới thiệu Thiên Hỉ với ai đó, tôi thấy Thiên Hỉ lại nhanh chóng cạn thêm một ly. Chắc có chuyện cần bàn nên họ cầm tay nhau bước ra ngoài, Thiên Hỉ nháy mắt với tôi, ý bảo đợi cô ấy một lát.

Tôi đành ngồi trên sofa đợi, cả căn phòng chỗ nào cũng là nam thanh nữ tú với những khuôn mặt mờ ảo, ai hát cứ hát, ai chơi cứ chơi, có kẻ lại loạng choạng đi vung vẩy khắp nơi. Người đàn ông trung niên bên cạnh không nhòm ngó tôi nữa, ông ta khoác vai một cô gái mặc đồng phục, tôi thấy ông ta ghé sát vào tai cô gái đó, tay cũng chẳng chịu để yên, dịch dần từ eo xuống dưới. Tôi chau mày, đột nhiên có cảm giác chán ghét và buồn nôn với cái thế giới lạ lẫm nhìn bề ngoài thì rất xa hoa lộng lẫy này.

Tôi uống một hơi hết ly nước lọc, cô gái mặc đồng phục kia nhanh mắt rót đầy ly nước cho tôi.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Cô ấy lịch sự cười cười, “Chắc cậu là sinh viên?”

“Đã tốt nghiệp và đi làm được hai năm rồi.”

“Nhìn không giống, trông cậu còn nhỏ lắm.”

“Cậu trông cũng rất nhỏ.”

“Tôi vừa tốt nghiệp đại học.”

“Cậu học trường nào?” Tôi tò mò hỏi.

“Đại học Hàng không Bắc Kinh.” Cô ấy trả lời thành thục.

Người đàn ông trung niên kia gọi cô ấy qua chơi “Huyết chiến tới cùng”, tôi thấy trước mặt họ bày một cái đĩa với rất nhiều ly rượu nhỏ, khoảng một tá, ly nào cũng là rượu mạnh, hai người chơi xúc xắc, ai thua phải uống cạn một ly. Cô gái mặc đồng phục nhân viên kia thua nhiều, thắng ít, nhanh chóng đổ gục.

“Không sao chứ?” Tôi thấy cô ấy uống nhiều rượu như vậy thì có chút lo lắng.

“Không sao.” Cô ấy xua xua tay, nhưng cơ thể lại chao đảo không vững.

“Tôi có bạn ở Đại học Hàng không Bắc Kinh, cậu học khoa nào?”

“Khoa Văn học.” Cô ấy vỗ vỗ mặt trả lời.

Đại học Hàng không là trường kỹ thuật, làm gì có khoa Văn, thế là tôi biết cô ấy nói dối, nhưng không truy hỏi nữa.

“Có phải cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại làm nghề này không?” Chắc do đã ngấm rượu nên bắt đầu nói nhiều. “Cậu nghĩ tôi sẽ bảo nhà đang có người ốm hay đi làm để kiếm tiền học phí cho em trai chứ gì? Không phải, hoàn toàn không phải. Tôi nói cho cậu hay, chính là vì làm nghề này kiếm tiền nhanh và nhiều. Một đôi giày của tôi, đắt hơn toàn bộ trang phục trên người cậu, cậu tin không? Tôi chính là ưa hư vinh, ai chẳng thích có tiền chứ?”

Cô gái mặc đồng phục phá lên cười ha hả, tôi không biết nên trả lời cô ấy như thế nào, khuôn mặt kiều diễm đó cứ đung đưa lắc qua lắc lại trước mặt tôi nhìn rất ma mị.

“Cậu nghĩ chúng tôi bị gọi là tiểu thư? Không phải đâu, chúng tôi đều là công chúa, những thanh niên đưa khăn lau tay cho cậu đều là thiếu gia, à, cái người mặc váy bên kia mới là tiểu thư kìa.” Cô ấy lại chỉ trỏ giải thích cho tôi nghe, “Làm tiểu thư thì kiếm được nhiều tiền nhất, kẻ nào cũng muốn nhảy xuống vũng lầy này kiếm món hời, vài năm sau về quê tìm một người thật thà chẳng biết gì rồi gả cho người ta, làm một lãng tử quay đầu là bờ. Nhưng kiếm nhiều thì chi tiêu cũng nhiều, thực ra chẳng tiết kiệm được bao nhiêu. Hơn nữa, sống ở Bắc Kinh quen rồi, ai muốn về chứ? Cho cậu hay, những người yêu đương với khách hàng đều có kết cục rất thảm. Người ta biết cậu là tiểu thư, chẳng ai thật lòng với cậu cả. Chúng tôi có lẽ là kiểu người bị coi thường nhất trong xã hội, nhưng thực ra ban ngày ra khỏi đây, bọn tôi trông cũng chẳng khác gì các cậu nhỉ?”

Cô ấy nói mãi nói mãi, còn tôi thấy miệng khô khốc, uống nước không ngừng, uống hết cô ấy lại rót, nhìn nhìn cái ly của tôi và cười bảo: “Bạn cô rất thương cô, cô có biết tại sao lại phải bỏ thứ gì đó vào trong ly rượu không? Chính là vì sợ trong bóng tối nhập nhoạng bị người ta đổi ly hạ thuốc, sau đó bị họ chén sạch rồi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy là ca sĩ phải không? Nhưng đến đây rồi chẳng phải cũng đi uống rượu với các ông chủ các đại gia đấy sao, có khác gì chúng tôi đâu?”
Bình Luận (0)
Comment