Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 106

Cứ điểm Lan Y giáo ở kinh đô chính là tiệm bán đồ cổ, của hàng trang hoàng cực nhiều đồ cổ, nhưng kích thước cũng không lớn.

Ý Mộ Dung Tiểu Tiểu bảo Ngư Nhi đi đỡ Đường Tuyên Tuyên, ở trước bậc thang, Đường Tuyên Tuyên không nhịn được khinh bỉ nói: “Ta còn tưởng thiên kim quan gia đều mềm mại dịu dàng, không ngờ tới dã man không hiểu chuyện như thế.”

“Không cần để ý tới.” Mộ Dung Tiểu Tiểu chẳng hề để ý cười nói.

Thật ra Ngư Nhi muốn đi đỡ tiểu thư nhà mình, cũng mang thai như nhau, nàng càng muốn chăm sóc Mộ Dung Tiểu Tiểu thật tốt, nhưng chủ tử ra lệnh nàng còn không dám bất tuân. Nhớ tới Triệu Thi Mộng đáy lòng nàng liền tức giận bất bình, khua cái miệng nhỏ nhắn nói: “Cũng không phải tiểu thư muốn gây chuyện, nhưng người ta cực kỳ kiêu căng ngạo man.”

Đường Tuyên Tuyên gật đầu tán thành một cái.

“Chó cắn ngươi một cái, ngươi còn phải cắn lại sao?” Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, cười đến lạnh nhạt, nếu Triệu Thi Mộng nghĩ rằng những lời nói kia có thể chọc giận nàng khiến nàng luống cuống giữa đường, bị người chỉ trích. Quá ngây thơ rồi.

Ngư Nhi tức cười.

“Bình thường không thể so đo với người ta ngoài sáng, sau lưng vẫn có thể làm một chút mờ ám, nếu không chẳng phải tự ủy khuất mình sao?” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến giảo hoạt.

Ánh mắt Ngư Nhi sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái không còn vẻ không vui như lúc trước, vui vẻ nói: “Tiểu thư làm cái gì?”

Môi đỏ mọng của Mộ Dung Tiểu Tiểu mỉm cười: “Miệng người ta thúi quá, tránh nàng gây ô nhiễm không khí, ta liền làm chuyện tốt.”

Dứt lời, nàng mở bàn tay trắng nõn ra, mặt vô tội.

Nghe lời giải thích đàng hoàng này, mắt Tức Mặc Tuyết Dương gần như có chút giật giật, mới vừa rồi hắn còn buồn bực sao Mộ Dung Tiểu Tiểu dễ nói chuyện như vậy, không ngờ để mặc cho Triệu Thi Mộng vô lý với nàng, nào ngờ người ta thần không biết quỷ không hay đã báo thù ngay lúc đó.

Tần Thương và Ngư Nhi làm ra dáng vẻ đương nhiên, bọn họ đã sớm biết năng lực hạ độc của Mộ Dung Tiểu Tiểu không kém cỏi hơn võ công của nàng chút nào, lại nói, Triệu Thi Mộng vô lý với chủ nhà mình, giáo huấn cũng là phải làm, nếu không còn tưởng rằng bọn họ dễ bị bắt nạtt rồi.

Đường Tuyên Tuyên không để ý tới gương mặt tò mò của Mạc Bảo Bảo, ánh mắt phát sáng nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, kinh ngạc nói: “Không ngờ chúng ta ăn ý như vậy, vị Trắc vương phi kia, ta cũng tạm thu chút “lãi” trên người nàng ta, ha ha.”

Dứt lời, nàng cười gian gõ gõ móng tay, thâm ý trong đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa thấy liền hiểu.

“Lãi cái gì?” Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa muốn bước vào cửa tiệm cầm đồ thì bước chân hơi chậm lại.

Đường Tuyên Tuyên lại dùng một loạt ánh mắt quái dị nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, không hiểu vì sao nàng ấy biết rõ còn hỏi, chỉ là nàng lập tức cười bí hiểm, thấy Tức Mặc Tuyết Dương bọn họ nhìn nàng tò mò, nàng kéo Mô Dung Tiểu Tiểu qua, đi xa một chút, ghé vào bên tai nàng ấy, nói lời kinh người: “Nam Cung Nguyệt Hiên chỉ có nữ nhân này sao, nên rất thương Trắc phi này đi, ta cho nàng ta chút xuân tình tán, sẽ khiến cho Nam Cung Nguyệt Hiên “lực bất tòng tâm”, ai kêu hắn phái người bắt Bảo Nhi, hôm nay coi như vận khí hắn tốt không có ở đây, lần tới gặp hắn, lão nương trực tiếp độc hắn.”

Nói xong lời cuối cùng, Đường Tuyên Tuyên cười âm trầm, cắn răng nghiến lợi, nàng mặc kệ hắn là Vương gia hay Trắc phi, dù sao đều không phải là người lương thiện, chạm vào chỗ hiểm của nàng, nghĩ là nàng sẽ không chút động lòng sao? Mạc Du Ly không cho phép nàng lén lút báo thù thì thế nào, hôm nay nàng tùy tiện ra ngoài dạo chơi, đã thu được chút “lãi” rồi.

Xuân tình tán, nghe giống như xuân dược, thật ra không phải thế, chính là khiến người ta lửa nóng tiêu tan, nữ nhân lạnh nhạt, nam nhân không có năng lực, dĩ nhiên, đây chỉ là tạm thời.

Đến tận lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới biết bắt người giữa đường hôm đó là Nam Cung Nguyệt Hiên gây nên, lúc này nàng chợt cảm thấy bất lực, Dạ Nguyệt Ly không nói chuyện này cho nàng biết, có phải không muốn cho nàng nhúng tay vào, giống như sự kiện Huyết Môn lần này. Xem ra, nàng cần phải cho hắn một bài học.

Ngay sau đó, nàng cổ quái liếc nhìn Đường Tuyên Tuyên, không hiểu vì sao nàng ấy mang theo “xuân tình tán” tùy thân.

Giống như bị nhìn thấu, sắc mặt Đường Tuyên Tuyên mất tự nhiên đỏ một chút, nhưng lập tức lại giả bộ làm như thưởng đi về phía trong tiệm bán đồ cổ. Nàng tuyệt đối sẽ không nói cho Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng mang theo vật này là vì phòng ngữa bất kỳ lúc nào Mạc Du Ly hóa thân làm sói

“Không xong!” Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên hô lên làm cả đám rối rít nhìn về phía nàng khó hiểu.

“Tiểu thư, cái gì không xong?” Ngư Nhi hỏi.

Lông mi Mộ Dung Tiểu Tiểu rũ xuống, tròng mắt đang nhìn chính mình trong móng tay trong suốt, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại giống như dang suy nghĩ điều gì đó, chợt nàng lạnh giọng gọi: “Tần Thương, Ngư Nhi.”

Thấy sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu thay đổi, hai người Tần Thương và Ngư Nhi cũng phản ửng cực nhanh: “Tiểu thư có chuyện gì phân phó.”

“Tần Thương đi phân phó ta muốn làm chút chuyện, Ngư Nhi ở lại đây với Tuyên Tuyên và Bảo Nhi.”

Che giấu cảm xúc trên mặt, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn về phía Đường Tuyên Tuyên hơi xin lỗi: “Các ngươi đi dạo trước, ta còn có chút việc phải xử lý, đợi lát nữa sẽ trở lại.”

Tầm mắt quét qua Tức Mặc Tuyết Dương: “Ngươi đi theo ta.”

Ánh mắt Tức Mặc Tuyết Dương khẽ dao động, trong đáy lòng suy đoán chuyện gì đã xảy ra, mặt hắn không đổi nghiêng mặt nhìn qua mẫu tử Đưởng Tuyên Tuyên ở một bên, liền quyết định ra ngoài hỏi lại, nếu mà vượt quá mức bình thường, hắn nhất định phải ngăn Mộ Dung Tiểu Tiểu lại.

Mộ Dung Tiểu Tiểu không dừng lại, ra khỏi tiệm bán đồ cổ, cũng không để tâm đến việc có thể dẫn tới đường phố xôn xao, thân thể nhẹ nhàng đi về phía góc đường ít người.

“Rốt cuộc là thế nào?” Sắc mặt Tức Mặc Tuyết Dương căng thẳng hết sức đi theo sau, nhìn ra được Mộ Dung Tiểu Tiểu rất gấp, hắn không yên tâm hỏi.

Dừng lại tại góc đường không bóng người, Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên trầm giọng quát lên: “Ra ngoài.”

Chốc lát, sau khi chứng kiến ám vệ biệt viện lắc mình xuất hiện, nghi ngờ trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương càng sâu, tuy nói hắn cũng biết ám vệ đi theo, nhưng lúc này gọi người xuất hiện, rốt cuộc nàng muốn làm gì?

Nàng đã sớm biết có người ở trong bóng tối bảo vệ nàng, nhìn hai ám vệ áo đen quỳ một chân trên đất, Mộ Dung Tiểu Tiểu không có thời gian cảm động sự săn sóc của Dạ Nguyệt Ly với nàng, trực tiếp hỏi: “Triệu Thi Mộng đi đâu?”

Theo như tình hình Dạ Nguyệt Ly, coi như bản thân hắn không có ở đây, bọn ám vệ này ngược lại nhất định cũng muốn bẩm báo chi tiết việc Triệu Thi Mộng đã từng chọc phải nàng, bọn họ cũng có thể chú ý chút ít đến Triệu Thi Mộng, đừng hỏi tại sao nàng có thể khẳng định chắc như thế.

Quả nhiên.

“Hồi tiểu thư, Tĩnh Trắc phi dẫn Triệu gia tiểu thư đi Hạc Vân lâu.” Một ám vệ trong đó cung kính đáp

Mộ Dung Tiểu Tiểu là bảo bối của Dạ Nguyệt Ly, mọi người trong biệt viện Ly Vương quá rõ ràng, nàng là đương gia chủ mẫu Tiêu Diêu sơn trang tương lai, cũng có mang con cháu Dạ Nguyệt Ly, bất kể từ góc độ nào, bọn ám vệ này cũng cực kỳ tôn kính Mộ Dung Tiểu Tiểu, lúc này đương nhiên là có hỏi cần phải đáp.

Tức Mặc Tuyết Dương đã sớm không nhẫn lại được lòng hiếu kỳ, vừa thấy săc mặt nặng nề của Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn tiến nhanh đến, lớn tiếng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

Mộ Dung Tiểu Tiểu liền muốn phi thân rời đi, nàng không có thời gian giải thích với Tức Mặc Tuyết Dương, cứu người như cứu hỏa, tuy nói miệng Triệu Thi Mộng có chút đáng ghét, nhưng cũng không đến mức vì thế mất đi trinh tiết quý giá của nữ nhân, việc này vì nàng mà ra, phải do nàng giải quyết.

Bóng dáng Tức Mặc Tuyết Dương lóe lên liền ngăn ở phía trước Mộ Dung Tiểu Tiểu, dở khóc dở cười nói: “Ta nói này cô nãi nãi, ngươi nói thật ra là chuyện gì đi, ngươi đừng quên ngươi còn có thai, chớ lanh chanh láu táu.”

Hắn để Mộ Dung Tiểu Tiểu ra khỏi biệt viện cũng đã vi phạm lệnh của chủ tử ra, nếu mà Mộ Dung Tiểu Tiểu thiếu một sợi lông, chủ tử không thể không lột sống hắn, không được, muốn đi làm cái gì, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.

Đã làm chậm trễ chút thời gian, Mộ Dung Tiểu Tiểu không muốn dài dòng với Tức Mặc Tuyết Dương, trong dược nàng vẩy vào Triệu Thi Mộng có chứa một vị thảo dược khác biệt, kỳ thật thì loại này như một dạng độc dược, không dùng thảo dược hiếm có, nhưng từ trước đến nay độc dược của nàng sửa cũ thành mới, không giống với người khác, năm đó Mục Trạch Dương cũng từng khen ngợi nàng, khen nàng quả thật rất có thiên phú với độc dược, thuốc này bình thường không có gì ly kỳ, nhưng vấn đề nằm ở chỗ vị thảo dược khác biệt kia, bởi vì có thể kêu gọi xuân tình tán Đường Tuyên Tuyên vẩy lên Âu Dương Tĩnh kết hợp với nhau, hai người ở cùng chung một chỗ sẽ thành xuân dược chân chính!

Nhất định là làm cho người ta sinh ra tình dục, nhưng thảo dược này dược tính không yên, hòa quyện với xuân tình tán có thể có phản ứng khác hay không, nàng cũng không thể biết được, lý do an toàn, nàng phải lập tức chạy tới Hạc Vân lâu, để tránh xuất hiện việc ngoài ý muốn khó có thể vãn hồi.

Quan trọng nhất là, có lẽ Nam Cung Nguyệt Hiên cũng ở Hạc Vân lâu!

Ánh mắt Âu Dương Tĩnh thỉnh thoảng lướt về phía Hạc Vân Lâu khiến nàng hoài nghi nhất định Nam Cung Nguyệt Hiên cũng ở đấy, Âu Dương Tĩnh trúng xuân dược không sao, nàng ta có thể tìm Nam Cung Nguyệt Hiên, nhưng Triệu Thi Mộng cũng theo nàng ta đi Hạc Vân lâu.

Giá trị của Triệu Thi Mộng ai không biết? Nam Cung Nguyệt Hiên dã tâm bừng bừng, sao có thể bỏ qua cho cơ hội thật tốt này?

Chỉ mong Triệu Thi Mộng chó thể biết kiên trì chờ nàng.

“Đi theo ta là được.” Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu chợt sắc bén, giống như cảnh cáo liếc nhìn Tức Mặc Tuyết Dương.

Hơi thở Mộ Dung Tiểu Tiểu bén nhọn, Tức Mặc Tuyết Dương định giơ cánh tay ngăn nàng lại, nhất thời không có cốt khi rụt một cái, bộ mặt hắn tiêu điều lạnh lẽo, Mộ Dung Tiểu Tiểu có sơ xuất thôi là hắn phải chết, đắc tội Mộ Dung Tiểu Tiểu, lấy trình độ sủng ái Mộ Dung Tiểu Tiểu như bảo bối của chủ tử hắn, hắn cũng đều không có đường sống. Hắn thấy hắn vẫn nên lấy lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu trước, nếu nàng vui vẻ, có lẽ sẽ giúp hắn nói tốt vài câu trước mặt chủ tử, mà có thể ít chịu phạt chút.

Không thể trách hắn nghĩ như vậy, chủ tử ở trước mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút uy nghiêm sao?

Lại nói, hắn ở trước mặt Di Tinh cũng giống như thế.

“Ta nói, đợi lát nữa nếu thật có chuyện gì, ngươi cũng đừng làm loạn.” Tức Mặc Tuyết Dương thu tay lại nhắc nhở.

Bộ dạng Mộ Dung Tiểu Tiểu kiểu còn cần ngươi phải nói, im lặng liếc mắt, muốn tung người nhảy lên, chỉ nghe một tràng tiếng cười truyền đến.

Vốn là trời đông giá rét, nghe qua giọng nói này nữa, chỉ cảm thấy không khí quanh người chợt giảm xuống, không giống với ngày đông trời lạnh, mà giống với cái lạnh từ địa ngục.

Con ngươi Mộ Dung Tiểu Tiểu chợt co rút nhanh, đột nhiên xoay người….

Cùng lúc đó, Hạc Vân lâu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thi Mộng càng ngày càng đỏ bừng, cả người cũng giống như bắt lửa nóng bỏng, nàng hung hăng níu lấy cổ áo mình, không để cho mình dưới kích động làm ra cử chỉ khó coi, khó khăn dời tầm mắt từ trên người Nam Cung Nguyệt Hiên đi, nàng hung hăng nhìn chăm chăm sắc mặt đỏ bừng giống mình của Âu Dương Tĩnh, thở dốc nói: “Phái người…đưa ra trở về phủ…”

Nàng không biết tại sao mình lại như vậy, lúc đầu chỉ cảm thấy nóng, nghĩ khát nước muốn được uống nước, liền theo Âu Dương Tĩnh đến Hạc Vân lâu, sau khi tới thấy Hiên Vương cũng ở đây, nàng chợt cảm thấy không ổn.

Vì sao Âu Dương Tĩnh không nói cho nàng biết Hiên Vương cũng ở đây? Nhớ tới những lời nói lúc trước của Âu Dương Tĩnh, mặc dù còn chưa biết rõ rốt cuộc nàng ta có ý gì, nhưng đáy lòng Triệu Thi Mộng mơ hồ dâng lên lo lắng.

Bất kể như thế nào, Âu Dương Tĩnh lừa nàng là thật, nàng không thể ở lại nơi này, nàng là Bân Vương phi tương lai lại ở cùng Hiên Vương, truyền ra ngoài không tránh khỏi bị người ngoài chỉ trích.

Nhưng khi nàng uống nước trà xong phải đi thì Âu Dương Tĩnh lại đóng cửa phòng lại, một gã nam tử mặt lạnh tương tự thị vệ bảo vệ ở một bên, nhất thời nàng liền luống cuống, trái tim cũng sợ lên, rốt cuộc những người này có mục đích gì? Chẳng lẽ, thật sự như Âu Dương Tĩnh nói, muốn buộc nàng đi theo Hiên Vương?

Móng tay sơn đỏ thẫm của Âu Dương Tĩnh đâm sâu vào lòng bàn tay, nàng gần như tập trung tất cả tinh thần mới khó khăn nghe rõ lời của Triệu Thi Mộng.

Ngay từ khi trên đường nàng đã phát hiện mình trúng xuân dược, nàng cho rằng là Mộ Dung Tiểu Tiểu âm độc âm thầm động tay động chân, ai chẳng biết nàng là y độc song tuyệt, đệ tử Thần Phong lão nhân. Không ngờ mặt không đổi sắc hạ xuân dược nàng và Tiệu Thi Mộng, thật hèn hạ!

Nàng chỉ nói suy đoán này cho Nam Cung Nguyệt Hiên, chỉ nói là cơ hội lúc này có thể lợi dụng thật tốt, mặc dù không cam tâm tự tay đưa nam nhân của chính mình ra ngoài, và lại tương lại vị trí của Triệu Thi Mộng cao hơn mình, nhưng, giờ phút này nàng không còn lựa chọn nào khác, coi như nàng không nhắc nhở Nam Cung Nguyệt Hiên như thế, tin rằng hắn cũng không dễ dàng bỏ qua cho thời cơ tốt này.

Giờ phút này tronng đầu nàng tràn đầy hình bóng của Nam Cung Nguyệt Hiên, không kiềm chế được tưởng tượng thấy thân hình cường tráng của hắn, không kịp chờ đợi đã muốn nằm ở dưới người hắn để hắn giúp nàng qua gian nan khổ sở này, nếu không phải hết sức duy trì một tia tỉnh táo, chắc chắn nàng sẽ bổ nhào về phía trước, như nàng đã sớm hưởng qua loại tình nữ nhân nên càng khó có thể ngăn cản dược tính.

Nàng không để ý tới Triệu Thi Mộng, chỉ vô dụng khóc sụt sùi ngưng mắt nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên: “Vương gia, thần thiếp, thần thiếp….”

Lý trí Âu Dương Tĩnh muốn hỏng rồi, nàng khó chịu kéo vạt áo, trước ngực lộ ra một mảng lớn cảnh tượng tốt đẹp, trong mắt mê man quyến rũ, bờ môi thốt ra thanh âm mềm mại, cùng cơ thể đẹp đẽ phấn hồng, nếu có nam nhân khác nhìn thấy, chắc chắn nhiệt huyết sôi trào, không chút do dự ấn nàng ở trên giường, thỏa mãn dục vọng.

Hà Khôn đã sớm đứng ở ngoài cửa, nơi này là lầu ba Hạc Vân lâu, chứa các phòng đơn và sương phòng, tầng này sớm bị Nam Cung Nguyệt Hiên bao trọn, và lại toàn bộ người của bọn họ ẩn trong bóng tối, kế hoạch có biến, hắn tuyệt đối không để người khác quấy rầy chủ tử.

Chuyện cho tới bây giờ, thấy Âu Dương Tĩnh có phản ứng giống mình, nàng coi như chậm chạp hơn nữa cũng có thể hiểu chuyện gì xảy ra, nàng trừng lớn hai mắt, giận dữ không kiềm chế được chỉ ngón tay vào Nam Cung Nguyệt Hiên và Âu Dương Tĩnh: “Là các người… Các người thật độc ác…”

Chén nước đó! Âu Dương Tĩnh thật là ác độc, không ngờ tự mình làm mồi nhử, dụ nàng cắn câu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thi Mộng bời vì tức giận mà càng thêm đỏ lên, nàng đột nhiên đảo qua nước trà trên bàn, cắn răng nghiến lợi cả giận nói: “Đừng mơ tưởng…. Ta sẽ nghỉ ngơi….”

Bàn tay trắng nõn của nàng chống mép bàn, khó chịu cong thân thể mêm mại xuống, cả người đổ mồ hôi lấm tấm, mồ hôi hột óng ánh trong suốt, từ trán trơn bóng của nàng nhỏ xuống, theo gương mặt của nàng lướt qua cổ thon dài trắng nõn, lại chảy vào cổ áo hơi hỗn loạn của nàng, nàng khó chịu thở gấp, thân thể giống như hàng vạn con kiến cắn nuốt, từng đợt từng đợt sóng nhiệt xâm nhập vào từng tấc từng tấc da thịt nàng, không cách nào nói rõ khổ sở, nước mắt và mồ hôi hòa lần trên gương mặt đẹp, vừa gặp đã thương.

Cảnh quan hấp dẫn này rơi vào trong mắt Nam Cung Nguyệt Hiên ở một bên giống như xem kịch vui, không khỏi làm hắn có cảm giác cực kỳ hứng thú nhíu mày: “À, không nghe lệnh? Ngươi khẳng định ngươi ở đây sẽ không bò đến chỗ Bổn vương, xin Bổn vương muốn ngươi?”

Triệu Thi Mộng hung dữ trừng mắt về phía Nam Cung Nguyệt Hiên, cũng không được bao lâu, nàng phát hiện mình vô cùng muốn dựa vào gần hắn, mặc dù biết mình tuyệt đối không thể đến gần, nhưng tay chân nhất định không nghe lời, khát vọng hơi thở nam nhân đối diện kia.

Nàng thật khó chịu, thật khó chịu......

Âu Dương Tĩnh gần như phải nhịn đến cực hạn, nàng khóc cầu xin: “Vương gia…. Cứu cứu thần thiếp…”

Nàng quỳ gối dưới chân của Nam Cung Nguyệt Hiên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn khát vọng hắn, thân thể càng không thể kiếm chế ma sát với hắn, nhưng mà chỉ giới hạn ở đây, nàng không dám vọng tưởng làm chủ cầu hoan, Nam Cung Nguyệt Hiên không thích cô gái phóng đãng lẳng lơ, cho dù có cần, cũng chỉ có thể là hắn tìm đến nàng, hắn cực kỳ ghét nữ nhân quá mức chủ động, nếu không những năm gần đây, hiện tại trong Hiên Vương phủ sẽ không chỉ có một nữ nhân là nàng.

Mà những nữ nhân coi như thành công leo lên giường hắn, cuối cùng cũng chỉ có một kết quả, chết.

Dù dục vọng cuộn trào mãnh liệt như nước thủy triều trước mặt, Âu Dương Tĩnh vẫn giữ lý trí gần như là bản năng, đó là e ngại từ đáy lòng đối với Nam Cung Nguyệt Hiên.

Lông mày Nam Cung Nguyệt Hiên khẽ nhíu lại, coi như lúc Âu Dương Tĩnh dụ sắc có thể ăn, phong cảnh tốt đẹp, nhưng hắn cũng chỉ hơi quét qua một cái liền dời tầm mắt vế phía Triệu Thi Mộng, thất nàng ta đã không nhịn được đi tới bên cạnh hắn, khóe môi hắn không khỏi nhẹ nhàng nâng lên.

Nữ nhân, có thể có nhiều trinh liệt*?

*trinh liệt: giữ gìn trinh tiết.

Đột nhiên, Nam Cung Nguyệt Hiên khom người ôm Âu Dương Tĩnh lên, cười đến tà khí.

Ánh mắt Âu Dương Tĩnh sáng lên, nhất thời hiểu ra Nam Cung Nguyệt Hiên đồng ý nàng, nàng không ức chế mình nữa, sốt suột khó nén nổi dán vào người Nam Cung Nguyệt Hiên, quấn áo trên người sớm bị nàng cởi hết toàn bộ, thân thể mềm mại trần truồng của nàng giống như cây dây leo quấn quanh thân hình cao lớn của Nam Cung Nguyệt Hiên, cả người gần như giắt trên người hắn, đôi môi càng thêm vội vàng tìm đường tới môi hắn.

Vừa tiếp xúc với Nam Cung Nguyệt Hiên, Âu Dương Tĩnh lại càng cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhưng dục vọng đã trào ra không thể ngăn cản, tiếp theo càng muốn nhiều hơn.

Vì vậy, nàng bắt đầu xé rách quần áo của Nam Cung Nguyệt Hiên, lúng túng không có trật tự, chỉ thuần túy dựa vào cậy mạnh lôi kéo.

Tình cảnh trước mặt, cộng với hơi thở gấp thoải mái của Âu Dương Tĩnh không khỏi kích thích lý trí gần như tan chảy của Triệu Thi Mộng, nàng không kiếm chế được đưa bàn tay trắng nõn ra muốn chạm vào Nam Cung Nguyệt Hiên, mà Nam Cung Nguyệt Hiên lại híp mắt cười lạnh, nhất thời ôm Âu Dương Tĩnh vượt qua Triệu Thi Mộng đi tới trước bàn.

Hắn đặt ngồi thân thể trần trụi đã sớm không còn vật gì của Âu Dương Tĩnh lên bàn tròn, quay mặt nhìn về phía Triệu Thi Mộng, cất giọng nói: “Muốn liền tự mình bò qua đây.”

Cái áo lót cuối cùng cũng bị Âu Dương Tĩnh cởi ra, bàn tay Nam Cung Nguyệt Hiên vạch đùi thon dài trắng noãn của Âu Dương Tĩnh ra, thân thể đột nhiên đi về phía trước.

“A…” Âu Dương Tĩnh đột nhiên thét chói tai ra tiếng, một giây tiếp theo, thanh âm của nàng liền bị Nam Cung Nguyệt Hiên nuốt toàn bộ vào trong bụng.

Hơi sức của Triệu Thi Mộng gần như đã dùng hết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mặt, nàng vô dụng nức nở, thuận theo bản năng bò lại bên cạnh bàn.

Nhưng trong lòng lại đang hô hoán, vì sao không có người nào tới cứu nàng? Vì sao? Phụ thân, mẫu thân, bọn họ ở đâu? Nàng thật khó chịu!

“Tự mình cởi.”

Nam Cung Nguyệt Hiên bễ nghễ nhìn Triệu Thi Mộng dưới chân hắn, giống như đối xử với con kiến hôi, lạnh lùng ra lệnh

Thần trí Triệu Thi Mộng đã mơ hồ, quần áo cũng tan tác, thân thể trần truồng mềm mại ôm Nam Cung Nguyệt Hiên từ phía sau, cả người nóng bỏng giống như gặp được dòng nước nhẹ nhàng khoan khoái, một tia tỉnh táo cuối cùng trong đầu biến mất hầu như không còn.

Nam Cung Nguyệt Hiên rút từ người Âu Dương Tĩnh ra, thấy Âu Dương Tĩnh vẫn còn dán chặt, hắn cau mày đẩy nàng ta ra, rồi sau đó xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Thi Mộng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, khẽ cười nói: “Nhìn ngươi đi, nói thẳng không được sao, nhất định hành hạ mình.”

Thấy bàn tay trắng nõn của Tiệu Thi Mộng không thể chờ đợi đưa về phía nơi nào đó trên cơ thể hắn, hắn nhanh chóng bắt được, giống như trấn an nói: “Đừng nóng vội, Bổn vương không thích nữ nhân quá chủ động, chuyện như vậy, nên để nam nhân làm.”
Bình Luận (0)
Comment