Hai bên giao chiến hỗn loạn, Toái Nguyệt cùng Tức Mặc Tuyết Dương chia nhau chống lại Hắc Báo cùng Trì Hàm Yên.
Mặc dù bình thường Toái Nguyệt không nói nhiều lắm, cảm giác tồn tại cũng
rất thấp, suốt ngày trưng ra mặt tượng đi sau chủ tử mình, nhưng là
thuộc hạ tuyệt đối trung thành. Bởi vậy nên luôn luôn đi theo phía sau
Dạ Nguyệt Ly, hiện tại đang làm việc cho ‘ Tiêu Dao trang chủ ’, để
phòng ngừa Huyết Môn nhận ra, Toái Nguyệt có động chút tay chân lên
khuôn mặt. (Động tay chân có nghĩa là có tác động vào việc gì đó, ở đây
chỉ gương mặt để người khác không nhận ra)
"Tức Mặc Tuyết Dương, ngươi cũng đi đi." Mộ Dung Tiểu Tiểu nàng còn chưa yếu đuối đến mức cần người bảo vệ mọi lúc, huống chi, khi nàng che giấu hơi thở người khác rất khó phát hiện , kiếp trước, nàng vì loại bỏ mục
tiêu, cứ thế ẩn núp ở bên quân địch hai ngày hai đêm cũng không bị phát
hiện, cho đến khi tìm được một thời cơ ra tay tốt nhất, một lần tấn
công hạ gục đối phương. Ngoài khả năng bắn súng, đây là niềm kiêu ngạo
nhất của nàng.
"Vẫn là không nên đi." Chủ tử phân phó hắn không dám cãi lại.
"Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, dài dòng cái gì?" Biết thân thủ của Tức Mặc Tuyết Dương không tệ, thêm nhiều người bên cạnh sư huynh nàng cũng yên
tâm hơn.
"Vậy, thôi được rồi." Phát hiện Mộ Dung Tiểu Tiểu
có chút không kiên nhẫn, Tức Mặc Tuyết Dương mới đi ra, kỳ thực hắn cũng không yên tâm an toàn của chủ tử, hắn nhập cuộc cũng có thể đối phó
được mấy người.
"Vậy ngươi mau đi đi." Lo lắng căn dặn.
Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, xua tay để cho hắn đi nhanh.
Toái Nguyệt cũng như Tức Mặc Tuyết Dương, đều là một trong tứ đại hộ pháp
của Sơn Trang, thân thủ tự nhiên sẽ không kém Tức Mặc Tuyết Dương, chống lại ma công của Hắc Báo cũng không kém một chút nào.
Tức
Mặc Tuyết Dương yên lặng đánh với Trì Hàm Yên, kỳ thực trước khi động
thủ hắn muốn đổi với Toái Nguyệt, nhưng khối đầu gỗ kia lại xông vào tìm Hắc Báo đầu tiên.
Tức Mặc Tuyết Dương không có lựa chọn nào khác, cũng không quan tâm Trì Hàm Yên chưa ‘ biến thân ’ cùng các huynh đệ bên trong trang động thủ, đánh lén từ phía sau, một chiêu trực tiếp, ngã ngay tại chỗ! Trì Hàm Yên bị thương nặng hơn, lần này ả ta ngã
xuống đất không dậy nổi. Oán hận nhìn nam tử phía sau chỉ kém không chửi ầm lên tên này đê tiện vô sỉ. (Khổ thân, đẹp trai mà mưu hèn kế bẩn
Tức Mặc Tuyết Dương hừ lạnh, cho là hắn sẽ ngu ngốc chờ nữ nhân này dùng ma công sao? Sớm ra tay sớm xong việc. Tuyệt đối hắn sẽ không cho là mình
đang bắt nạt nữ nhân .
Lúc này hắn không phát hiện được bộ
dáng một đám huynh đệ xung quanh đang xấu hổ vô cùng, bọn họ không biết
da mặt hắn dày như vậy, thật sự không biết.||~.`~""||
Tầm mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu chưa rời khỏi sư huynh nhà mình, nhìn hắn đang đánh với đại hộ pháp của Huyết Môn.
"Có thể được Tiêu Dao trang chủ nhận biết, Trần mỗ thập phần vinh hạnh." Trần Anh chắp tay cười nham hiểm.
"Môn chủ Huyết Môn chỉ phái vài người như vậy thôi sao?" Ngữ khí Dạ Nguyệt
Ly lạnh như băng, quanh thân tỏa ra khí lạnh không khỏi làm hai phe đang đánh nhau chủ động cách xa hắn một trượng. (Trượng là đơn vị đo chiều
dài, một trượng bằng 10 thước, 1 thước bằng......bao nhiêu đó *lau mồ
hôi* "")
"Đương nhiên không phải, từng này người khẳng định
không đủ để Tiêu Dao trang chủ xem, tại hạ đã chuẩn bị một phần đại lễ,
tuyệt đối xứng với thân phận Trang chủ của ngài ."
"Vậy à?" Dạ Nguyệt Ly nhíu mày cười như không cười?", "Cưu nhật hồng?" (Tên một loại độc dược)
Trần Anh mở lớn hai mắt vốn đã mười phần giống tiểu nhân, hắn không hiểu vì
sao ngay cả Hắc Báo cùng Trì Hàm Yên cũng chưa báo cho hắn cái gọi là ‘
thứ tốt ’ sẽ bị Tiêu Dao trang chủ biết, chẳng lẽ hắn vẫn luôn ở dưới
mắt của người khác? ! Tay không tự giác sờ lên nơi nào đó trên
người, lưng hơi trùng xuống không khó để nhận ra đang run rẩy, trong mắt đều là kinh hãi.
"Đúng vậy? Đã biết có Cưu nhật hồng Tiêu
Dao trang chủ cho rằng sẽ thoát được sao?" Thoát được đêm nay, cũng
không chạy thoát khỏi ngày mai khi mặt trời lên cao!
"Ai nói bản trang muốn chạy thoát?" Đôi mắt lạnh lẽo nhằm thẳng đến Trần Anh, a? Có sao?
Tập trung mục tiêu, Dạ Nguyệt Ly đánh tới đối phương, từng chiêu nhanh như
tia chớp, ra tay không hề nể tình, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, miễn
làm hại đến tiểu nha đầu.
Lúc này Trần Anh mới thực sự hiểu rõ ý đồ của đối phương, độc ác nhìn nam tử đeo mặt nạ bạc.
Trần Anh đã sử dụng ma công lại không dám ham chiến, lúc trước từng
nghe Hắc Báo nói, nam tử đối diện này có nội lực thực sự rất mạnh không
thể không cẩn thận, nam tử còn ít tuổi mà có thân thủ như thế, xem ra,
lần này trở về hắn cùng Môn chủ phải thương lượng lại, người này, tuyệt
đối không thể giữ lại!
Ngăn cản muốn giữ độc dược, Trần Anh
bị bó tay bó chân, lại không dám rải độc vào lúc này, đến lúc đó bản
thân không đi được, không cẩn thận một cơn gió thổi qua bản thân hít vào hắn cũng phải chết. Nhưng mà, hắn cũng tuyệt đối không thể để cho người này cướp mất, nếu không, nhiệm vụ Môn chủ giao phó chưa xong lại để mất thứ kia, cái mạng của hắn cũng đừng mong được bảo toàn. Đằng nào cũng
là chết, lại bị ép không xuất chiêu được, Trần Anh cực kì phẫn nộ!
Dạ Nguyệt Ly không có nhẫn nại chơi trò ngươi tranh ta giành, trực tiếp
rút vũ khí ở trong tay ra, thanh kiếm chỉ thẳng mặt Trần Anh, hắn không
muốn lại lãng phí thời gian nữa!
Chỉ thấy quanh thân kiếm
nổi lên một tầng ánh sáng trắng, Dạ Nguyệt Ly chém thẳng vào vai trái
Trần Anh, kiếm chém phát ra âm thanh 'roẹt roẹt' chói tai, Trần Anh
hoảng sợ nhìn công pháp bản thân vẫn luôn kiêu ngạo vậy mà dưới kiếm của nam tử đối diện lại không chịu nổi một chiêu, kiếm sắc bén giống như
chẻ tre, không kịp né tránh, ‘ Phập ’ một tiếng, kiếm đâm vào thân
thể, máu của hắn phun trào phát ra tiếng động!
Tay phải của hắn! Không còn! ! !
Năm ngón tay của Dạ Nguyệt Ly bắt lấy, nội lực khẽ hút lấy, tức thời một bình sứ màu hồng rơi vào trong tay.
"A ----" một tiếng khóc thét thảm thiết xé rách bầu trời đêm yên tĩnh,
người dân trong thành còn đang trong mộng bừng tỉnh lại chui rúc vào
trong chăn, mỗi năm võ lâm đại hội bọn họ đều sẽ run như cầy sấy, chỉ sợ bỗng dưng bị liên lụy.
Trần Anh chật vật ngã xuống đất, tay ôm bả vai không ngừng chảy máu tươi, hai mắt dường như mất tiêu cự.
Hắc Báo nhìn thấy đại hộ pháp bị trọng thương, trong lòng u ám, chẳng lẽ,
lần này phải chết như thế sao? Trì Hàm Yên sớm đã bị người của Tiêu Dao
sơn trang đánh ngã sang một bên. Ngại hành vi ‘ vô sỉ ’vừa rồi của
Tức Mặc hộ pháp, người bên trong trang không tiếp tục ra tay, chờ Trang
chủ xử lý cuối cùng.
Người Huyết Môn chết khá nhiều, Tiêu Dao sơn trang chỉ có một vài người bị thương nhẹ.
Nhìn đến đây, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại cảm thán sư huynh mạnh mẽ, á, xem ra lần này hết bận rộn sẽ nói chuyện thật tốt với sư huynh, cảm giác hoàn toàn không biết gì thực sự giống như mình không là gì cả.
Đột nhiên, Dạ Nguyệt Ly nở nụ cười! Ngay sau đó, kiếm trong tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ Trần Anh!
Trần Anh ngã xuống đầu đối diện quay thẳng về phía Hắc Báo, nhìn bộ dáng
đến chết vẫn không nhắm mắt khiến Hắc Báo run rẩy, không! Hắn không muốn chết như vậy!
Dạ Nguyệt Ly bỏ kiếm lại, trở lại đi tìm tiểu nha đầu của hắn.
"Nhốt người lại, đừng để cá lọt lưới!" Bỏ lại một mệnh lệnh, nhân tiện ánh mắt lạnh lẽo liếc Tức Mặc Tuyết Dương một cái.
Toàn thân Tức Mặc Tuyết Dương không nhịn được run rẩy, chủ tử tức giận,
xong đời, sớm biết thế này sẽ không bỏ tiểu nữ oa kia lại. Toái Nguyệt
cũng vứt cho Tức Mặc Tuyết Dương ánh mắt tự cầu nhiều phúc, lúc này mới
mang theo thủ hạ đi hành động.
Náo loạn hơn nửa đêm, cuối cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu có thể đi ngủ.
Vừa thấy Dạ Nguyệt Ly vào phòng, Mộ Dung Tiểu Tiểu vội chạy tới chui thẳng
vào trong lòng Dạ Nguyệt Ly , từ bên hông truyền đến tiếng than vãn, "Sư huynh. . ."
Dạ Nguyệt Ly ôm nhẹ nàng đi đến bên cạnh bàn
ngồi vào chỗ của mình, lại nhìn kỹ một lần nữa biểu tình của tiểu nha
đầu, không sai, không sợ hãi một chút nào. Diễn diễn tối nay nàng nhìn
từ đầu đến đuôi sao?
Không nên trách hắn tàn nhẫn, ngay cả
khi nàng chỉ có tám tuổi cũng không ngăn cản được hắn muốn lòng nàng
nhanh lớn lên, nữ nhân của hắn, về sau phải sóng vai đứng chung một chỗ
với hắn, đây chỉ là trường hợp máu tanh nhỏ nhoi mà không tiếp thu nổi,
hắn sẽ mang theo nàng xem lần thứ hai, lần thứ ba. . .(Đây có gọi là vấy bùn không???)
Thẳng đến khi trở thành thói quen. . .
Giống như hắn là thói quen của nàng. . .
"Mệt không?" Tâm tình Dạ Nguyệt Ly không tệ, cằm cọ xát đỉnh đầu của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng nói.
"Ừ."
"Nha đầu ngủ trước đi, sư huynh đi tắm." Buông Tiểu nhân nhi ra, Dạ Nguyệt Ly đi vào nội thất.