Đường Viễn Kiến nhìn
muội muội của mình cúi đầu thầm cười trộm, mặc dù nụ cười có phần bất
đắc dĩ nhưng lại tràn ngập cưng chiều, hắn, chúc phúc bọn họ.
Lúc đi đến bên cạnh Dạ Nguyệt Ly, nói khẽ, "Muội muội của tại hạ, mong được chiếu cố." Hắn hiểu được, nam tử lạnh lùng này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, hắn tin tưởng Mạc Du Ly, cũng sẽ tin tương bằng hữu của
hắn. (Chiếu cố: trông coi, chăm sóc)
Sau đó, hắn đem muội
muội nhà mình giao cho Mạc Du Ly, hắn thấy được Tuyên Tuyên chưa hiểu rõ lòng của mình, chỉ mong lần sau Tuyên Tuyên trở về hắn có thể nghe được tin tức tốt.
Quả nhiên, ngày tiếp theo dưới sự thúc đẩy của người nào đó, vị trí minh chủ bất ngờ những cũng trong dự liệu rơi
xuống đầu Mạc Du Ly. Tứ chối tất cả cái gọi là chúc mừng, Mạc Du Ly phái thuộc hạ đắc lực thay hắn trông coi Sơn Trang của Minh Chủ.
Buồn cười, chẳng lẽ muốn hắn ngây ngốc ngồi ở chỗ kia làm Minh Chủ? Hắn không cần!
Trong đình viện, hai nữ nhân một lớn một nhỏ cùng một con sói trắng, "Tiểu
Tiểu, khi nào thì chúng ta xuất phát?" Ánh mắt Đường Tuyên Tuyên sáng
rực, vừa được vui chơi mà không phải lập gia đình, thật tốt.
"Sớm thôi."
Sư huynh nhắc đến với nàng Mộ Dung Cẩn Thiên cùng Bắc Thần Vũ đang bày
mưu tính kế, Mộ Dung Vũ Phỉ xuất hiện ở đại hội võ lâm cũng đã xác nhận
suy đoán của nàng. Điều kiện trước tiên của liên hôn hắn đã không hoàn
thành, nàng cũng không tin hắn thực sự bỏ qua.
Tiếp theo, Mộ Dung Cẩn Thiên sẽ như thế nào đây? Nếu đúng như nàng suy đoán thì. . .
Nàng không muốn mắc nợ chủ nhân của thân thể này, chuyện sau này, nàng muốn sống thật vui vẻ ở trong cốc cùng với sư huynh.
Cuộc sống sát thủ kiếp trước sớm làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, cuộc sống tự do tự tại nhàn nhã ở kiếp này nàng cảm thấy rất tốt, có sư huynh làm
bạn , sư phụ quan tâm nàng, trong cốc còn có tiểu nhất tiểu nhị Tiểu
Tam, Tiểu Bạch Tiểu Hắc, vậy là đủ rồi. (Vẫn sợ cái cách nàng đặt tên
>"
Chỉ có thực sự trải qua cô đơn và đau khổ mới có thể thấu hiểu cuộc sống yên ổn đáng quý cỡ nào.
Mặc dù nàng biết sư huynh còn nhiều điều che giấu nàng, nhưng tuyệt đối
nàng sẽ không bỏ lại sư huynh một mình trở về trong cốc.
Tương lai là phúc hay họa, nàng cùng phải ở bên cạnh hắn! (Lúc này em nó tự phát lời thề bán đứng bản thân rồi >~>)
Dạ Nguyệt Ly cùng Mạc Du Ly cùng nhau đi tim tiểu nữ nhân của mình, hai
người vừa đến đình viện, ngay sau đó còn có hạ nhân đến báo nói nhị vị
hoàng tử đến cửa thăm hỏi.
Không còn cách nào khác Mạc Du Ly đành phải tạm thời buông tha cơ hội ‘ bồi dưỡng cảm tình ’ cùng với Tiểu lạt tiêu.
"Sư huynh, ta cũng muốn đi xem."
Dạ Nguyệt Ly dang cánh tay dài, ôm người nàng vào trong ngực, "Đi thôi."
"Tuyên Tuyên ngươi trở về phòng trước đi, xong việc ta tới tìm ngươi." Hắn
cũng không muốn Đường Tuyên Tuyên kết giao với người của hoàng thất.
(Kết giao: làm quen, quen biết)
"Không cần, ta cũng muốn đi." Nàng cảm thấy hai ngày này Mạc Du Ly rất kì lạ, nhưng lại nói được nguyên nhân vì sao.
"Được rồi, vậy ngươi chú ý bản thân một chút." Trong lòng Mạc Du Ly than nhẹ, chỉ là hắn lo lắng Tiểu Lạt tiêu nói bậy đắc tội với người khác mà
không biết.
"Ta biết." Cảm giác được Mạc Du Ly thật sự quan tâm, Đường Tuyên Tuyên không đối chọi với hắn.
Mạc Du Ly giả bộ bình tĩnh, nhưng không kìm nén được kích động trong lòng.
cuối cùng Tiểu Lạt tiêu không còn ác cảm với hắn, kế tiếp hắn cần phải
cố gắng hơn chút nữa.
Tiền viện. (nhà trước, có thể coi là phòng khách.)
Bắc Thần Vũ cùng Bắc Thần Thụy đã ngồi ở trong phòng, Mạc Du Ly ôm quyền, "Gặp qua hai vị hoàng tử."
Đường Tuyên Tuyên cũng chào như vậy, Dạ Nguyệt Ly vẫn ôm người như cũ gật đầu với đối phương sau đó ngồi an ổn ở bên cạnh.
Trong lòng Bắc Thần Vũ không kiên nhẫn, hắn đã từng nói tới, thấy bọn người
trong giang hồ quá đáng tâm tình của hắn không thể tốt được.
Nếu không phải trước khi đến Bắc Thần Thụy lại căn dặn phải lấy đại sư làm
trọng, Bắc Thần Vũ cố gắng không bắng bọn người kia quỳ tại chỗ vì tôi
bất kính. (Đại sự làm trọng: coi trọng việc chính, yếu tố chủ yếu)
"Các vị không cần đa lễ, bản cung tới đây một là vì chúc mừng Mạc Các chủ
vinh danh tiếp nhận vị trí minh chủ, thứ hai cũng là có chút chuyện muốn nhờ." Bắc Thần Thụy mỉm cười, giọng điệu bình thường.
Mộ
Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, người người đều nói Các chủ thanh các may mắn
có được vị trí minh chủ, nhưng Nhị hoàng tử Bắc Thần Thụy này nói hai
chữ chúc mừng hoàn toàn là chân thành, không có một chút chế nhạo trong
đó.
Âm thầm đánh giá con trai duy nhất của đương kim hoàng
hậu, ba búi tóc đen dùng trâm Thúy Trúc vén lên, tơ tằm trắng chế
thành ngoại bào đơn giản lại không thể che hết vẻ cao quý thanh khiết của người này, bộ mặt nhu hòa, ngũ quan hoàn mỹ không thể soi
mói, con ngươi trong suốt như ngọc lưu ly lại sâu không thấy đáy. Cho
dù chỉ ngồi yên ở đó, phong thái cũng cực kỳ xuất sắc, làm cho người ta
cảm thấy lịch sự nho nhã, cảm giác bình dị gần gũi, nhưng tầm mắt chạm
đến nụ cười nơi khóe môi rõ ràng lộ ra sự hờ hững xa cách.
Không hổ đến từ hoàng cung phức tạp, mâu thuẫn cùng hài hòa.
Đại hoàng tử Bắc Thần Vũ có thể nhìn rõ hơn, vui buồn đều viết ở trên mặt,
nếu không phải hai khuôn mặt có phần tương tự nàng thực sự nghi ngờ hai
người này không phải cùng một cha sinh ra.
Chợt thấy trong
lòng bàn tay ngứa ngáy, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình
trong lòng bàn tay của sư huynh, ngước mắt đối diện với ánh mắt âm u của sư huynh, trong nháy mắt không hiểu nổi. Sư huynh lại làm sao? (Ghen
chứ sao nữa hắc hắc *Dạ ca: cô dám ý kiến >~>* )
Dạ Nguyệt Ly nhìn Bắc Thần Thụy ở đối diện, ánh mắt lộ ra nụ cười, chợt lóe rồi biến mất.
"Không dám không dám, không biết Điện hạ có chuyện gì muốn hỏi tại hạ?"
Giọng nói Mạc Du Ly vừa cất lên, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng quên nghi hoặc vừa
rồi, ru rú tại sư huynh trong lòng nghe hai người đối thoại.
"Trước tiên, bản cung muốn hỏi Minh Chủ có biết hành tung của Tiêu Dao trang
chủ?" Hắn cũng hiểu không dễ dàng gì lôi kéo được người này, chỉ bằng ở
đại hội này hắn có phái thuộc hạ đều không tìm được, người này so với
tưởng tượng của hắn thật sự không đơn giản. (Hành tung: dấu vết, vết
tích, tung tích....)
"Điều này, thực không dám giấu diếm,
tại hạ cũng muốn tìm người kia hỏi cho rõ ràng vì sao chiến thằng nhưng
lại không tiếp nhận vị trí minh chỉ." Người nào đó ở trước mặt Mạc Du Ly lại nói không biết người đó ở đâu, sắc mặt không thể nhìn ra nửa điểm
khiêm tốn, quả nhiên là thẳng thắn vô tư.
Dạ Nguyệt Ly cũng không có biểu cảm gì.
"Bản cung cũng rất tò mò về người này, Minh chủ đã không biết thì không còn
cách nào khác." Bắc Thần Thụy đáng tiếc than nhẹ.
"Lần này
Bản cung tới Liễu Thành không chỉ vì đại hội võ lâm, cũng là nhận lệnh
của phụ hoàng tìm người." Nói đến đây, Bắc Thần Thụy bất đắc dĩ lắc đầu, "Bệnh của Thái hậu kéo dài đã lâu, ngự y trong cung cũng đành bó tay.
Nghe đồn Thần Phong lão nhân y độc song tuyệt (ý nói khả nằng dùng độc
và chưa bệnh đều cực kì xuất chúng), nhưng chưa từng có người nào vào
được Thần phong cốc, bản cung khổ công mà cũng đành chịu. Lần này tới
tìm Minh Chủ, là muốn hỏi Minh chủ có qua lại với Thần phong cốc, nếu có thể giúp đỡ vậy thì bản cung vô cùng cảm kích ."
Trong mắt Mạc Du Ly ánh lên một tia hắc ám, trên mặt chưa biểu lộ cảm xúc gì, vừa muốn mở miệng, đã có người dành trước.
"Sư huynh, người này muốn tìm sư phụ." Giọng nói non nớt vang lên, mềm yếu mang theo mấy phần hồn nhiên mơ mộng.
"Ừ." Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, thuận theo lời của nàng.
Bắc Thần Thụy kinh hãi từ chỗ ngồi đứng dậy, ly trà vì động tác bất ngờ của hắn mà tràn ra ngoài, nước bắn ra rất nóng, nhưng dường như hắn chưa
phát hiện, giọng nói không giấu được kích động, "Vị công tử này, ngươi
là đệ tử của Thần Phong lão nhân?"
"Ừ." Dạ Nguyệt Ly ôm chặt Tiểu Nhân Nhân trong lòng, mặc kệ nàng muốn làm như thế nào, hắn đều sẽ làm cùng nàng.
Vài người ở đây cũng kinh ngạc không kém, Mạc Du Ly không hiểu một lớn một nhỏ ở đây đang tính toán chủ ý quỷ quái gì.
Miệng nhỏ nhắn của Đường Tuyên Tuyên khẽ nhếch, không trách được nho nhở sử dụng độc tốt như vậy, thì ra là thế . . .
Bắc Thần Vũ ở bên cạnh cũng nhíu mày, nhị đệ thực sự tìm được. Người khác
không biết vì sao hắn thất lễ như vậy, nhưng hắn biết , nhị đệ này của
hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh Thái hậu.
Mẫu hậu . . . . . .