Ánh lửa trạm dịch sáng ngời, cách vài bước lại có thị vệ tay cầm đuốc đứng thẳng một bên.
Mùi máu tươi lan tỏa, mặc dù trong viện có tiếng bước chân vội vàng, nhưng
động tác của tất cả mọi người đâu vào đấy, dường như không hề bị trận
đánh bất ngờ mà rối loạn.
Dạ Nguyệt Ly giống như vô tình liếc mắt nhìn qua Bắc Thần Thụy, con ngươi u ám bắn ra tia nham hiểm.
"Hai vị bị sợ hãi rồi, thích khách đánh bất ngờ, chưa kịp sắp xếp, may mà
hai vị không sao." Bắc Thần Thụy xin lỗi có phần không thành ý, thị vệ
hắn phải tới trở về bẩm báo đích thân thủ hạ của người này khiêng thích
khách ra khỏi phòng, nghiêm túc xem xét nam tử trước mắt, cùng là đồ đệ
của Thần Phong lão nhân, hắn biết người này không đơn giản, giống như
hiện tại, sắc mặt người này bình tĩnh nhìn thi thể trong viện, không hề
khác thường.
"Không sao." Dạ Nguyệt Ly cười như có như không lạnh lùng đáp.
"Vậy là tốt rồi, các vị nghỉ ngơi sớm một chút, bản cung còn có việc, xin
phép đi trước." Dứt lời hướng tới đoán người Mộ Dung Tiểu Tiểu gật đầu,
xoay người rời đi.
"Được rồi, Tuyên Tuyên, chúng ta cũng ngủ đi." Mạc Du Ly đang nhớ lại vừa rồi, hắn vừa mới tiến vào phòng Đường
Tuyên Tuyên không lâu, đã có người xâm nhập, mà Tiểu Lạt tiêu không để
hắn bảo vệ đã ra tay hạ gục hai người vừa mới vào cửa, không để cho hắn
một chút cơ hội thể hiện.
Hiện tại hắn đang suy tính, có nên trộm mấy thứ đồ này nọ trên người Tiểu Lạt tiêu hay không? Không chừng
ngày nào đó hắn trúng chiêu thì quả thực là thiệt thòi lớn.
Đường Tuyên Tuyên hung dữ quay đầu, hai tay xách cổ áo Mạc Du Ly, nghiến răng nghiến lợi, "Mạc Du Ly, lão nương còn chưa có so đo chuyện ban đêm
ngươi xông vào phòng lão nương (tương đương với câu "bà đây" của Việt
Nam đó), lúc này ngươi lại còn ngang nhiên chiếm tiện nghi của lão
nương!" Cái gì gọi là chúng ta cũng đi ngủ, ai thèm chúng ta với hắn,
tên khốn kiếp này!
"Được rồi, được rồi, lỗi của ta, Đường cô nương, lúc này đêm đã khuya, ngài mau nghỉ đi thôi." Vẻ mặt Mạc Du Ly
như ăn phải mướp đắng, vì sao Tiểu Lạt tiêu cứ thích túm cổ áo hắn.
"Hừ."
. . . . . . .
Nhìn hai người cãi nhau dọc đường trở về phòng, trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu than nhẹ, chẳng biết tại sao, nàng có phần hâm mộ bọn họ. Bất kể là
kiếp trước hay là kiếp này, nàng chưa từng được trải qua cái gọi là tình yêu. Rốt cuộc yêu là gì? Nàng chỉ biết qua phim truyền hình, tình yêu
làm cho người ta vui người ta buồn, dường như có rất nhiều người đuổi
theo không biết mỏi mệt.
Cho dù không có‘ tình huống ’ xấu
hổ vừa rồi của nàng với sư huynh, có một số việc, thời gian sẽ cho nàng
một câu trả lời thuyết phục . . .
"Ngủ đi." Dạ Nguyệt Ly không có bỏ qua chút hâm mộ của thiên hạ trong lòng, khóe miệng hơi cong lên, sẽ nhanh thôi.
Sẽ không phải chờ quá lâu đâu . . . . . .
Đường trở về thật thuận lợi, không còn xuất hiện tình huống ám sát nữa, một
đường thẳng tiến tăng tốc hai mươi ngày sau là tới Kinh Thành. Lúc này
Bắc Địch vừa bước vào mùa hạ, do địa thế của Bắc Địch, cho nên tại Kinh
Thành mùa hạ cũng ấm áp như mùa xuân. Tại đây nắng ấm hòa tan trong gió, lần đầu tiên Mộ Dung Tiểu Tiểu được thấy khu trung tâm của một quốc gia giàu mạnh - Kinh Thành.
Sầm uất là đương nhiên, rực rỡ chói lọi nhất định là có .
Ngựa xe như nước, đường đông như trẩy hội. Tiếng mua bán trên đường, tiếng
hét to, tiếng trả giá, nối thành một mảnh; trong quán rượu, tiểu nhị
bưng rượu và thức ăn cực kì nhanh nhẹn, thỉnh thoảng còn truyền đến
tiếng chơi đoán số, tiếng cười, tiếng tách trà va chạm. . . . . .
Bỗng nhiên có vài chiếc kiệu xa hoa tiến tới, khiến cho dân chúng phải ngước nhìn.
Vào cửa thành không lâu, Bắc Thần Thụy cưỡi ngựa đi đến bên cạnh xe hỏi,
"Cô nương Tiểu Tiểu có muốn vào quý phủ của bản cung không?"
Mặc dù Nhị hoàng tử Bắc Thần Thụy chưa được Phong Vương, hai năm trước cũng đã có phủ đệ của riêng mình.
"Đa tạ ý tốt của Nhị hoàng tử, chúng ta cũng có phủ đệ của mình ở kinh
thành, không cần phiền ngài." Mộ Dung Tiểu Tiểu nói lời sư huynh sớm nói cho nàng biết, về phần ở đâu nàng cũng không quan tâm, đương nhiên nếu
như ở chỗ của mình thì vẫn tự do hơn.
"Được rồi, ngày mai
bản cung sẽ cho người đến mời cô nương vào cung, hôm nay mời cô nương
nghỉ ngơi thật tốt." Bắc Thần Thụy cũng không ép buộc, chỉ phân phó một
bộ phận thị vệ đi bảo vệ dọc đường.
"Vậy bản cung xin từ biết." Bắc Thần Thụy mỉm cười rời đi.
Trên suốt quãng đường, nhóm người Mộ Dung Tiểu Tiểu chưa từng nói chuyện với cha con nhà Mộ Dung, Mộ Dung Cẩn Thiên vẫn cánh cánh trong lòng kết quả tuyển chọn đại hội võ lâm ngày đó, chỉ cần vừa nhìn thấy Mạc Du Ly sắc
mặt sẽ không tốt, lúc này thấy bọn họ đi cũng không chào hỏi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ nhàng buông rèm tiến sát trong lòng sư huynh, Đường
Tuyên Tuyên kéo qua Mạc Du Ly qua một bên bắt hắn phải giải thích cho
nàng, cùng là lần đầu tiên tới Kinh Thành, gò má Đường Tuyên Tuyên ửng
đỏ không che giấu nổi sự phấn khích, Mạc Du Ly rất phối hợp, đôi mắt
hiện lên sự vui vẻ.
"Nghĩ ra được muốn đi chơi cùng sư huynh ở đâu chưa?" Dạ Nguyệt Ly luôn luôn ôm thiên hạ trong lòng nói nhỏ,
hiện tại hắn thầm nghĩ phải vui vẻ ở cùng nàng, không bỏ qua một chút cơ hội cải thiện mối quan hệ.
"Ừ." Mộ Dung Tiểu Tiểu khép hờ đôi mắt nhỏ.
Trong lòng lại âm thầm tính toán tiếp theo phải làm những gì.
Màn đêm buông xuống Kinh Thành cũng dần yên bình trở lại, lác đác chỉ có vài ánh sáng chớp nhoáng cái đã tối đen như mực.
Một bóng đen lướt nhanh qua tầng tầng lớp lớp mái nhà, hướng thẳng tới nơi
quan trọng nhất Kinh Thành, bay qua tường thành tiến vào trong cung.
Phía sau người đó để lại một bóng dài, nếu nhìn kỹ lại, trong lòng người này còn ôm thêm một thân hình nhỏ con nữa.
Chính là Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu, bọn họ đi theo dõi Mộ Dung Cẩn Thiên.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cười lạnh, không thể chờ nổi thêm một chút nữa sao, Mộ
Dung Cẩn Thiên gấp rút lắm rồi. Nàng đã sớm dự đoán được dựa vào việc Mộ Dung Cẩn Thiên không chiếm được ưu thế nhất định sẽ lại cấu kết với
người nào đó trong cung, xem ra hắn thật sự hạ quyết tâm muốn kết thân
với hoàng tộc.
Đêm nay, có thu hoạch gì không đây?
Đôi mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu đảo đi đảo lại đánh giá sư huynh nhà mình một lần nữa, tám năm rồi, cuối cùng cũng có cơ hội chiêm ngưỡng sư huynh mặc đồ màu trắng.
Màu đen!
Nàng định đi một mình,
nhưng sư huynh không đồng ý cho nàng đi một mình, nhưng đi theo dõi
người khác mặc đồ màu trắng không phải là ý hay, lần này là xông vào
hoàng cung. Mộ Dung Tiểu Tiểu động não, nhất thời nổi hứng bắt Dạ Nguyệt Ly đi thay quần áo.
Dạ Nguyệt Ly có chút dở khóc dở cười,
thói quen của hắn là mặc đồ cùng màu, lúc này phải thay đổi hắn có phần
không quen, hiếm khi thấy tiểu nha đầu thích thú, hắn liền phối hợp một
chút.
Mộ Dung Tiểu Tiểu càng nhìn càng thấy hài lòng, hai mắt sáng lên, miệng nhỏ nhắn vô thức thốt lên hai từ, ‘ xinh đẹp. ’
Lúc này toàn thân Dạ Nguyệt Ly là trường bào màu đen viền vàng, hơi thở
quanh thân càng thêm lạnh băng, môi mỏng hơi hơi cong lên, tỏa ra sự gợi cảm mê người, lạnh lùng lại pha chút thần bí.
Dạ Nguyệt Ly
nhẹ nhàng nhéo mũi nhỏ của thiên hạ trong lòng, Dạ Nguyệt Ly bất đắc dĩ
cười khẽ, cũng chỉ có nàng, hắn mới không nỡ cự tuyệt.
Mộ Dung Cẩn Thiên ở phía trước đã giảm tốc độ, thoát khỏi tầng lớp thị vệ, xoay mình tiến vào trong một tòa cung điện.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ nhàng kéo vạt áo sư huynh, ngón tay nhỏ chỉ xuống
chân. Dạ Nguyệt Ly nhéo gò má của Tiểu Nhân Nhi trong lòng, ý bảo không
cần lo lắng, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Cẩn Thiên hoàn toàn tiến vào trong
cung điện hoa lệ kia sau đó mới bắt đầu có động tác.
Nhưng không hề đi theo xuống dưới đất mà là bay người lên trên nóc nhà.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, cũng tốt, nóc nhà cũng là nơi nghe lén rất tốt.
Trong cung Dao Vũ.
Mộ Dung Dao thoáng ngạc nhiên nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trong tẩm
cung sau đó liền khôi phục thái độ bình thường, nhẹ nhàng vung tay về
phía sau, "Lui xuống đi, canh giữ ở bên ngoài."
Nhìn người vừa đến, sắc mặt bình tĩnh, "Đại ca, tại sao bây giờ huynh mới đến?"