Bầu trời bao la xanh
thẳm, ánh mặt trời treo lên ánh nắng ấm áp, từng cơn gió xuân thôi tới,
một thân thể nho nhỏ nằm trên mặt cỏ, đầu gối lên tay hai chân vắt chéo
lắc lư, người này, đúng là Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Tóc dài đến eo
trải thành hình dải quạt phía sau, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn giống như
hoa sen mới nở, tươi mát ngon ngọt, bị phơi dưới ánh mặt trời đỏ ửng như quả táo, một thân quần trắng bao bọc thân thể nhỏ nhắn thoạt nhìn càng
lung lung đáng yêu.
Đến Thần Phong cốc bất tri bất giác đã được
tám năm, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thán, trí nhớ ở kiếp trước càng ngày càng xa, ngẫu nhiên nửa đêm sẽ bừng tỉnh, nghĩ tới người thân sớm đã đi xa
kia, Việt Bân.
Sống cuộc sống sâu gạo nhàn hạ, lại càng làm cho nàng quên mất bên ngoài là thế giới cổ đại, cũng là nơi người ăn thịt người.
Mắt nhỏ của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu lại, thân thể nhỏ nhỏ tự trên một khối mềm mại trắng toát, thoải mái hừ hừ.
Đây là một con sói nhỏ năm đó được Mục Trạch Dương nhặt về, bị Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt tên là Tiểu Bạch (
Dường như cả ngày Mộ Dung Tiểu Tiểu cùng với con sói này ở chung một chỗ.
Đột nhiên, tiếng chim ưng rít lên từ trên cao truyền tới, Mộ Dung Tiểu Tiểu bật người giống như cá Trích, đứng lên, ngẩng đầu liền thấy được một
bóng dáng màu đen. Hai ngón tay để bên miệng huýt một tiếng sáo, Hắc Ưng (con chim ưng màu đen) lao đầu xuống đất.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cười tủm tỉm ôm lấy nó, cọ sát má vào đầu Hắc Ưng, "Tiểu Hắc, cực khổ a, sau này sẽ cho người ăn ngon." (~.~"" toát mồ hổi* bà này bị bệnh cái gì
cũng TIỂU hay sao ý)
Lưu loát cởi ống tre dưới chân chim ưng, rút mảnh giấy bên trong, xem cấp tốc, nhíu mày, " A, sư huynh sắp về."
"Tiểu Nhất, mang Tiểu Hắc đi ăn một chút." Gọi mấy người đầy tớ nhỏ tuổi ở
dưới nhà, liền trực tiếp chạy vọt vào phòng, đi theo phía sau vẫn là một khối cầu tuyết lớn.
Người trong cốc không nhiều lắm, kể cả Mộ
Dung Tiểu Tiểu cũng chỉ có sáu ngời, năm đó Mục Trạch Dương cũng chỉ thu nhận Dạ Nguyệt Ly làm đệ tử, còn lại trong cốc có đúng ba dược đồng,
khoảng mười hai mười ba tuổi, đi theo Mục Trạch Dương học chút y thuật,
nhưng bản thân lại không cho bọn họ bái sư.
Mục Trạch Dương là
người điển hình sợ phiền toái, lại là một con sâu lười, nói ra chính lão cũng cảm thấy có hai cái xú tiểu tử cùng tiểu nha đầu là đủ.
Nói đến tên, nguyên danh ba người không phải xưng hô như vậy, là Mộ Dung
Tiểu Tiểu dựa vào chiều cao đặt mệnh danh cho bọn hắn: Tiểu Nhất, Tiểu
Nhị, Tiểu Tam, ý nghĩa đúng như tên gọi dễ nhận biết.
Ba người
đều yêu thích Mộ Dung Tiểu Tiểu, ở cùng trong cốc nhiều năm đã coi nàng
như tiểu muội nhà mình, nàng vui vẻ, bọn họ cớ sao lại ngại ngần mấy trò khôi hài này. Chính là mỗi lần gọi tên của bản thân trên đầu đều đổ mồ
hôi, cho dù có là Tểu Nhị.
Ba người đối với bản lãnh đặt tên của Mộ Dung Tiểu Tiểu không dám khen tặng, vô nghĩa, chẳng lẽ muốn gọi là
Tiểu Hoàng, Tiểu Lục sao?
Mộ Dung Tiểu Tiểu ở tại phòng mình sửa
soạn một hồi, Tuyết Lang ngồi xổm một bên ngoe ngẩy cái đuôi, miệng phát ra thanh êm 'hừ hừ', nàng cũng không quay đầu lại nói: "Tiểu Bạch
ngoan, sau này sẽ mang ngươi đi chơi."
Vừa nói vừa hướng phía bên này bày biện này nọ, lại lấy mấy thứ để vào trong túi, cổ tay áo, thầm
nghĩ, 'đề phòng như thế này tuyệt đối không sai.' làm xong hết mọi thứ
lại chạy đến cạnh bàn cầm chiếc bút viết viết vài nét, liền ôm một gói
đồ như cơn gió chạy ra khỏi phòng, vừa chạy một bên vừa kêu gào " Tiểu
Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, nói cho sư phụ ta đi đón sư huynh."
"Ai, Tiểu Tiểu ngươi không thể.... ....." Lời còn chưa nói hết, liền cảm
giác được một trận gió thổi qua mặt, Tuyết Lang chở Mộ Dung Tiểu Tiểu đã không thấy tăm hơi.
Đợi Mục Trạch Dương luyện xong thuốc ra
ngoài đến tìm người? Một trân hô to gọi nhỏ kinh thiên động địa, "Tiểu
Tiểu a, ngươi đi rồi sư phụ biết làm sao bây giờ, sống mà không khác nào như đã chết." Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam khóe miệng co rút, không
phải là thiếu mấy phần cơm canh cho hắn à?
Mặc dù Mộ Dung Tiểu
Tiểu biết hàng năm Dạ Nguyệt Ly sẽ có mấy lần xuất cốc, nhưng lần này đi đã lâu, hơn ba tháng rồi. Ở trong cốc này hơn tám năm, trừ bỏ Mục Trạch Dương, người nàng thân cận nhất cũng chính là bản thân sư huynh. Mặc dù Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam bọn họ đối với nàng cũng tốt, nhưng là
người nàng kề cận nhiều nhất vẫn là Dạ Nguyệt Ly.
Ở bên cạnh hắn nàng luôn thấy thỏa mãn, có cảm giác người thân nhất.
Dạ Nguyệ Ly đối với nàng cũng không tệ lắm, dường như mỗi lần xuất cốc khi trở về đều mang cho nàng một chút thức ăn đồ chơi, cũng sẽ nói chuyện
cùng nàng, tuy nói không nhiều lắm, lại khiến cho nàng cảm nhận được một loại cảm giác yên ổn trầm tĩnh.
Mở trận pháp ở cửa cốc hiện nay
đối với Mộ Dung Tiểu Tiểu như là bữa sáng, ra cốc đi xuôi về phía nam,
là phía Nam Bắc Địch quốc, hiện giờ dù đã là mùa xuân, nhưng vẫn rét
lạnh như trước, Mộ Dung Tiểu Tiểu thân mang nội lực nên cũng không cảm
thấy lạnh cho lắm, huống chi hiện giờ đang ngồi trên lưng Tuyết Lang,
cực kỳ ấm áp.
Năm đó thời điểm nàng mới mở miệng nói chuyện suýt
chút nữa đã dọa sợ Mục Trạch Dương, vốn nàng không nghĩ sẽ bại lộ sớm
như vậy, nhưng là nàng phát hiện mảnh ngọc bội trên người có chữ viết
không nhịn được mở miệng hỏi Mục Trạch Dương.
Ngọc bội rất nhỏ,
nấy không phải mỗi ngày đều cầm chơi trong tay sẽ không thể phát hiện,
Mục Trạch Dương chỉ thở dài nói nhặt được về cái nha đầu không đơn giản
a. Chuyện ngọc bội cũng không muốn gạt nàng, dứt khoát nói sự thật cho
nàng biết bí mật.
Khi thấy Mục Trạch Dương truyền nội lực vào
ngọc bội, chữ viết in trên tường, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại cảm thán sức
mạnh to lớn của cổ nhân, cư nhiên có thể truyền nội lực vào ngọc bội,
tuy nhỏ nhưng nội lực xuất ra làm cho có thể xem cực kỳ rõ ràng.
Mục Trạch Dương nói cho nàng biết đây là Thiên Linh Quyết vô số người muốn
có, là nội công tâm pháp cao nhất, trong khi tu luyện chơi đùa cũng hơn
kẻ khác, đến tầng thứ tư là Phân Thủy Lĩnh, sau khi luyện thành gia tăng một phần công lực.
Những người yêu võ thuật đều hiểu, võ công lợi hãi hay không được quyết định bởi nỗi công cao thấp.
Hiện giờ Mộ Dung Tiểu Tiểu tám tuổi mới luyện đến tầng thứ ba, năm đó Mục
Trạch Dương nói hắn biết thân thể trẻ con tinh khiết nhất, cũng đồng ý
sớm cho nàng tu luyện. Hiện tại nàng đang ở tầng thứ ba cũng đã nửa năm, nhưng không làm sao vượt qua tầng thứ tư này, nàng biết càng về sau
càng khó, thực sự cũng không gấp, xem thân thủ hiện nay của nàng, tự bảo vệ mình là đủ rồi, chỉ cần không gặp người nào quá cao cường thì cũng
không có vấn đề gì quá lớn.
Huống chi, nàng toàn thân cao thấp đều ẩn dấu "đồ tốt" nha.
Khi nàng hỏi Mục Trạch Dương tại sao trên người nàng lại có thứ đồ tốt này, Mục Trạch Dương cũng không nói lộ ra, chỉ nói chuyện nàng có ngọc bội
phải giữ bí mật không thể nói cho bất luận kẻ nào, bất kể la ai, nếu
không sẽ rước lấy họa sát thân. Mặc dù Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu việc này
không đơn gian như vậy nên cũng không hỏi nhiều nữa, tin tưởng một ngày
nào đó sư phụ sẽ nói cho nàng biết, có thể bay giờ chưa đúng thời điểm
đi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu sờ đầu Tuyết Lang ý bảo thả chậm tốc độ
chạy trốn, trong lòng tính toàn lộ trình Dạ Nguyệt Ly trở về, nghĩ đến
trên đường sư huynh trở về sẽ đột nhiên nhìn thấy nàng có cảm thấy vui
mừng không, nhớ đến, miệng cười ngây ngô một hồi.
Sư huynh đang
cưỡi ngựa trên con đường nào đó thình lình hắt hơi một cái, người hầu
bên cạnh lập tức giục ngựa chạy đến bên cạnh quan tâm hỏi:
"Chủ tử, người không sao chứ?"
Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, hắn xuất cốc cũng hơn ba tháng rồi, không biết nha
đầu ra sao, hắn cũng không chắc chắc mọi chuyện sẽ qua đi, có phải hay
không lại bỏ thêm gì đó gây tai họa cho tiểu động vật. Nghĩ đến người
nào đó, không tránh khỏi phát hiện ý cười trong mắt Dạ Nguyệt Ly.
Người hầu bên cạnh chờ không được câu trả lời liền toát mồ hôi lạnh. Đúng
rồi, làm sao hôm nay lại hỏi dư thừa này nọ, đã quên chủ tử không phải
là người hắn có thể tùy tiện quan tâm.
"Không sao."
Một câu nhẹ nhàng phảng phất trong lòng người hầu, nháy mắt làm cho thân thể hắn căng thẳng trở nên trấn tĩnh lại.
Tiến vào trong trấn không nghĩ ngờ gì nữa Dạ Nguyệt Ly trở thành tiêu điểm,
một thân hoa phục xanh nhạt, quanh người khí chất tao nhã, ở khí trời
giá rét lạnh leo giống như trong suốt, làm cho người khác nhìn vào liền
cảm thấy lạnh lùng, ngũ quan tuấn mĩ nhưng gương mặt không có biểu cảm,
ánh mắt lạnh như hàn băng ngàn năm không đổi. Thân hình cao ngất giạng
chân trên con ngựa tỏa ra từng đợt khí lạnh, khiến nữ tử bên đường nhìn
thấy ánh mắt lấp lánh.
Mặc dù mọi người cảm thấy người này cao quý nhưng cũng không dám nhìn nhiều.
"Toái Nguyệt, tìm một chỗ ăn gì đó rồi lại đi."
"Tuân lệnh."